Truyện ngắn - Mánh khóe giải quyết cái cửa sổ

“Gỡ hết khóa cửa sổ cho ta.”

Tất thảy mọi chuyện đều bắt nguồn từ những lời đó.

Cô hầu gái Ratifah thở dài trong khi nhìn vào cái cửa sổ màu tối nhạt bị khóa trong phòng tôi.

“Ehm... Điện hạ... người có thể cho tôi biết lí do được không ạ?”

“Còn cần ta phải nói rõ ra ư? Ta chỉ... đơn giản là ta chỉ muốn gỡ nó xuống thôi.”

Tôi hiện giờ không thể đưa ra bất kì lí do hợp lí nào cả, vậy nên tôi đã nói cái lí do đầu tiện hiện lên trong đầu tôi với tông giọng trầm hơn hẳn bình thường.

“100%!! Là. Người. Đang. Nói. Dối!! Đúng không hả, Điện hạ!?!”

“Cái giềềềềề!?! Không nhá, ta không hề nói dối nhá!! Chỉ là thi thoảng thôi, ngươi hẳn cũng phải biết chứ. Bộ ngươi không cảm thấy rằng đôi khi không cần lí do để tháo cái ổ khóa xuống hả!?”

Ngay cả khi tôi cố dùng đến vũ lực, mọi chuyện vẫn rành rành ra đó. Mọi chuyện vẫn không thay đổi, và Ratifah trông như vẫn không chấp nhận lời cầu xin của tôi. Hoặc có lẽ là không bao giờ.

Ngược lại thì... có vẻ như quyết tâm của cô ấy còn tăng thêm nữa.

“...Thưa Điện hạ, chỉ lần này thôi, tôi hi vọng người sẽ thành thật mà nói ra suy nghĩ của mình. Với lại, tôi sẽ không nói cho người biết là chỉ riêng lần này tôi sẽ thông báo cho hầu gái trưởng biết chuyện này trong bí mật đâu.”

“Này, chờ chút đã. Ngươi... bộ ngươi muốn ta rơi vào chỗ chết hả? Không những không buông tha cho ta mà còn cố khiến ta bị phạt hay sao?”

Kể từ cái lần Feli táng sấp mặt tôi, tôi đã không còn lòng tin vào bất kì cái ổ khóa nào gắn trên cửa sổ phòng tôi nữa rồi.

Luôn ngán đường tôi vào những thời khắc quan trọng nhất, những khoảng khắc quyết định nhất. Giờ thì tôi bắt đầu khinh khi nó rồi đây. Cái “ổ khóa người” kiêm mẹ hầu gái khốn kiếp Ratifah đang đứng trong phòng tôi lúc này.

“Giá mà không có cái ổ khóa... Giá mà không có cái ổ khóa chết tiệt đó thì lần đấy ta đã thoát được rồi...!!!”

“Bộ Điện hạ không thể đưa ra lựa chọn nào khả dĩ hơn cái người vừa nói sao...?”

“Không đời nào nhá. Không đời nào ta đưa ra được cái lựa chọn khả thi hơn cái đó đâu.”

Thằng này vô vọng thật rồi— tôi gần như có thể cảm nhận được thứ cảm xúc như vậy từ tiếng thở dài của mẹ hầu gái khốn nạn.

“T-tôi không muốn bị hầu gái trưởng la mắng đâu, nên tôi sẽ...”

Nếu Feli biết chuyện Ratifah là đồng phạm trong cuộc đại đào tẩu của tôi, chắc kèo là mẹ hầu gái sẽ bị xiên bằng những lí do giải thích cho hành động ngày hôm đó, thứ mà chắc chắn là bay ra từ miệng của Feli. Nên bây giờ, đồng phạm của tôi đang cố chuồn ra khỏi phòng và làm như thể chuyện này cổ không có phần. Nhưng—

“Chờ đã. Đã đi xa đến mức này rồi, ít nhất cô cũng phải ở lại với tôi lúc này chứ. Sao lại chạy đi thế, hả?”

Tôi ôm chặt cánh tay mảnh khảnh của Ratifah, cố không để cổ chạy thoát.

“K-không. Xin người buông tha cho tôi đi, Điện hạ. Người có biết rằng ẩn sau cái thân hình đó của hầu gái trưởng là một con người rất kinh khủng khiếp không vậy!!”

“Ta không có biết. Mà có biết thì ta cũng chẳng quan tâm.”

“Á... Đồ quái vật!! Cầm thú!! Quỷ dữ!!”

“...Ta mà là quỷ á...!?”

Những lời Ratifah vừa thốt lên khiến tôi không thể nào không tức giận.

“Nói xem, ta mà là quỷ á? Chả phải lần đó ta không thoát được cũng chỉ là do NGƯƠI cản ta lại thôi sao!!!”

“C-chuyện đó khác, chuyện này khác!!!”

Nhưng trông Ratifah có vẻ như cảm thấy có lỗi sau chuyện đó, bởi lẽ cổ đã quay mặt ra hướng khác.

“Dù sao đi nữa, cái khóa vẫn còn đó. Ngươi sẽ phải giúp ta gỡ nó đi. Ta đã quyết rồi.”

“...nhưng tôi còn chưa đồng—”

“Nếu ngươi làm theo lời ta nói, ta sẽ quên hết mọi chuyện xảy ra lúc đó.”

Ngay sau khi tôi nói ra câu đó...

Ratifah khẽ rùng mình ớn lạnh.

“Nhưng nếu ngươi không nghe lời ta, ngày qua ngày, tuần qua tuần, tháng qua tháng, năm qua năm, ta sẽ lôi chuyện đó lên mãi mãi. Ta sẽ không để ngươi yên đâu!”

“Không... Cách của người quá đê tiện...!”

Dù gì thì tôi cũng biết rõ điều đấy rồi, nên tôi bắt cổ phải đưa ra câu trả lời.

“Không có đê tiện gì hết! Chọn đê! Gỡ cái ổ khóa ra hoặc là cô sẽ bị ta dày vò cho đến chết!”

Vẻ mặt đau đớn dằn vặt của Ratifah hiện lên trong mắt tôi.

“C-chỉ một lần thôi đó...!!”

Đến cuối cùng thì Ratifah cũng đã đầu hàng...

Và cùng lúc đó, sau hơn mười mấy nồi bánh chưng, lần đầu tiên trong đời, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng mình đã chiến thắng.

Giờ thì tôi đã có cách để thoát khỏi ách thống trị của hầu gái trưởng rồi. Lần tới tôi không cần phải sợ nữa. Đó sẽ là con đường độc lập tiến lên chủ nghĩa lười biếng muôn năm! Bảo đảm giấc ngủ yên bình cho tôi mãi mãi...

Phải. Tôi đã vui mừng như vậy đó. Bởi lúc đấy, tôi vẫn chưa biết được...

Ngay cả sau vụ này, vẫn sẽ có một kẻ nào đó quay xe phản bội tôi... Một cú lừa lần nữa đón chờ tên hoàng tử lười biếng này.