Sáng. Tiếng điện thoại vang lên trong lúc tôi đang ngủ.
Đầu tiên, một lần. Sau đó nó vang lên nhiều lần liên tiếp
Sau năm phút, tiếng báo thức mà tôi đã cài vang lên, và tôi tỉnh giấc. Ngoài cửa sổ, gió đang gào thét. Ồ, là một cơn bão.
Tôi nhận được một cái mail của trường. Thời gian nhận là lúc sáu giờ đúng. Không khỏi thích thú, trái tim tôi đập rộn ràng. Đọc nào.
Tiêu đề là 「【Khẩn cấp】Về việc xử lý các lớp học hôm nay」. Chúng tôi sẽ đến trường? Hay nghỉ?
Tôi bắt đầu đọc mail.
Lướt qua thì thư có ý chính là「Vì có bão từ lúc 6 giờ sáng nên trường sẽ đóng cửa đến 9 giờ sángーNếu đến 9 giờ bão vẫn chưa suy yếu, chúng tôi sẽ thông báo, dù cho có nghỉ hay khôngーMọi người hãy cẩn thận nhéー」
Nhân tiện, điều tương tự cũng đã xảy ra vào năm ngoái, và nó kết thúc một cách đầy thất vọng.
Cho đến 9 giờ sáng, vẫn còn 3 tiếng nữa. Tôi sẽ ngủ lại.
***
Maharun♪:Chào buổi sáng!
Maharun♪:Họ đóng cửa trường đến trưa rồi Senpai.
Maharun♪:Chúc mừng~
Tôi có một chút hạnh phúc khi ý nghĩ đến trường đã biến mất.
Hơn hết thảy, hôm nay tôi thấy cô đơn khi nghĩ rằng mình không được nói chuyện với Senpai vào chuyến tàu buổi sáng.
Mười phút sau khi gửi LINE, anh ấy vẫn chưa đọc. Senpai có lẽ đã đọc mail từ trường nhưng lại ngủ quên?
Thật luôn, Senpai nghiêm túc ghê…
Maharun♪:Anh nghỉ ngơi vui nhé.
###
Nghe tiếng báo thức, tôi thức dậy lần nữa. Còn mười phút nữa là đến chín giờ.
Tôi quyết định xem tin về thời tiết cho đến chín giờ sáng. Kiểm tra thời tiết ngay sau khi thức dậy, tôi đã trở thành gì đây? Gió vẫn thổi mạnh ngoài cửa sổ, như muốn thổi bay sự nhàm chán của tôi. Có lẽ cơn báo vẫn chưa hết... OK. Vẫn có cảnh báo「Bão」màu đỏ ở khu vực Kanto.
Yosh., điều này tức là…
Quay lại màn hình chính, tôi nhận ra là tôi có thông báo LINE. Khi tôi mở ra, đó là của Kouhai-chan. Thời gian gửi là khoảng sáu giờ. Có vẻ con bé nhắn cùng lúc với thời điểm trường gửi mail. Tôi sẽ rep con bé ngay bây giờ…
Hé rèm và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa ngày càng yếu, và có vẻ nó chỉ mưa với cường độ bình thường, nhưng gió vẫn rất to. Mười, không, năm phút nữa, xin hãy cứ như này. Làm ơn hãy đọc không khí đi, Cơ quan Khí tượng Nhật Bản. Nếu muốn hủy báo động bão, hãy làm nó vào lúc chín giờ một phút. Vì sẽ bắt đầu học lúc 9 giờ, nên thời gian lúc đó sẽ được tính, đúng không? Sẽ thật tuyệt nếu thời gian có thể bị trễ sau chín giờ một phút. Làm ơn, mị cầu xin mà.
Cầu xin đến Cơ quan Khí tượng Nhật Bản ở Tokyo... Ở đâu? Quận Chiyoda? Dù ở đâu đi nữa, tôi gửi lời thỉnh cầu của mình đến Tokyo. Cầu xin anh, người phụ trách.
Tin cảnh báo được cập nhật mỗi 10 phút một lần, trong khi đó tôi vẫn cứ dogeza về phía Tokyo. Cuối cùng, 9 giờ sáng đã điểm. Chạm vào màn hình điện thoại, tay tôi run lên.
Ừm, mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không? Triển thôi.
Cảnh báo bão đang hoành hành.
Xác nhận việc nghỉ học.
Toàn thắng.
Yosh. Đi ngủ nào.
Iguchi Keita:Ngủ ngon.
