Thời gian, chính là thời đại Đại Hoàng Kim cũng như là thời đại Đại Hỗn Loạn và là thời đại Đại Hắc Ám---đêm trước đó.
Thành phố lớn nhất thế giới Arkham chứa đựng quần thể người với đủ mọi chủng tộc, mọi loại tầng lớp, và mọi kiểu chức vụ, như thể một chiếc lò luyện sôi sục vẫn tiếp tục phát triển cho tới ngày nay.
Ở đây là một ngõ hẻm hỗn độn nơi thiện và ác, ánh sáng và bóng tối, cũng như mọi sự tự mâu thuẫn (Antinomy) khuấy động mà hòa hợp cùng với nhau. Và, dưới tiếng ồn huyên náo của thành phố cực kỳ phồn vinh kia, có một sự tĩnh lặng tối tăm lạnh lẽo đến thấu xương---không,
“ĐÔ OA HAHAHAHAHA! DOCTOOOR---WEEEST!!”
Có một người đàn ông cất tiếng cười vang dội, như thể làm xua tan đi bầu không khí trầm mặc trong phòng nghiên cứu ngầm.
Ông ta chính là một nhà khoa học thiên tài có trong tổ chức ma thuật “Black Lodge”, một nhà khoa học dị giáo mà ngay cả ma thuật sư cũng phải nhíu mày đối với ông, không ai khác ngoài người này – Doctor West. Thói quen kỳ quái của ông ta hay gào to tên chính mình khi đang cảm thấy hưng phấn là biểu hiện cho việc ý thức bản thân quá độ, tuy nhiên, thực tế là, ông ta cũng có một trí thông minh siêu việt mà mình cảm thấy tự hào, đồng thời còn kèm theo cả sự điên rồ nhiệt tình nữa.
“Cuối cùng cũng hoàn thành! Nó đã hoàn thành xong rồi! NÔ HYA, NÔ HYA, NÔ HYA HAHAHAHAHA!”
Một mình một người ở trong tầng hầm tối đen, West nhảy múa cuồng loạn mà xoay eo lưng đi một cách chuẩn xác. Cái thứ đã được bộ não thiên tài điên loạn này sáng tạo ra, rốt cuộc có thể là cái gì đây.
Bên trong căn phòng những thiết bị máy móc có cơ cấu phức tạp không thể lý giải được bày bừa ra một cách chật chội, nằm tại trung tâm ấy có một vài chiếc bàn phẫu thuật. Cái tầng hầm ngầm này đã từng là một nhà chứa xác, nhưng sau đó đã được sử dụng làm căn phòng mổ tư nhân cho West nhằm để theo đuổi chủ đề nghiên cứu y học. Khắp nơi khắp chốn ở góc của căn phòng, đến tận bây giờ, vẫn còn có khí tức giống như mùi tử khí đang rúc mình.
Ở trên bàn mổ, cứ mỗi chiếc, là có một thứ hình người nằm ngửa đó. Thế nhưng, bọn chúng không phải là người, cũng như không phải là sinh vật. Chúng là những hình nhân tự động mô hình tự hạn chế, lộ ra cấu tạo nội bộ tinh tế giống như đồng hồ. Đây cũng là tạo vật được làm qua từ bàn tay của Doctor West, và là những thứ vượt ngoài tầm tiêu chuẩn khoa học kĩ thuật của thời đại này trên diện rộng---song, đối với West mà nói, bọn chúng cùng lắm chỉ mới là đủ điểm qua môn mà thôi.
Chủ đề mới nhất của ông ta, Doctor West, là lĩnh vực cấm đoán khiến cho chính mình trở thành thần, cũng tức là [Vượt qua cái chết] và [Sáng tạo sinh mệnh]. Trước đó ông ta tiếp cận chủ đề bằng cách---lấy phương pháp hóa học---mà kích hoạt thuốc cải tử hoàn sinh, lên với xác thịt của người chết, nhưng lại một lần nữa, ông cảm nhận được giới hạn của cái phương pháp đó, nên sau đấy liền thay đổi ý định, bắt đầu nhúng tay vào sáng tạo sinh mệnh ra từ hư không.
Và rồi, trong đêm nay---cái nghiên cứu bị cấm đoán nọ, cuối cùng đã được đâm hoa kết trái.
West nhấc bổng thứ đó lên cao.
Ấy chính là,
“Ồ, cái này là---Máy Phát Điện Khí Sinh Mệnh Mẫu Sáu Dây [Cố Lên Nào Orgone[note40302]] đây mờ ~~~!!”
Nhìn thoáng qua, thì nó giống như là chiếc đàn Guitar. Tuy nhiên, không có tồn tại một phần thân rỗng nào để làm thiết bị cộng hưởng cho cây đàn Guitar cả, từ cái thân dạng tấm một sợi dây nối điện được kéo dài ra đem kết nối tới bộ khuếch đại hình hộp.
