Bên ngoài khá lạnh. Nằm trong chăn, đầu óc tôi trở nên mơ hồ.

Sau cùng, tôi đã thắng trận đấu karaoke hôm qua. Chúng tôi đều đồng ý với kết quả đó.

Tuy rằng tôi đã sử dụng một vài chiêu trò, nhưng thắng vẫn là thắng. Nói cách khác, tôi có thể yêu cầu Kouhai-chan nghe lời tôi hay làm một việc bất kì.

Nhưng bởi vì hôm qua tôi còn chưa nghĩ được ra, cho nên, trước tiên cứ giữ lại cơ hội này đã.

「Keita? Con chưa dậy sao?」

Khi đang đờ người và hồi tưởng lại mọi chuyện hôm qua, tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi vọng lên từ phòng khách.

Nhìn vào màn hình điện thoại tôi để đầu giường, giờ đã quá trưa.

Không có một tin nhắn LINE nào. Mà được thôi, dù sao tối qua tôi cũng đã đi chơi rồi, nên hôm nay thư giãn một chút cũng tốt.

Từ từ ngồi dậy trên chiếc giường, đầu óc và cơ thể tôi lại thấy rất sảng khoái, mà cũng đúng thôi, tôi ngủ lâu như vậy mà. Rồi tôi đi vào trong phòng khách.

「Mẹ đã nghĩ con sẽ ra ngoài kia.」

Tôi cầm bình cà phê, rồi đổ vào chiếc cốc giống như thường ngày, sau lưng bỗng vang lên giọng nói của mẹ.

「Con quá mệt vì phải ra ngoài mỗi ngày.」

Dù sao, bình thường tôi vẫn phải đến trường mỗi ngày để học.

「Ôi trời. Nhưng không phải gần đây con đi chơi rất nhiều hay sao? Xem kìa, hôm qua con cũng đi chơi vậy.」

Uu.

「Con muốn làm gì thế? Mẹ khá ngạc nhiên khi thấy con dậy trong buổi sáng đấy.」

「Con đi karaoke.」

「Đi một mình? Vô lý, đúng chứ? Con đi với cô bé đó, chuẩn không?」

Uuuu.

「Ai nói vậy mẹ.」

「Trước mặt mẹ thì con không cần phải xấu hổ như thế đâu, con biết chứ? Vậy là mùa xuân đã tới với đứa con trai của mẹ? Nói thêm đi con. Con gặp cô bé dễ thương đó ở đâu?」

Uuuuuu.

「Con không hẹn hò với cô ấy.」

「Đấy là do con nói, chứ mẹ không hỏi điều đó?」

Ah.

「Nhưng, cả hai đứa thân với nhau như vậy, tại sao con không hẹn hò với bé nó? Tỏ tình đi, con là một thằng con trai, đúng chớ?」

「Con không thích cái xu hướng đó, lúc nào cũng bắt con trai phải tỏ tình trước」

「Kể cả khi con nói vậy, những cô gái chỉ thích một người đàn ông mà họ có thể tựa vào.」

「Nhưng chỉ có điểm này là không đúng với con bé.」

Tiêu chuẩn của con bé, có lẽ, chỉ có một.

Đối với con bé, thú vị, hay không thú vị, có vậy thôi.

Mặt khác, nếu con bé cảm thấy 「không còn thú vị nữa」, hay

khi con bé cảm thấy 「chán」tôi, thì mối quan hệ này đã đến hồi kết.

「Ôi chà, nóng nảy làm sao.」

「Dừng lại đi ạ.」

Sau khi ăn xong bữa sáng kiêm luôn cả bữa trưa, tôi mới nhận ra là trong điện thoại có tin nhắn của Kouhai-chan.

***

Maharun♪:Có vẻ sẽ có bão vào sáng mai.

Iguchi Keita:Thật à!?

Sau buổi trưa, khi gửi một tin LINE cho Senpai, tôi được rep ngay lập tức. Tôi nghĩ có lẽ đây là kỷ lục nhanh nhất từ trước đến nay.

Iguchi Keita:Uohh, thật à...

Iguchi Keita:Không biết trường có cho nghỉ không.

Maharun♪: Anh không có quyền ra quyết định với tư cách Hội trưởng Hội học sinh à?

Maharun♪:Em muốn được nghỉ~

Nhìn vào bản tin, có vẻ bão sẽ đến Kanto từ nửa đêm đến sớm mai.

Iguchi Keita:Nếu anh có quyền, anh sẽ gửi mail yêu cầu nghỉ học ngay bây giờ.

Iguchi Keita:Mà anh không có nhiều quyền như vậy đâu.