***
Sau 9 giờ, tôi nhận được một cái mail khác của trường. Bão sẽ không hết vào lúc 9 giờ sáng, do đó trường sẽ phải đóng cửa. Họ nói mỗi người cần cẩn thận để an toàn.
Hiểu gòy. Là một ngày nghỉ.
Mình nên làm gì đây? Tôi không nghĩ về bất kì điều gì vì đã nghĩ kiểu gì cũng sẽ đi học.
Sao đi nữa, hãy gửi một tin LINE cho Senpai.
Hoặc do tôi nghĩ vậy khi tôi mở app, nhưng có vẻ Senpai lại đi ngủ. Đúng hơn, anh ấy còn nhắn rằng anh ấy đang ngủ. Senpai thực sự rất thích ngủ, ehh. Liệu cái chăn có phải người iu của anh không thế? Em nghiêm túc đó.
Anh sẽ không biết em làm gì khi anh đang ngủ, anh biết chứ?
Tôi tắt chat với Senpai và mở khung chat với người khác.
Maharun♪:Chào buổi sáng.
Maharun♪:Hôm nay con đến nhà bác được không ạ?
Maharun♪:Trường đã cho nghỉ vì có một cơn bão ạ.
Ngay khi bác đọc được tin của tôi, tôi được rep ngay.
Iguchi Keiko:Ôi trời, Maharu-chan
Iguchi Keiko:Bác đã nói với con là con luôn được chào đón, bất kì lúc nào mà.
Maharun♪:Cảm ơn bác rất nhiều.
Đúng vậy. Đó là mẹ Senpai. Lần trước đến nhà Senpai, tôi và bác ấy đã trao đổi LINE vì một số lý do.
Kể từ đó, chúng tôi thường nói chuyện với nhau.
Iguchi Keiko:Tuy nhiên, bão vẫn còn. Nên hãy cẩn thận nhé?
Maharun♪:Vâng ạ.
Iguchi Keiko:Bác nên dựng Keita dậy không con?
Iguchi Keiko:Thằng bé đó sẽ ngủ quá giờ trưa.
Maharun♪:Ah, hãy giữ bí mật với Senpai đi ạ.
Senpai hẳn sẽ nói mấy thứ như「Trường cho nghỉ vì lý do an toàn!」, và sẽ không đi ra ngoài.
Nếu vậy, tôi sẽ đến chỗ ảnh. Không còn sự lựa chọn nào khác.
Iguchi Keiko:Bác hiểu
Iguchi Keiko:Đến nơi thì báo bác nhé
Iguchi Keiko:Bác sẽ bí mật mở cửa cho con.
Vào lúc này, tôi thực sự tin rằng đây là mẹ của Senpai.
Maharun♪:Con cảm ơn bác rất nhiều…!
Maharun♪:Con sẽ đến trong khoảng một tiếng nữa ạ.
Iguchi Keiko:Oki con nhé.
Bây giờ, gió đã yếu đi một chút. Bản tin nói rằng, cơn bão đã đi qua. Có thể thời tiết sẽ rất đẹp vào buổi chiều
Bây giờ thì, chuẩn bị và đi thôi.
Tôi dừng chân ở siêu thị, và đến nhà Senpai mà không gặp bất kì sự cố nào. Mưa gió không phải là vấn đề gì quá to tát.
Maharun♪:Con đến rồi ạ.
Iguchi Keiko:Bác đến ngay đây.
「Con chào bác. Cảm ơn bác vì đã đồng ý cho con đến chơi.」
「Không sao. Bác rất mừng vì Maharu-chan đã đến.」
Tôi lấy chiếc tạp dề từ trong túi và hỏi mẹ Senpai.
「Nhân tiện, bác có thể cho con mượn bếp được không ạ?」
###
Tôi thức giấc do tiếng mở cửa.
Tôi nghe tiếng bước chân lên có chút khác bọt với mẹ
「Senpai!!」
Lạ nhỉ.
Tôi có thể nghe thấy giọng của một người không nên ở đây. Đây là một giấc mơ sao? Đúng là mơ nhỉ?
「Senpai, sáng rùi đó! Không, đã quá giờ trưa rồi!」[note29654]
Con bé lắc vai tôi, tôi không thể mở mắt.
Tất cả những gì tôi mờ mờ thấy, là mặt của Kouhai-chan, nhưng to hơn bình thường.
「Gần quá...」
「Senpai, em nghĩ anh đẹp trai hơn khi không đeo kính đó.」
Tôi lần mò tìm kính và đeo vào.
「Chào buổi sáng.」
「Nhưng sao lại là tạp dề?」
Con bé mặc chiếc tạp dề màu xanh đậm. Tất nhiên, cô bé không cầm cái muôi nào cả.