---Sinh mệnh chính là nhịp điệu (Rhytm), cũng như chính là nhịp đập (Pulse).
Ông ta đã đạt đến lý luận rằng thế này mới chính là cốt lõi của sinh mệnh---dòng chảy năng lượng được khắc vào lấy quy tắc nhất định mà đập mạch theo, việc ông ta lựa chọn thách thức sáng tạo nguồn năng lượng sinh mệnh thuộc mặt khoa học điện, có thể nói là đã thành chuyện đương nhiên.
West đem chiếc Máy Phát Điện Khí Sinh Mệnh Loại Hình Guitar---đọc vầy nghe nó lằng nhằng quá, thôi thì kể từ giờ gọi là “Guitar” cho gọn---mà gẩy dây đàn đi.
Thông qua bộ khuếch đại, nhịp đập (Beat) của thứ sinh mệnh ngụy tạo mang điềm gở vang dội khắp cả tầng hầm ngầm.
TĂNG TÀ RĂĂĂNG!! THỊCH, THỊCH, THỊCH…---
West nhắm hai con mắt lại, mê mẩn lắng nghe đối với dư âm vang vọng bên trong căn phòng tối đen.
“Thật là hoàn mỹ làm sao… Ôi… Mình có nên phải kinh sợ, đối với Doctor West chính là ta đây không nhở.”
Từ tư thế cúi đầu trầm tư như là đang khổ não, con mắt hướng tầm nhìn về phía Camera (?) tỏa ra một tia sáng thông thái.
“…Ta thật là não to quá đi, ta thật là tinh thông quá đi.”
Sau khi xoay vòng một cái mà ngửa mặt lên trời đi, đồng thời ông ta vuốt tóc của mình rồi lộ ra hàm răng trắng sáng lấp lánh từ khóe miệng.
“Một tài năng ngập tràn như nước, một tuổi trẻ bùng nổ như bom đạn!”
Tiếp theo, sau khi ông ta cởi áo làm lộ ra làn da trắng nõn, núm vú dễ thương đến không ngờ được lóe lên.
“Hơn nữa---cho dù ta có đang khỏa thân thì vẫn tuyệt vời ông mặt trời!!”
Khoảnh khắc sau đó, West đánh rơi chiếc Guitar xuống, bịch ~, một tiếng liền phát ra.
“Ô ô ô ô ô…”
Ông một bên lấy tay gãi gãi phần ngực đã phơi bày ra của chính mình, một bên lảo đảo mà lùi lại.
“Úi sợ quá đi! Ta sợ chính bản thân ta quá đi! Rất hoàn mỹ đến nỗi đáng sợ vãi hàng ra luôn! Thật đúng là một tồn tại đáng sợ hỡi tờ – a – ta ạ ♥---HA!”
West đá cây Guitar đi bằng cú xoay mắt cá chân, vừa đem nó quay sang một vòng vừa giơ nó lên, rồi bắt đầu chơi đàn cực nhanh phát ra tiếng TẰNG TĂNG TĂNG TĂNG TĂNG TĂNG TĂNGG!
“Thêm vào đó, lần này có một tách trà nóng thì thật đáng sợ làm sao---!”
TỪNG TƯNGG! TẰNG TĂNG TẰNG TĂNG TẮNG TĂNG TĂNG TÀ RĂNGGG---!!
Ở trong tầng hầm ngầm nơi không có ai buông lời xỉa xói, một siêu thiên tài đơn thương độc mã đang trở nên vô cùng cao hứng.
Trong lúc ấy, ở phía đằng sau---
…Kít kít….
Những con hình nhân tự động nằm ở trên bàn mổ, chúng phát ra một chút tiếng động. Đấy là dấu hiệu của sinh mệnh ngụy tạo, được kích thích từ nghịch âm diễn tấu bởi chính West.
Thân thể rỗng tuếch bao gồm động cơ điện và bánh răng bắt đầu rung động làm người khác liên tưởng tới kim giây của đồng hồ, chẳng mấy chốc bắt đầu chuyển động một cách gượng gạo, như thể người chết bị gọi hồn sống dậy từ minh phủ.
Lẽ đương nhiên, bọn chúng không phải là người chết. Nhưng mà đồng thời, cũng chẳng phải là người sống. Vậy thì, chúng chỉ là vật chứa không có sự sống thôi sao---không, này cũng không phải nốt. Giờ đây bọn chúng đã trở thành tồn tại kỳ dị không thuộc về bất cứ một loại hay một thứ gì cả, thu được sinh mạng nửa đời đáng kinh tởm mà đứng dậy.
