Một thần đồng khi lên mười, một thiên tài tuổi mười lăm, một người bình thường khi bước qua hai mươi.
Nơi tôi sinh ra, có câu nói như thế.
Không quan trọng thiên bẩm một đứa trẻ bỏ xa những đứa khác thế nào, nếu tất cả chúng cùng lớn lên trong một môi trường, những món quà đó sẽ dần thui chột một khi chúng trưởng thành, một câu nói đầy tính cảnh báo.
Hoặc giả như chúng có làm được gì đó tự hào lúc còn nhỏ, và khi chúng lớn lên, nhận thức được thế giới này rộng lớn nhường nhường nào, và khi đó chúng học được rằng, những kĩ năng đó là không đủ. Một cách giải nghĩa khác.
Mà, tóm lại thì, đừng có ngủ quên trên chiến thắng, đó là bài học mà câu nói đó nhắn nhủ.
Dù vậy, đối với tôi, câu nói đó lại mang một ý nghĩa hơi khác một tí.
---------------
“Sieg! Ngay bây giờ! So điểm đi!”
“Anja...nữa à…”
Mặc kệ lớp đã xong chưa, một cô gái đuổi theo sau tôi với ánh mắt rực sáng.
Tóc ngắn màu xanh nhạt được cuốn quanh bằng chiếc khăn trùm đầu, vóc dáng bé nhỏ.
Tám tuổi, cũng như tôi. Một cô nhóc ở năm hai tiểu học.
...À thì tôi biết mình cũng chỉ là thằng nhóc thôi, cơ mà…
“Gì nữa đây? Tớ đã thua cậu lần nào chưa?”
“Cậu...cậu luôn cư xử như không thèm bận tâm, nhưng một khi tớ rủ thì cậu luôn nhiệt tình…”
-Hiển nhiên rồi! Được rồi, nhanh lên và đưa bài cậu ra đây.”
Anja giữ sấp bài thi bằng một tay trong khi tay còn lại chọt chọt vào vai tôi thúc giục, thế là đành tờ kiểm tra trong túi ra.
“Bắt đầu nhé..Chúng ta sẽ cho người còn lại xem điểm...tớ hi vọng cậu sẵn sàng cho chuyện này…”
Mặt cô ấy đỏ bừng. Anja không thể ngăn nổi khóe miệng nhếch lên.
“...Anja, bài thi tính toán ma thuật thời gian cơ bản khiến cậu tự tin vậy à?”
“Hmph! Xem điểm của tớ rỗi hãy nói! Tớ sẽ khiến cậu shock tới mức khô lời, rõ chưa!”
Chả bao giờ kìm chế sự phấn khích, cô ấy cứ liến thoắng: “Chuẩn bị, sẵn sàng, bắt đầu”.
Tôi nhanh chóng đặt mấy bài kiểm tra lên bàn.
“...”
“....”
Vi diệu làm sao. 97 kìa. Bài thi lần này cớ mớ câu hỏi ứng dụng thực tế, tôi không chắc có ai đạt tới được mức này không nữa.
Về bản chất, cô ấy có điểm số xuất sắc, phản xạ phi thường, và mức mana vượt trội si với phần còn lại.
Là tinh anh trong số những học sinh danh dự, không nói quá đâu.
Mặt cô ấy trở nên nhọt nhạt.
Khẽ hé miệng, gương mặt tràn ngập ngạc nhiên.
“...100! Sieg, cậu...100! Bài khó vậy mà..100..!”
“Ừm..có vẻ như tớ thi khá tốt..”
Mà, như đã nói, đã lần nào tôi thua đâu.
Đơn giản, điểm của tôi cao hơn cô ấy.
Đôi mắt cô ấy ngấn nước.
Miệng cô ấy khép chặt lại khi nghiến răng, cố giữ cho nước mắt không chảy ra.
Hẳn là cậu ấy rất kì vọng vào bài thi lần này. Cô ấy chắc chắn đã học hành rất chăm chỉ. Bài kiểm tra thực sự khó, và không khó để tưởng tượng rằng đạt 97 điểm kì tích đến mức nào.
Và chắc chắn rằng, nếu không có tôi, cô ấy sẽ là người đứng nhất.
Nếu thôi.
“...!”
“Chờ đã! Anja…!”