「Ý anh là sao? Dĩ nhiên đó là bữa sáng của Senpai.」
「Em đã chỉ dùng bếp để làm vậy thôi à?」
「Em đã nhắn LINE với mẹ anh rồi, nên không sao đâuu.」
Con nhóc này đã làm vậy khi nào thế!?
「Nào, đi thôi.」
Nói xong, Kouhai-chan cầm tay tôi rồi kéo vào nhà bếp.
Đây có vẻ là những gì các cụ đã dạy? Bắt ai đó bằng dạ dày của họ.
###
「Nhân tiện, đây là『Câu hỏi ngày hôm nay』của em.」
Kouhai-chan ngồi đối diện với tôi trong phòng ăn và nói.
「Senpai, anh thường ăn gì vào bữa sáng?」
「Cà phê.」
「Đó là thức uống.」
「Cơm.」
「Chỉ vậy thôi á?」
「Furikake.」[note29655]
「Chẳng phải cái đó ăn kèm với cơm à…」
「Và súp Miso, nếu có.」
Ngay khi tôi nói điều đó, Kouhai-chan thoải mái ra mặt.
「Ah, vui ghêー Em đã làm súp Miso cho Senpai.」
「Thật đáng mong đợi.」
Mẹ đang cười toe toét ngay cạnh tôi. Đi đâu đi mẹ. [Ý là: Mẹ đi ra ngoài hay đi đâu đó đi.]
「Kouhai-chan, đây là『Câu hỏi ngày hôm nay』. Em thường ăn gì vào bữa sáng?」
「Ăn chuối.」[note29656]
「Ha?」
「Em thích đồ ngọt, nên là một quả chuối.」
「Đó không phải là thứ ai cũng có thể làm, huh.」
「Senpai, anh muốn làm gì đó cho em à?」
Tôi không biết mình vừa đang gì nữa.
Những lời cô ấy nói ra rất tự nhiên.
「Bất kì món gì mà Senpai nấu đều được chào đón mà.」
「Haa…」
Kouhai-chan đứng dậy, để lại những lời ấy trong tâm trí tôi. Khi con bé trở lại, con bé múc Miso vào bát.
Lần này, Kouhai-chan cầm cái muôi ở tay phải. Súp Miso sẽ không rớt xuống sàn chứ? Queo, sao cũng được.
「Ừm, nếm thử đi, Senpai.」
「Dù cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng cảm ơn vì bữa ăn.」
Thực phẩm không có lỗi.
「Cái gì đây?」
Bây giờ, tôi nhìn món súp trước mặt.
Cái bát giống cái tôi thường dùng. Là cái tô của nhà tôi. Màu sắc cũng không có sự khác biệt, tôi có thể thấy rong biển và đậu phụ ở trong. Nó giống như một món súp Miso chánh hiệu từ Nhật Bản.
Nhìn kĩ thì màu Miso nhạt hơn một chút. Là lỗi của tôi.
Tôi đưa nó vào miệng.
Kouhai-chan ngồi trước mặt hít một hơi. Tôi húp một ngụm Miso
Yup. Nhẹ nhõm thật.
Vị hơi khác so với bình thường, nhưng nước dashi ngon, rong biển mịn. Đơn giản mà nói, thì đây là Miso.
Nhắm mắt lại, tôi lặng lẽ gật đầu. Đúng, đây là súp Miso.
「Uhm, Senpai?」
Kouhai-chan đang nhìn trong khi tôi đang đắm mình trong hạnh phúc
「Nó như nào ạ?」
Ánh mắt cô bé có chút lo lắng. Con bé đang chờ ý kiến của tôi à?
Tôi trả lời thẳng thắn.
「Uhn. Nó ngon, vị dịu nhẹ.」
Ngay sau khi tôi nói vậy, Kouhai-chan cúi đầu xuống. [note29657]
「Em không biết lúc này Senpai có đang khen em không. Vì em không biết Senpai nghĩ gì. Có thể nó không ngon, hoặc chỉ đơn gian là an ủi. Cũng có thể Senpai nói vậy vì em. Nhưng――」
Kouhai-chan ngừng nói, và hướng mắt lên tôi.
「Kể cả vậy, em rất vui vì Senpai đã nói vậy với em. Cảm ơn anh nhiều.」
Tôi cảm thấy mình thấy được thứ gì đó lấp lánh ở khóe mắt cô bé.
======
Những điều mình biết về Senpai ㊲
Anh ấy nói súp Miso mình làm rất ngon. Hạnh phúc quớ đi.