Cót két---
Kin kít, kin kít---
Hết một con, rồi lại đến một con---đứa con trời cho của khoa học thần bí đáng nguyền rủa đã giáng lâm từ trên bàn phẫu thuật. Những con hình nhân tự động
lấy bước chân cứng ngắc mà băng ngang qua tầng hầm ngầm, tiến hành làm công việc gì đó cất thành tiếng liu riu tại một góc của căn phòng.
Giống như một vị pháp thuật sư đang thực hiện nghi lễ tà giáo, không, West đã tự mình lâm vào trạng thái xuất thần, không hề để ý tới tình hình diễn ra ở sau lưng cả. Trong lúc say mê bởi tạp âm do bản thân diễn tấu, ông ta kịch liệt mà quẩy đầu đi quẩy đầu lại. Bây giờ ông ta đã hoàn toàn chìm đắm tại trong đó.
Cuối cùng,
“Cảm ơn nhé các vị, cảm ơn nháá---!!”
Cầm phím gẩy đàn giơ lên cao quá đầu, chiếu vào tầm nhìn của West người đang bày ra kiểu dáng trước lượng khán giả lớn trong trí tưởng tượng, một tách trà bốc lên hơi nước được trao cho tận tay từ một bên.
Đấy là, một tách trà đặc.
“…Ồ, cảm ơn vì cái này hén.”
West nhận lấy cái tách trà và rồi, ực ực ực… Thế là ông ta húp sạch sẽ hết nước trà bên trong.
“Ừm! Trà ngon phết đấy!”
Con hình nhân tự động đang ôm chiếc khay đựng, liền đặt tay về phía sau đầu như thể cảm thấy thẹn thùng.
“ĐÔ OA HAHAHAHAHA! DOCTOOOR---WEEEST!!”
Siêu thiên tài Doctor West người đích thị ở trạng thái đỉnh cao. Rốt cuộc ông ta muốn lợi dụng thứ tạo vật ác ma này, là để làm những điều gì đây---
“…Fufufufufu.”
West lấy tay chống cằm của mình, mà nở ra một nụ cười tà ác.
“Giờ thì, mình phải làm thế nào, mới được ấy nhỉ.”
---Thực ra, là ông ta vẫn chưa có một tính toán gì cả.
*
Một buổi cuối tuần, thành phố Arkham về tối.
Cơ sở của tòa nhà chọc trời số một thế giới bị nuốt chửng bởi cái bóng theo cùng mặt trời lặn xuống, những ngọn đèn cũng bắt đầu lác đác phát sáng lên. Đây chính là thời gian nơi thành phố ma quỷ này, bắt đầu đích thân tỏa sáng huy hoàng thông qua năng lượng vốn có bên trong.
Giao thông trên đường phố ngày càng trở nên sống động hơn nữa huống chi là vào ban ngày. Tàu điện, xe ô tô, và cả đám đông người đi bộ di chuyển qua lại ở trên đường phố. Tiếng động cơ và còi xe, tiếng kêu rao hàng của những người bán ven đường, hòa hợp cùng với tiếng la hét của những người băng qua---
[A, đằng kia, đằng kia. Làm ơn đừng có cãi lộn. Muốn giải quyết chuyện tranh chấp hay gì xin hãy cố gắng hết mình bàn bạc lại với nhau nhé. Nếu cần thiết thì có cảnh sát tới giúp đây---]
Giọng nói phát ra từ chiếc loa phóng thanh, khiến cho người qua đường dừng bước chân lại trong phút chốc---song, tại khoảnh khắc sau đó, bọn họ liền bắt đầu bước đi lại như thể chưa từng có gì xảy ra. Hai người đàn ông vốn sắp sửa chuẩn bị đánh nhau một trận bởi vì không rõ mình có bị đụng bả vai hay không, một bên quay mặt phun lời chửi thề đối với chủ nhân giọng nói, một bên từng người bỏ đi theo con đường khác nhau.
[Ừm, tốt lắm.]
Chủ nhân giọng nói ấy, là của chiếc xe cảnh sát tuần tra trị an thành phố Arkham.
Theo sau đó,
[A, cái xe ở đằng kia, đừng có lướt qua làn đường nguy hiểm lắm đấy.]
[Này, cái nhóm đang đứng thành một đàn ở đó, tụ tập khi chưa được cho phép là vi phạm luật. Làm ơn giải tán, mau giải tán đi.]
---Thế là, chiếc xe tuần tra vừa chậm rãi đi trên đường, vừa bắt bẻ kêu gọi hướng tới những người công dân đi đường giống như tiếng rầy la của một bà mẹ.
“Ấy chà, hôm nay cũng thực sự bình yên đấy chứ.”
Nói rồi, một người đàn ông râu ria mọc lởm chởm ngồi rũ người xuống ở ghế phụ, liền hả hơi ra thật sâu khói thuốc của điếu xì gà.
Thời điểm cho ca làm việc sớm phải kết thúc chẳng mấy chốc sẽ đến.
