Khi thế giới nhuốm màu đỏ của hoàng hôn, thứ gì đó đang cháy .
Như ngọn lửa báo hiệu, một đám lửa nóng thở ra một cột khói đâm qua cả bầu trời.
Mùi da thịt cháy.
Lời cầu nguyện được cất lên.
Chuông nhà thờ đánh vang lanh lảnh.
Xung quanh quảng trường, đám đông hò hét vào ngọn lửa đang thiêu đốt thứ xấu xa ở chính giữa.
Ở trước đám đông, tôi nhìn mụ phù thủy bị thiêu cháy, reo hò trước cảnh ả ta quằn quại khóc lóc…
“Nước sông dâng lên do mưa nặng hạt.
Cơn lũ quét qua nửa các cánh đồng rồi cuốn đi bao người. Nghe đâu toàn bộ là lỗi của ả.”
Tiếng xầm xì lan rộng từ trong đám người, từ tiếng gật gù “đáng sợ quá…” , đến giọng gào thét “Trả gia đình tao lại đây, quân giết người!” Một viên đá bay qua không trung, sượt qua phù thủy đang quằn quại.
“Đúng sợ thiệt ha… Tôi mới nghe tám chuyện về phù thủy, nhưng để có một đứa gần thế này, nó trốn quái đâu chứ…? Con mụ đó bắt cóc trẻ em để rồi hiến tế hả? Thấy bảo có cả núi xác trong hang ổ của mụ.”
“Hiệp sĩ của Giáo hội tìm ra hang ổ của mụ. Họ bình thường trông nhàn rỗi, nhưng lúc nguy cấp thì họ đúng thật đáng tin cậy. Chỉ có Chúa mới chặn được lũ quỷ của bọn phù thủy.”
Cuối cùng mụ phù thủy đang quằn quại, la hét cũng lịm đi. Một cái bóng đơn độc trong đám lửa bùng cháy. Đáng đời không hả, mụ kia.
Mở cờ trong bụng, tôi cười khẩy.
“Hãy lắng nghe ta, các tín đồ!” Vị giáo sĩ đã đốt mụ phù thủy và cất lên lời cầu nguyện tuyên bố.
“Ta đã chiến thắng chống lại cái ác nơi đây! Con phù thủy đồi bại sử dụng tà thuật gọi quỷ, reo rắc kinh hoàng và cái ác đã không còn nữa!”
“Hoan hô” đám đông đắc chí.
Tiếng hò reo “Giáo hội vạn tuế” vang khắp nơi, ngọn lửa bốc lên cùng với sự nhiệt tình của đám đông.
Lúc đó là năm 526.
Ở thế giới này, phù thủy thực hành tà thuật đã có từ lâu…
Trong khi ma pháp vẫn còn trong trứng nước.