Mở đầu
Chuyện xảy ra vào cái đêm diễn ra lễ hội pháo hoa. Lễ hội mà tôi dự định sẽ đi cùng với người ấy.
Sau khi thất bại trong việc hoàn thành lời hứa với anh ta, trong lúc đang kéo lê cơ thể của mình về nhà—
—với những bước chân tràn đầy sự thất vọng, tôi đi qua căn biệt thự của một tên quý tộc thối nát được biết đến với cái tên Undine.
Ở bên ngoài khuôn viên căn biệt thự, tôi nhận thấy có hai người trông ngoại hình khá kỳ lạ.
Khi thấy cái mặt nạ mà một trong hai người kia đang đeo, tôi cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp.
Chuyện gì thế này? Có phải mình luôn là một đứa con gái đơn giản như này ư?
Mình đáng lẽ ra là người không bị lay chuyển quá dễ dàng chỉ vì ngoại hình như thế chứ, ấy vậy mà…
Lấy hết can đảm, tôi tiến đến chỗ hai người đó.
“—U–, Ưm…Có thể nào? Có thể nào hai người là cặp đôi băng trộm Tóc Bạc phải không ạ?”
Cả hai người bọn họ nhảy cẫng lên vì giật mình khi đột nhiên có âm thanh đến từ phía sau.
Tôi liền hỏi tiếp hai người họ – đang trưng ra một nụ cười hết sức gượng gạo và co giật – thứ mà tôi đã tò mò từ tận lúc trước đến giờ.
“Có phải hai người đã xâm nhập vào lâu đài để bảo vệ cho công chúa–sama khỏi món thánh vật nguy hiểm đấy phải không!?”
Đáp lại câu hỏi của tôi—
“Ah–, Đúng rồi. Bọn tôi được gọi là Băng trộm hào hiệp mà, và chúng tôi là đồng minh của người dân. Dù cho đó có là công chúa đi nữa, chúng tôi cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ trước một cô bé đang gặp nguy được. Nếu có một chuyện nguy khốn đang vẫy gọi chúng tôi, thì chẳng có gì khác biệt dù cho đó là dinh thự của đám quý tộc hay là lâu đài hoàng gia, chúng tôi vẫn sẽ đột nhập vào đó. Đó chính là nhiệm vụ của Băng trộm Mặt Nạ.”
Hình như có cái gì đó khác khác, nhưng dù sao cái người này cũng đã dũng cảm tuyên bố mục đích của chị ta.
“Megumin nhỉ? Thực ra, bọn tôi đang định đi đánh cắp một vật ở trong căn dinh thự này lúc mà đám người bên trong đang ngủ. Nó là một thứ rất cần thiết cho tương lai của loài người. Mặc dù ăn cắp không phải là một hành động đáng được ngưỡng mộ nhưng với chúng tôi, đây là chuyện phải làm, dù cho đầu của mình có đang bị truy nã đi chăng nữa.”
Tôi có thể cảm giác được tinh thần của anh ta ẩn sâu bên trong.
Không hiểu sao, tôi có cảm giác dejavu khi mà tôi nhìn vào một bên mắt không bị che đi của anh ta.
Tôi lảng ánh mắt của mình ra chỗ khác, và tiếp tục lắng nghe bọn họ.
“Từ đây, chúng tôi sẽ đột nhập vào căn dinh thự này, và đánh cắp thứ sẽ trở thành một con bài tẩy quan trọng dùng để chống lại quân đội Quỷ Vương. Chúng tôi không ngăn cản em đi nói chuyện này cho người khác…, nhưng mà tôi mong em sẽ tin tưởng, sau cùng đây đều là vì tương lai của nhân loại.”
Về cơ bản, hai người bọn họ – dù cho có cả một núi tiền treo cho cái mạng của cả hai như thế – lại đang nỗ lực hết sức vì thế giới thế này. Để đánh bại quân đội Quỷ Vương, bọn họ bất chấp toàn bộ nhân loại cũng chĩa mũi gươm vào chính mình, và vẫn tận tuỵ tiếp tục những hành động đấy.
Mà không bận tâm đến việc mình đã làm được; Không bận tâm đến việc mà bọn họ sẽ làm—
Như thể cả hai là những người bạn thân từ rất lâu, bọn họ chia sẻ một bầu không khí vui vẻ.
Nhìn thấy cái tâm trạng đấy, không hiểu sao lồng ngực tôi bắt đầu thấy nhói.
Rồi, tôi chào tạm biệt hai người bọn họ.
Như thể để trái tim của mình lại phía sau, tôi cứ ngoái đầu nhìn lại rất nhiều lần, và giả vờ rời đi.
Ngày hôm đó—
Với tư cách là người duy nhất làm chứng cho những nỗ lực âm thầm của bọn họ, tôi đã quyết định sẽ hỗ trợ bọn họ từ trong bóng tối— —
.
.
.
END