“Ha, thế này thì còn gì bằng.”
Thế là, người đàn ông ngồi ở chiếc ghế lái xe đáp lại, mà bật lên nút bấm của chiếc Micro nắm trong một tay.
[A, cái người ở đằng kia, đừng có vứt rác bừa bãi trên đường phố chứ. Việc làm đẹp môi trường, trước tiên đều bắt đầu từ ý thức của mỗi cá nhân---]
“Ngày mai rồi cả ngày mốt nữa, nếu được thoải mái giống như hôm nay thì tuyệt phải biết ý nhờ.”
Nghe thấy vậy---
“---Thanh tra Ness, ý anh nói [thoải mái] là sao vậy.”
Tắt đi cái Micro, người đàn ông ở ghế lái xe quay đầu lại.
“Chúng ta trên cương vị là những người công chức, dù còn đang ở thời bình thì vẫn phải trung thực phục vụ dân chúng, ngoài ra, tôi tin rằng mình nên làm gương tốt cho mọi người nữa.”
“Cậu đúng là một thanh niên nghiêm túc đấy, Stone-kun.”
“Vâng, tôi rất hân hạnh.”
“Cơ mà, thỉnh thoảng cậu cũng nên xõa chút cái đi. Cứng nhắc quá thì người ta sẽ không thích lắm đâu.”
“Tôi cũng không muốn bởi vậy mà được tung hô.”
“Không không, lấy được cảm tình của người dân cũng là chuyện rất tất yếu mà.”
Nói xong rồi, Ness liền làm ra tư thế cầm cốc thủy tinh để nghiêng bên miệng của mình.
“Nhân tiện thì, làm một li trên đường trở về thì sao? Lâu lâu hãy cống hiến một chút cho sự phát triển của nền kinh tế địa phương đi nào.”
“Hơ, không…”
Lần đầu tiên Stone người từ nãy đến giờ cứng nhắc giống như một pho tượng, lại nói một cách ấp úng.
“Vụ đó, bản thân tôi có tí công việc cần phải làm…”
“Lại nữa hả?”
Ness giơ lấy nón cảnh sát đang đội lên che khuất ánh mắt, mà để ý đến vẻ mặt của Stone.
“Dạo này tôi thấy cậu thường hay bận nhiều lắm đó nha. Nếu là vậy thì không lẽ bộ cậu có cái này (bồ bịch) à? Hửm?”
Đúng lúc Ness dựng đứng ngón út lên, khuôn mặt vuông vức của Stone liền trở nên đỏ bừng.
“Không, cái cái cái, cái đó, không, ý anh mấy cái như này là sao.”
“Tôi đùa ấy mà, đùa tí thôi.”
Nói thật thì, Ness đã biết thừa cái “công việc cần phải làm” của Stone là gì từ lâu rồi---hay đúng hơn, cứ mỗi đêm, dáng vẻ của Stone người hồ hởi cầm theo một chiếc bọc hàng lý lớn rồi rời khỏi chỗ làm việc ngay sau khi giờ công vừa kết thúc đã là một đặc sản ở trong đồn. Chỉ có duy nhất anh ta là không nhận thức được, rằng việc bản thân mình quá nổi bật mà thôi.
“…Tiện thể thì Stone-kun.”
“Vâng.”
“Âm nhạc thì đúng là tốt thật, phải hơm nhỉ.”
[A, đằng kia---khục khặc!?]
Stone bật ra một hơi thở kì quặc vào chiếc Micro.
“Người ta nói âm nhạc tốt có thể làm cho tâm hồn trở nên phong phú sao… Đúng vậy, mình cũng có thể nói âm nhạc tốt là người bạn của nhân sinh mà ấy nhể.”
“Hở, không, t, tôi là một người rất ư là thiếu trang nhã lắm, nào là âm nhạc này hay nào là nghệ thuật này, tôi hoàn toàn chẳng có biết mô tề gì về ba cái sở thích tao nhã như vầy đâu.”
“…Hừm, ra thế.”
“Vâng.”
Ness người nãy giờ nhìn nghiêng về phía khuôn mặt của Stone với một nụ cười tế nhị nở ra ở bên miệng, cuối cùng, anh nói một câu ngắn ngủn.
“Cậu đúng là một người đàn ông thú vị thật đấy, Stone-kun ạ.”
“Hờ---”
Ngay tại giây phút đó.
RỒ RỒ RỒ RỒ RỒ RỒ RỒ RỒ RỒ---
Một chiếc xe mô tô phân khối lớn lướt cái vèo qua xe tuần tra, đồng thời phát ra bạo âm của động cơ.
LÁCH CÁCH LÁCH CÁCH LÁCH CÁCH LÁCH CÁCH LÁCH CÁCH---!!
Chiếc xe mô tô đang kéo lê theo gói hành lý cỡ lớn.