Maharun♪:Ui chùi, xấu hổ ghê a.

Iguchi Keita:Em hỏi ngay sau khi em biết điều đó, đúng không?

Iguchi Keita: Làm vậy chỉ để anh thấy buồn thôi.

Maharun♪:Bé hong có ý đó

Đây là lần đầu bão đổ bộ kể từ khi tôi bước chân vào trường cao trung này.

Maharun♪:Nhân tiện, làm sao chúng ta biết rằng mai có được nghỉ hay không vậy?

Iguchi Keita:Nếu anh không nhầm

Iguchi Keita:Thì trường sẽ đóng cửa nếu có cảnh báo có bão được phát lúc 9 giờ.

Iguchi Keita:Và một cái mail sẽ đến.

Maharun♪:9 giờ sáng?

Maharun♪:Không phải lúc đó là đang học sao?

Iguchi Keita:Mâu thuẫn nhỉ

Maharun♪:Buồn cười ghê

Trường học không muốn cho nghỉ quá nhiều sao?

Ngay từ đầu, nếu việc đi ra ngoài nguy hiểm do bão thì việc đóng cửa trường là hợp lý. Mọi người có thể ngồi chơi ở nhà.

Maharun♪:Mah, dù sao đi nữa

Maharun♪:Em hy vọng đêm mai sẽ bình yên, senpai

Iguchi Keita:Ừa

Iguchi Keita:Anh sẽ treo ngược một con Teru-teru Bouzo và cầu nguyện.

Gì mà dễ thương thế.

###

Tôi biết sự tồn tại của cơn bão từ trước, nhưng tôi không biết rằng nó sẽ đến vào buổi sáng thứ hai, buổi sáng u ám nhất tuần. Tôi đang rất phấn khích

Một câu hỏi từ Kouhai-chan.

Maharun♪:Uhm, senpai

Maharun♪:Đây là câu hỏi hôm nay của em

Iguchi Keita:Nn

Maharun♪:Senpai, anh đã quyết định được yêu cầu của anh cho em chưa?

Là nó hả?

Tôi chưa quyết định bất kì điều gì cả. Có vẻ em ấy vẫn không hiểu được 「sức nặng」của yêu cầu đó.

Iguchi Keita:Chưa…

Maharun♪:Đồ nhát gan.

Iguchi Keita:Anh không có can đảm.

Maharun♪:Em đã nói là, em sẽ làm bất kì điều gì mà.

Iguchi Keita:Đó là điều rắc rối nhất…

Khi ở trong quán karaoke, tôi muốn có được quyền đó, bất kể như nào (hoặc có thể là quá tuyệt vọng, không muốn giao cho con bé). Nhưng giờ thì, tôi lại không biết phải làm gì với nó.

Tôi muốn thứ gì của con bé, bây giờ tôi cần gì, hay làm sao để trả lại nó? Tôi hoàn toàn không có một tí ý tưởng nào.

Iguchi Keita:Chà, vậy,

Sẽ là vô ích nếu tôi nói rằng tôi không có tí ý tưởng nào

Vì vậy, tôi đã tự đặt mình vào một deadline.

Iguchi Keita:Mai

Maharun♪:Mai?

Iguchi Keita:Mai, anh sẽ nói với em về những gì anh muốn Kouhai-chan làm.

Sau ba mươi giây, tôi nhận được tin trả lời

Maharun♪:Vâng, em hiểu

Tôi không thực sự nghĩ ra bất kì cái gì, vì vậy tôi phải suy nghĩ và đưa ra quyết định.

Nếu có thể, tôi muốn gặp con bé và nói ra yêu cầu. Cảm giác ấy bất chợt hiện lên trong đầu tôi.

Mặt đối mặt. Ngày mai, nếu có đến trường, chúng tôi sẽ gặp nhau trên chuyến tàu quen thuộc.

Tiếp theo, chuyện gì sẽ xảy ra nếu trường phải đóng cửa do bão?

Tất nhiên, nếu trường phải đóng cửa do bão tức là việc ra ngoài rất nguy hiểm, và học sinh sẽ không được đến trường.

Tôi không thể ra ngoài. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không gặp được Kouhai-chan.

Ý nghĩ đó khiến tôi cảm thấy cô đơn.

Trong chốc lát, tôi đã nghĩ rằng bão không nên đổ bộ vào.

Nhưng sau tất cả, tôi muốn được nghỉ. Phải đến lớp học là một công việc cực kì mệt mỏi.

=======

Những điều mình biết về Senpai ㊱

Có vẻ anh ấy muốn trường cho nghỉ bằng cách treo ngược Teru-teru Bozou.