Và cô ấy chạy mất.
Thất vọng? Hay cô ấy không muốn để người khác thấy mình khóc? Mà, sao đi nữa, nhanh như một cơn gió, hầy sao nhanh quá.
Hẳn là cô ấy nghĩ rằng mình thắng được.
Tinh thần của cô ấy cao hơn những người khác, mà kể cả thua, chưa bao giờ đến mức này. Tâm huyết mà cô ấy đặt vào bài kiểm tra này hẳn khiến cô ấy tự tinh rất nhiều.
...Có lẽ tôi nên xin lỗi.
Cô ấy đã rất nỗ lực.
Tôi chỉ là một kẻ gian lận. 100 điểm này là gian lận.
Bình thường, tôi là loại người sẽ không bao giờ, thậm chí là tưởng tượng, bước vào mấy cuộc tranh đấu, và sẽ chẳng bao giờ có mối quan hệ với kiểu người luôn nỗ lực như Anja.
Nhưng tôi không thể nói với ai về chuyện đó được.
Nếu tôi nói ra, họ sẽ nghi ngờ về sự tỉnh táo của tôi, mà cũng chả ai tin đâu.
Sự thật là, tôi…
...đã được tái sinh.
Tôi có kí ức của tiền kiếp.
--------
Vào một ngày đặc biệt của mùa đông, tuyết nặng đến mức đáng được ghi nhận.
Lạnh...Tôi nghĩ ngày hôm đó lạnh, nhưng tôi không nhớ chính xác. Mà chính xác hơn thì, tôi chưa từng cảm nhận được nó.
Cái chết của tôi, đến một cách rất tự nhiên.
Từ cửa sổ, tôi nhìn thấy một cục (nước) đá lớn lăn xuống dốc. Tôi ngẩng đầu lên, ghen tị với khung cảnh trắng tinh mà có thể nhìn được từ phòng bệnh chỉ độc mỗi màu trắng này.
Hai tám tuổi, tôi làm việc tại một nhà máy khoa ma kĩ (magitech), một công việc phổ biến, đâu đâu cũng thấy, và kiểu người làm việc như tôi, cũng không phải ngoại lệ.
Tôi đã không chịu nổi khó khăn, có vẻ như tôi là kiểu người sẽ lấy làm tự hào khi mà người ta thấy bình thường, mà kể cả tôi có làm công việc giống người khác đi nữa, có cảm giác như tôi phải nỗ lực nhiều hơn chỉ để đạt cùng một kết quả.
Nhưng tôi cá rằng ai cũng vậy thôi. Nếu chúng tôi không làm việc nhiều hơn những người khác, công việc sẽ không hoàn thành. Đó là quy luật.
Không quá suất sắc, không quá kém cỏi, tôi chỉ là một người bình thường, rõ ràng như thế.
Quá bận rộn với công việc, mối quan hệ với bạn gái đổ vỡ. Mà đó cũng chỉ là một câu chuyện nhan nhản đi đâu cũng nghe thôi.
Và trong cái cuộc đời mà sự kiện nào cũng như một bộ phim chiếu lại, tôi ngã bệnh. Mỉa mai thay, đó là điều đặc biệt khiến tôi khác với phần còn lại.
Cơ thể tôi đã nằm im một chỗ, chỉ còn quay đầu được. Những thứ tôi thấy qua cửa sổ là màu trắng của tuyết, bao phủ khắp thế giới, trong cái ý thức mơ hồ, mù mờ còn sót lại, tôi nghe người ta bảo rằng đây là trận bão tuyết đặc biệt, chưa có lần nào giống thế này cả.
Tôi tuyệt vọng.
Tôi ghen tị với tuyết.
Cơn bão tuyết đặc biệt này, hẳn là nhiều người nhớ nó lắm.
Tôi cũng muốn trở nên đặc biệt.
Một người đặc biệt.
Tự ý vơ lấy sự đố kị với thời thiết, chúa trời cũng chẳng làm gì được, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Và tôi mất đi ý thức khi cắt đi bức màn đóng kín cuộc đời.
...nhưng rồi lại tái sinh.
Tại sao hay làm thế nào, tôi không biết.
Tất cả những điều tôi biết là, kí ức tiền kiếp, nó vẫn còn đây.