Đó là ba cái quan tài, màu đen.
“HYAHA---HAHAHAHA---!! DOCTOOOOR---! WEEEEST!!”
Trong lúc khiến cho góc áo của áo trắng bị thổi bay theo cơn gió, làm sản sinh ra hiệu ứng Doppler, chiếc xe mô tô của ông ta, của Doctor West & mấy cỗ quan tài được móc nối thành một tràng hạt, phóng qua đường phố như thể xe lửa bị chạy loạn.
“Đó là, cái quái quỷ gì thế…?”
Ness không khỏi ngây người,
“Cái---”
Stone theo phản xạ dẫm lên bộ tăng tốc.
[Nàyy! Cái xe máy ở đằng kia, mau dừng lại cho tôi!]
*
[Làm những gì mình muốn[note40303]]--- đây chính là, giáo lý hình thành nên cái căn bản của tổ chức ma thuật “Black Lodge”. Hay nói đúng hơn, mọi ma thuật sư cùng những thành viên thuộc hạ thuộc về trong tổ chức đều tương tự, phục vụ cho từng dục vọng của mình, là trên hết. Dù là dục vọng quyền lực, dục vọng tiền bạc, hoặc là những loại dục vọng mang tính căn nguyên – bản năng nhất, có thể nói là thô tục hèn kém….
Tuy nhiên, Doctor West thì lại khác hẳn. Đối với ông ta người coi hết thảy mọi thứ trên đời như là trò chơi (Game), mà đem thủ đoạn làm mục đích cho bản thân, việc bị thống trị bởi bản năng động vật tuyệt nhiên chẳng đáng để nhắc tới. Niềm hứng thú của ông ta, cũng không hơn gì ngoài chỉ có chứng minh trí tuệ mang tính thiên tài của chính mình. Cái cách sống tràn đầy sự thú vị đến cực độ nọ, xét theo một mặt nghĩa, có thể nói là thứ gần gũi nhất với giáo lý của tổ chức.
Chính vì ông ta là một kiểu người như vậy, nên hôm nay, cũng như ở tại thời điểm này, ông mới không đi ra ngoài thành phố với bất cứ một phương châm rõ ràng nào cả. Đơn thuần ông ta chỉ muốn thử nghiệm tính năng của món đồ chơi mới xem được cỡ nào mà thôi. Thực tế thì những chuyện ông làm, dù là hành động phá hoại hoặc đi cướp nhà băng, hay thậm chí cướp giật xe buýt đưa đón trẻ em mẫu giáo, chỉ cần làm mấy chuyện vừa thú vị vừa hào nhoáng mà lại xấu xa là đều được hết.
Nên là do đó---
[Làm ơn dừng lại giùm cái! Người đang lái xe máy nguy hiểm đằng kia, mau dừng lại ngay! Tôi nói là cái người ở đằng kia, hãy dừng lại ngay! Đã nói là hãy dừng lại ngay mà! Có chịu dừng không hả tên kiaa---!!]
“---Nu!?”
Lúc West để ý tới một chiếc xe cảnh sát tuần tra trị an đang truy đuổi theo cùng với tiếng hú còi ở phía sau, thứ mà ông cảm nhận được, vừa không phải là nôn nóng cũng như càng không phải là sợ hãi.
“Nufufu… Thú vị phết đấy nhá!”
Ngay khi họ tiếp cận vào quảng trường trước nhà ga trung tâm của Arkham, West đột nhiên thắng gấp một cái,
LỐP CỐP LỐP CỐP LỐP CỐP---
“NÔ OA!?”
Ông ta bị ba chiếc quan tài do chính mình kéo đi đụng phải, chiếc xe mô tô bị đâm từ phía sau theo như định luật quán tính rồi ngã nhào đi.
Tiếp theo từ xe tuần tra đã dừng lại, hai người cảnh sát---Ness và Stone vọt ra.
“Thấy chưa, cái tội cứ cầm lái xe máy tác oai tác quái đến như thế mà chạy lăng xăng thì chẳng trách sao gặp tai nạn! Tự kiểm điểm mình đi, kiểm điểm đi!”
“Hừm, chính xác, lần sau nếu vẫn muốn làm ba cái trò như thế thì tốt nhất cứ gọi người làm lễ tang cho chắc ha. Bằng không thì rơi vào tình thế chính mình sẽ tự đào mồ chôn đấy---nói vậy, ông, không sao chứ?”
Lập tức---
“FUHA---HAHAHAHAHA!”
West lấy tay đẩy mạnh chiếc quan tài đi, đồng thời nhảy ra rồi đứng dậy. Phát ra một tiếng, phốc, máu tươi liền chảy từ đầu như thể đài phun nước.
