Henrietta ngất đi một lúc, sau đó cô chợt tỉnh vì một giọng nói đang gọi tên mình.

Louise đang nhìn chăm chăm vào cô một cách lo lắng.

Mưa đã tạnh. Bãi cỏ xung quanh mang đầy hơi ẩm dịu mát.Cứ như thể trận chiến ác liệt lúc nãy chưa từng xảy ra, Henrietta nghĩ.

Tuy nhiên tất cả đều là sự thật. Thi thể của Wales đang nằm cạnh cô. Những thi thể lạnh lẽo khác cũng đang nằm rải rác khắp xung quanh. Đó là cái kết của những người đã nhận sinh mạng giả tạo từ Chiếc nhẫn của Andvari. Vì đòn ‘Giải phép’ của Louise, sinh mạng đó đã biến mất và họ đã trở về nguyên trạng, trở thành những thi thể vô hồn. Henrietta không biết tại sao, nhưng cô chỉ cảm thấy rằng những thứ cần phải được trả lại đã trở về đúng vị trí của nó. Và, như thế là đủ vào lúc này.

Cô bắt đầu nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng, tất cả chỉ là một hiện thực phũ phàng như một cơn ác mộng. Và chính bản thân cô, chính cô suýt chút nữa đã vứt bỏ tất cả và đầu hàng trước cơn ác mộng này.

Henrietta ôm mặt. Lúc này đây cô không còn tư cách nào để ôm lấy thi thể của Wales nữa. Cô lại càng không còn mặt mũi nào để đối diện với Louise, người bạn đã luôn yêu quí cô từ thuở nhỏ.

“Mình đã làm gì thế này?”

“Công chúa đã tỉnh chưa?”

Louise hỏi Henrietta một cách lạnh lùng và buồn bã. Không hề có dấu hiệu của sự giận dữ. Có gì đó ẩn khuất trong giọng nói ấy, nhưng đây là Louise của mọi khi.

Henrietta gật đầu.

“Ta có thể nói gì để tạ lỗi đây? Ta có thể nói gì để xin sự tha thứ từ những người đã bị ta hại? Xin hãy nói cho ta biết, Louise.”

“Trước tiên, sức mạnh của công chúa cần được sử dụng.”

Louise chỉ về phía Saito, lúc này đang nằm gục dưới đất.

“Vết thương khủng khiếp quá.”

“Cậu ta đã bị nuốt trọn bởi cơn lốc đó mà. Xin hãy chữa trị cho cậu ta với pháp thuật nước của người.”

Henrietta gật đầu và niệm chú. Với sức mạnh từ cây quyền trượng hoàng gia ẩn chứa năng lực của nước, những vết thương của Saito bắt đầu khép miệng. Cậu ta tròn mắt khi nhận ra người đang chữa trị cho mình là Henrietta.

“Ta không có lời nào để bào chữa cả. Còn ai bị thương nữa không?”

Có một số người sống sót từ đơn vị Griffin. Henrietta chữa trị cho họ từng người một.

Và sau đó… không cần biết đó là địch hay ta, những thi thể được tập trung xuống tán một gốc cây. Cho dù sau đó họ sẽ được chôn cất tử tế nhưng những người còn sống không nỡ lòng để họ phơi xác ngoài bãi cỏ.

Louise và những người khác… Ngay cả Kircher, ngay cả Tabitha, đều không lên án Henrietta. Cô vừa mới trải qua một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng ngọt ngào, đầy hấp dẫn. Nếu họ phải ghét một người, thì đó là kẻ đã sử dụng Wales để đùa giỡn với trái tim của Henrietta như vậy. Không thể nói là Henrietta hoàn toàn vô tội, nhưng chí ít thì sự thật vẫn là có một kẻ được hưởng lợi từ những tội lỗi của cô.

Sau chót, Henrietta đến bên Wales.

Ngay lúc đó…

Cô nhìn thấy một điều pho thường.

Có lẽ, tình yêu đầy đớn đau của Henrietta đã chạm được đến một nơi nào đó.

Có lẽ, một người nào đó đã nhẹ nhàng, để xoa dịu tội lỗi của cô, nhẹ nhàng quay ngược cán cân của sự sống.

Khi Henrietta chạm vào má Wales, mi mắt anh ta yếu ớt mở ra.

“…Henrietta? Là em đấy ư?”

Đó là một khuôn mặt nhạt nhòa và yếu ớt, nhưng đó chắc chắn là giọng nói của Wales. Bờ vai Henrietta khẽ run lên. Nếu như có phép màu ở Halkeginia, thì đây hẳn là một trong số đó.

Bởi vì không một ai có thể giải thích vì sao ngọn lửa sự sống lẽ ra đã biến mất lại có thể nhen nhóm trở lại. Có lẽ khi đòn ‘Giải phép’ của Louise đánh tan mạng sống giả tạo thì ngọn lửa tàn của sự sống còn lại trong Wales đã trỗi dậy.