“Bộ mi đang nói ai mà bảo [Không sao chứ] thế hở? Có khi nào là ám chỉ ta đây không? OH SHIT, và ta cười chết mẹ đây! Không lẽ ý mi là có tồn tại những kẻ tham gia trong giao thông này All Right giống như ta đó sao, Are You OK?”
“Ý chà… Mà thôi, nhìn ông có vẻ năng động là được rồi.”
Ness nhún vai, song Stone lại hầm hầm mà giơ tay phải ra.
“Được rồi, đem cái bằng lái xe giao cho tôi. Sau khi chờ xử lý thủ tục giấy tờ xong thì tôi sẽ dẫn ông tới bệnh viện cho.”
“NUHAHAHAHA! (Tiếng máu phun) Nực cười quá, thiệt đúng là nực cười bỏ mẹ luôn! Chính bọn mi mới là lũ cần phải bận tâm về bệnh viện và người làm lễ tang thì có ấy!”
Đột nhiên, West lấy ra một cây đàn Guitar từ trong túi của chiếc áo trắng (không rõ ông ta bằng cách nào có thể nhét vô được), rồi kết nối vào bộ khuếch đại được chất lên thùng hàng đựng sau xe máy, xong bắt đầu gẩy đàn phát ra tiếng TẰNG TĂNG TĂNG TĂNG TĂNGG.
“---Hãy đi đi, hỡi những kẻ thuộc hạ của ta!”
CẠCH CẠCH CẠCHH---!
Như thể bị thứ tiếng ồn kia làm đánh thức, nắp đập của ba cỗ quan tài bị bật ra từ bên trong. Đứng dậy từ bên trong đó là, ba người đàn ông toàn thân vận đồ đen. Cách ăn mặc của chúng cứ ngỡ như là giống những thành viên của Mafia, đội lên mũ và thắt cà vạt, cùng khẩu súng máy Thompson nắm giữ trong tay, tuy nhiên cái dị thường chính là khuôn mặt kia---chúng hoàn toàn phủ thêm lớp mặt nạ có đường văn ma thuật được in ấn lên.
“Nuu!? Lại thêm mấy gã khả nghi khác nữa à!!”
“Bọn ta không có khả nghi một chút nào đâuuu ~!”
West liền nói, bằng giọng điệu giống như một gã ngoại quốc đểu cáng.
“Còn đây là---ồ, cái này chính là! Robot hình người đa dụng được phát triển bởi ta đây đóa ~!!”
TĂNG TÀ RĂNG!! TẰNG TĂNG TẰNG TĂNG TẮNG TĂNGGG---!
“Gư oa, hơn nữa cái tiếng ồn này từ hồi ban nãy, rốt cuộc là cái của nợ gì vậy!?”
“[Tiếng ồn]? Vừa rồi mi mới bảo này là [tiếng ồn] ư? Hừ hừm, đúng là mấy tên người lớn ngu dốt của thế hệ cũ thì không thể nào thấu hiểu được Soul & Spirit của ta thật! Bị ông giáo dí rượt trong đêm thứ mười lăm---!!”
TẰNG TẰNG TẰNG TĂNGG!!
“NU Ô Ô Ô Ô, ỒN, ỒN QUÁ ĐI MẤT!!”
Tách tách tách---
Trên phần cổ và vạt áo của những người máy nhân tạo đã đứng dậy khỏi từ trong quan tài, toát ra một tia lửa nho nhỏ. Đấy là điện tích sinh mệnh được khơi gợi bởi chiếc đàn Guitar của West.
“Nào, hãy bừng cháy đi hãy hồi sinh đi hãy sống dậy đi[note40304]!”
Nối theo tiếng đàn Guitar, ba con người máy nhân tạo đứng dậy lên một cách gượng gạo, đồng loạt mà đưa khẩu súng máy vào vị trí, phát thành tiếng---cạch. Ngắm chuẩn về phía Stone và Ness.
West giơ phím gảy đàn lên cao quá đầu,
“Sau đó nhắm vào kẻ thù khổng lồ, bắn đi bắn đi bắn đi[note40306]---!!”
Hòng để diễn tấu âm điệu của cái chết tuyên cáo cho sự bắt đầu của cuộc tàn sát, ông ta liền vung nó xuống.
Ngay giây phút đó---
KANG.
Một tiếng chuông to khiến cho tay của West bị trượt qua, lũ người máy nhân tạo cũng dừng lại chuyển động.
KANG, KANG, KANG….
Chiếc chuông của tòa tháp đồng hồ thuộc Đại Học Mikastonic, đang báo hiệu bây giờ đã là năm giờ.
“Ồ, tới giờ rồi.”
Ness vỗ vào vai của Stone.
“Stone-kun, bữa nay mình về trước đi.”
“Hả? Không nhưng mà, còn cái tên siêu khả nghi này thì sao…?”
Stone chỉ tay hướng về West. Đám đông hiếu kì cũng đã bắt đầu tụ tập ra rả ở khu vực xung quanh.
“Ừm, mà thôi nhìn thoáng qua, chắc là mấy cái kiểu người, hay biểu diễn trò ảo thuật hoặc là nghệ thuật đường phố chứ gì, ông ta ấy.”
“Haa… Chuyện nào ra chuyện đó chứ, tôi cần phải xác nhận giấy phép doanh nghiệp cho giao dịch thương mại trên đường phố mới được.”
“Thôi nào thôi nào, dù mình có đang trong giờ thi hành công vụ, nhưng mà cứ xí xóa cho qua đi là được thôi. Ông ta cũng phải có cuộc sống riêng mà.”
“Hơ, nhưng…”
“Thôi, đừng có cứng nhắc làm gì quá.”
Trong lúc vỗ vào lưng Stone người đang lưỡng lự mà thúc giục anh ta hãy vào xe tuần tra, Ness quay đầu nhìn lại ở phía sau.
“---Vậy nhé, ông cũng cố gắng hết sức nha.”
“A…”
Bỏ mặc lại West ngu người một mình, bộ đôi cảnh sát liền rời đi nhanh chóng.
“LŨ… LŨ KIAA---!! Cái bọn hèn nhát dám bỏ chạy à! Tại sao không trở thành con mồi cho phát minh mới của ta mà tán rụng như hoa cơ chứ---!!”
West vừa vung vẩy chiếc Guitar đi vừa nói mấy lời lẽ bốc đồng, tiếng vỗ tay hoan nghênh ồ lên từ đám đông, tưởng rằng này cũng là một trong số trò ảo thuật của ông ta sao.
“Nugugugugu, cái tội dám ngó lơ coi thường tồn tại của ta đây như một đám súc vật hạ đẳng, là vạn lần đáng chết---tội lỗi này, ta sẽ cho bọn dân đen hóng hớt chuyện phải trả giá thay mặt ngay tại đây và luôn!”
Mặc dù nhìn cỡ nào thì cũng chỉ là giận cá chém thớt, song nói gì thì nói West gẩy đàn Guitar đi trong một nháy, những người máy nhân tạo lại một lần nữa bắt đầu chuyển động, đem họng súng của những khẩu súng máy chĩa về ba phương ba hướng. Chúng đã chuẩn bị xả đạn bừa bãi hướng vào đám đông. Tuy nhiên đám đông nghĩ rằng cái loại này cùng lắm cũng chỉ là diễn kịch, nên thay vì cố né tránh, ngược lại họ tự mình mà rướn cổ dòm ngó vô.
“LET’S GENOC---IDE!!”
“---Này, tên kia!”
Bỗng nhiên có một giọng người kêu to xen ngang vào, làm tay của West lần thứ hai bị trượt mất.
Những người máy nhân tạo cũng lại lần nữa, ngừng chuyển động phát ra tiếng kêu cót két.
“…Nu, mi quay lại rồi à, tên cảnh sát.”
“Hừm.”
Stone người đã quay trở về với một bước sải chân, không rõ tại sao nhưng đã sớm cởi đi áo khoác đồng phục. Hơn nữa, không biết là đã lấy ra từ xe tuần tra hay không, mà anh vác theo một cái
bọc hành lý nào đấy to lớn ở trên lưng.
“Tôi---không, ta đây vốn rất ghét những kẻ chống đối xã hội giống như mi vậy. Mấy cái tên như mi tưởng bở là gây ầm ĩ thì có thể khoe mẽ được cái tôi ra ý, không nói nổi với mi một lời thì ta cảm thấy khó chịu lắm.”
“Gáy cái meo gì thế!? Cái cách phát ngôn sặc mùi ngạo mạn của quan liêu này ta lại chả thấy hoài trong thực tế chớ!”
Không chỉ riêng gì West, ngay cả đối với thái độ hống hách của Stone, đám đông cũng cất lên tiếng la ó trầm thấp.
Stone hoàn toàn chẳng mảy may bận tâm đến bầu không khí hiểm ác xung quanh mình, anh mở ra khóa kéo của gói đồ trên lưng.
“---Đừng có hiểu lầm. Công việc hôm nay đã kết thúc rồi. Bây giờ ta không phải là một viên cảnh sát.”
Thứ xuất hiện từ trong gói hành lý, chính là một cây đàn Guitar mộc.
“Vậy nên, trên danh nghĩa của một cá nhân, kể từ lúc này ta sẽ bắt đầu dạy cho mi biết thế nào mới là cái tâm của ca xướng.”
“…Hả?”
Thay vì trả lời West người hỏi lại với vẻ mặt ngơ ngác, Stone lấy chiếc khẩu cầm treo ở dưới cổ, mà thổi thành một tiếng, huýt ~~…,
Tưng, tưng, tưng, tưng….