Có thể những tình cảm của Henrietta dành cho Wales đã khơi gợi được một ý muốn thoảng qua từ những vị thần. Không ai biết tại sao. Chỉ là, Wales đã mở mắt. Đó là sự thật.

“Anh Wales…”

Henietta cất tiếng gọi người yêu. Cô hiểu. Wales đang nằm trước mặt cô lúc này thật sự là anh ta. Không phải là một con rối chuyển động bằng một sinh mạng giả tạo, mà chính là anh ta.

Nước mắt lăn dài trên má Henrietta.

“Thật không ngờ. Em đã chờ đợi biết bao lâu để có được giây phút này…”

Nhóm Saito chạy lại với những gương mặt đầy kinh ngạc.

Tất cả bọn họ đều ngạc nhiên khi chứng kiến việc Wales mở mắt.

Ngay lúc đó, Henrietta nhìn thấy một vệt đỏ đang loang rộng trên áo Wales. Vết thương từ cú đâm của Wardes, vốn đã được chữa lành bởi mạng sống giả đang mở ra lại.

Cuống cuồng, Henrietta niệm thần chú để khép miệng vết thương.

Tuy nhiên… Thật tàn nhẫn là, pháp thuật của Henrietta không hề có tác dụng với vết thương đó. Nó tiếp tục rỉ máu, khiến vết máu loang trên áo Wales càng lúc càng lan rộng.

“Anh Wales, đừng… Không, tại sao…”

“Vô ích thôi… Henrietta. Vết thương này sẽ không lành đâu. Cơ thể đã chết sẽ không bao giờ sống lại. Anh chắc chắn chỉ trở lại được một chút, chỉ một chút thôi. Có lẽ đây là một mong muốn thoáng qua của Thủy tinh linh.”

“Anh Wales, đừng, đừng mà… Anh định để em lại một mình lần nữa ư?”

“Henrietta. Anh có một mong ước cuối cùng.”

“Đừng nói từ ‘cuối cùng’.”

“Anh muốn đến bên bờ hồ Ragdorian năm xưa, nơi anh đã gặp em lần đầu tiên. Anh muốn em phải hứa với anh một điều tại đó.”

Tabitha kéo con rồng gió của mình ra. Saito và Kirche khiêng Wales lên lưng nó. Sau đó, Henrietta, lúc này cũng đã cưỡi trên con rồng, tựa đầu Wales vào lòng mình và nâng đỡ để anh ta không té xuống.

Chở theo nhóm bạn, con rồng cất cánh.

Nhắm thẳng về phía hồ Ragdorian, con rồng lao vút đi.

******

Tại hồ Ragdorian, Wales tựa người lên Henrietta khi họ bước đi dọc theo bờ hồ. Đường chân trời đã bắt đầu sáng lên. Bình minh sắp sửa ló dạng.

“Thật là nhớ quá.”

“Vâng.”

“Khi chúng ta mới gặp nhau, anh đã nghĩ rằng em như một nàng tiên vậy. Kìa, lúc đó em đang tắm ở khoảng này.”

Wales chỉ vào một điểm. Có vẻ anh ta không còn nhìn thấy gì nữa. Đó là một nơi hoàn toàn khác với kí ức của Henrietta.

Tuy nhiên, Henrietta gật đầu, gắng hết sức để không bật khóc.

“Ừ, anh vẫn giỏi giang như mọi khi nhỉ.”

“Lúc đó anh đã nghĩ thế này. Nếu chúng ta vứt bỏ tất cả như vậy thì ở đâu cũng được, không quan trọng. Chỉ cần có một ngôi nhà nhỏ với một khu vườn là đủ. Aa, cần một vườn hoa nữa chứ. Một vườn hoa để em có thể chăm hàng ngày.”

Có vẻ sức lực Wales đang dần cạn kiệt với mỗi bước đi.

“Nè, em luôn muốn hỏi anh. Lúc đó, tại sao anh không nói những lời êm ái ấy? Tại sao anh không nói rằng anh yêu em? Em đã luôn chờ đợi để được nghe chúng.”

Wales mỉm cười.

“Anh không thể nói ra vì anh biết nó sẽ khiến em buồn bã.”

“Anh đang nói gì vậy? Được đón nhận tình yêu từ anh là niềm vui của em mà.”

Wales im lặng. Henrietta cảm thấy sức sống đang biến mất khỏi cơ thể Wales từng chút từng chút một. Việc anh ta có thể cầm cự lâu đến vậy có thể nói là một phép màu.

Tuy nhiên, cô không thể khóc. Trong thời gian ít ỏi còn lại, cô muốn được nói chuyện với anh càng nhiều càng tốt. Dù vậy, giọng cô đã run run.

Dốc hết sức lực, Wales tuyên bố.

“Hãy thề, Henrietta.”

“Em sẽ thề bất cứ điều gì. Em phải thề điều gì đây? Hãy nói cho em biết.”

“Là sẽ quên anh. Thề là em sẽ quên anh và tìm một người đàn ông khác để yêu. Anh muốn được nghe những lời đó. Ở hồ Ragdorian này. Trước Thủy tinh linh. Anh muốn được nghe em thề ước điều đó.”

“Xin đừng nói việc không thể. Làm sao em thề điều đó được. Không thể nào có chuyện em có thể thề một lời nói dối.”

Henrietta sững người. Đôi vai cô đang run rẩy.

“Anh xin em, Henrietta. Nếu không thì, có lẽ linh hồn của anh sẽ mãi không siêu thoát được. Em muốn anh phải chịu đau khổ hay sao?”

Henrietta lắc đầu.

“Không. Chắc chắn là em không muốn.”

“Không còn thời gian nữa. Không, không còn thời gian nữa rồi. I đã… Vì vậy, xin em hãy…”

“Vậy, vậy anh hãy thề. Thề rằng anh yêu em. Bây giờ, anh có thể thề điều này rồi, phải không? Nếu anh thề, em cũng sẽ làm theo ý anh.”

“Anh đồng ý.”

Henrietta, với một vẻ buồn bã, nói lên những lời thề ước.

“… Tôi xin thề. Sẽ quên thái tử Wales. Và đồng thời, tìm một người khác để yêu.”

Wales nói một cách mãn nguyện, “Cảm ơn em.”

“Tiếp theo, tới lượt anh đấy. Xin anh.”

“Anh sẽ làm. Đưa anh tới bờ hồ.”

Henrietta đưa Wales đến gần mặt hồ. Lúc này mặt trời đã ló dạng sau những hàng cây, và với một vẻ đẹp mê hồn, mặt hồ Ragdorian trở nên sáng lấp lánh.

Chân của họ đã ngập trong nước.

Henrietta nắm lấy vai Wales.

“Anh, hãy nói đi. Rằng anh sẽ yêu em. Lúc này thôi cũng được. Em sẽ mang theo giây phút này mãi mãi. Dù anh có nói gì đi nữa thì em cũng sẽ mang nó theo. Nhé?”

Tuy nhiên, Wales không trả lời.

“Anh Wales?”

Henrietta lắc vai anh ta. Nhưng, Wales đã ra đi.

Cô từ từ nhớ lại những ngày cô đã từng trải qua tại đây, nơi cô đã gặp Wales lần đầu tiên.

Như thể lấy ra từng kí ức từ một rương báu và kiểm tra chúng.

Những ngày tháng vui vẻ tuyệt vời đó sẽ không bao giờ đến nữa.

Những lời hẹn ước năm xưa bên bờ hồ không thể giữ được nữa.

“Anh ác quá.”

Ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước, Henrietta khẽ thì thầm.

“Tới giây phút cuối cùng, anh vẫn không bao giờ chịu nói ra những lời hẹn ước đó.”

Chậm rãi, Henrietta nhắm mắt lại.

Từ mi mắt đã nhắm, một hàng lệ lăn dài trên má cô.

******

Saito, lúc này đang trông chừng bọn họ từ một tán cây, đang đặt tay lên vai Louise. Louise đang im lặng nhìn Henrietta, cố gắng nén lại tiếng khóc.

Trong lúc nắm vai cô ấy, Saito nghĩ.Mình có làm đúng không?

Lúc đó, phải chăng nếu để Henrietta đi, như lời cô ấy… thì cô ấy sẽ được hạnh phúc hơn không? Cho dù đó chỉ là một mạng sống giả mạo, cho dù tình yêu đó là lừa dối… Nếu người trong cuộc nghĩ đó là sự thật, chẳng phải điều đó cũng chấp nhận được hay sao?

Cầm lấy vai Louise, lúc này đang khóc như một đứa trẻ, Saito liên tục nghĩ về việc đó. Điều gì là đúng, điều gì là sai… Rồi sau việc này, chắc chắn sẽ có những việc khác khiến cậu ta phải lo lắng, Saito nghĩ mông lung.

Sau này, chắc chắn sẽ có những việc khiến cậu ta phải lựa chọn như lần này.

Saito ôm chặt lấy Louise.

Ít ra thì, khi thời khắc đó đến… để cậu ta, chính cậu ta, không lung lay, Saito cầu nguyện.

******

Henrietta đặt xác Wales lên mặt nước.

Sau đó cô khẽ vẫy tay chào, rồi bắt đầu niệm chú.

Mặt hồ chuyển động, từ từ đưa thi thể Wales ra xa, nơi nó bị nhấn chìm.

Nước hồ Ragdorian càng trở nên trong vắt tới đáy sâu, và thi thể đang chìm xuống từ từ của Wales có thể được nhìn thấy rõ mồn một.

Ngay cả khi cô không còn nhìn thấy Wales, nữa, Henrietta vẫn đứng yên.

Ngay cả khi mặt hồ phản chiếu ánh sáng mặt trời và bắt đầu lóng lánh hắt ra bảy sắc cầu vồng khắp quanh cô… Henrietta vẫn tiếp tục nhìn về một nơi nào đó xa tít tắp.