Thế là, anh bắt đầu gẩy đàn Guitar.
Một tiết tấu vô cùng chính xác, hơn nữa trong một tư thế thẳng đứng không nhúc nhích. Kết hợp cùng khuôn mặt vuông vực không có một chút điểm gây cảm tình nào, không phải là đang diễn tấu, mà là như thể máy móc công xưởng đang hoạt động thì đúng hơn.
Sau một khúc dạo đầu hơi ngắn ngủi, Stone bắt đầu ca hát bằng thanh âm trầm thấp.
“Tại dòng chảy của con sông Mikastonic.”
“Nơi vận mệnh của giọt nước mắt rơi xuống.”
“Ở bờ kia của thành phố, nơi nàng đã ra đi.”
“Ôi liệu sẽ có một ngày.”
“Chúng sẽ với tới không---”
“Cái, cái này là…?”
West bị tiếng ca áp đảo.
Không chỉ có mỗi ông ta, mà tất cả mọi người ngồi tại chỗ kia cũng nghĩ như vậy.
(…Ảm… Ảm đạm quá!)
Đấy là một bài hát dân ca huyết áp thấp tựa như chỉ cần nghe qua thôi là đã có một cơn mưa rào lạnh buốt trút xuống, phải nói là nó vừa ẻo lả vừa chua xót và vừa nghèo nàn không chịu được… Song, vẻ mặt đang ca hát của Stone thì lại vô cùng nghiêm túc. Ánh mắt của anh hoàn toàn trở nên cố định. Mọi người đều im lặng không nói một lời, bởi vì nếu hé môi ra chê bai hát dở ẹc thì sẽ bị cho ăn đấm vào mồm ngay.
Bài hát của Stone tiếp tục cất lên, vào bên trong đám đông ngoan ngoãn mà lắng nghe chăm chú.
“Một mình một người bồi hồi nhún vai.”
“River Street.”
“Tiếng kêu của loài dạ ưng ám ảnh lâu dài.”
“Thành phố ảm đạm Arkham mùa đông.”
“Mi---”
Khi thời điểm ngắt quãng cuối cùng cũng có, West mở miệng ra nhưng,
Tưng, tưng, tưng, tưng….
Màn diễn tấu của Stone vẫn không hề kết thúc.
“…Bài thứ hai!!”
“Thành phố phồn hoa, dòng người đi lại.”
“Ở khu cảng cổ kính, ngay cả bóng dáng cũng không còn.”
“Con đường hồi ức mà ta với nàng đã san sẻ bước đi cùng nhau.”
“Ôi, nó đã.”
“Bị chôn vùi trong tòa nhà chọc trời mất rồi.”
“Hai chúng ta cùng nhau bước đi vai kề vai.”
“Courage Street.”
“Ánh mặt trời tỏa sáng trên những mái hiên cao chót vót.”
“Thành phố ta đã từng thấy qua ở một ngày nào đó, Arkham mùa hè.”
“Nu… Nunununu, đời nào ta có thể chịu thua chứ hả…!!”
West điều chỉnh lại thế cầm Guitar, nhằm mục đích khắc lên nhịp điệu (Beat) tàn sát.
TĂNG TÀ RĂNG!! TẰNG TĂNG TĂNG TĂNG TĂNG---!!
Thế nhưng---
Từng, tưng, từng, tưng….
Từ lúc nào không hay, ông đã bị lôi cuốn vào màn trình diễn liên tù tì mang theo nhịp vững chắc của Stone,
TẰNG, TĂNG, TẰNG, TĂNG….
Để rồi, mình nãy giờ cứ chơi cùng một tiết tấu, nên không tài nào thoải mái tự do điều khiển nổi lũ người máy nhân tạo.
Và rồi,
“Bài thứ ba!!”
…Bài hát của Stone tiếp tục cho đến bản nhạc thứ ba mươi lăm.
Tuy rằng không phải là màn diễn tấu kiệt xuất gì cho cam, nhưng bởi vì áp lực không cho người khác hé nửa lời của ca sĩ hơn là chính cái bài hát đó, thành ra tới phút cuối cùng, có vẻ như mọi người phải ngồi ngay ngắn tại chỗ và vểnh tai nghe.
*
Mặc dù Doctor West là người hay quên, nhưng ông ta lại là một kẻ thù dai cực gắt.
Chỉ trong vòng đúng một tuần, sau khi nếm phải thất bại thảm hại trước Stone tại màn trình diễn đường phố (ở thời điểm này thì mục đích đã hoàn toàn bị thay đổi, cơ mà đừng bận tâm làm gì), ông ta đã xách theo một con Mecha mẫu mới khác rồi thách đấu một trận tái chiến.
[DA---HAHAHA---!! DOCTOOOOR---! WEEEST!!]
Nói sơ sơ qua, đó là một vật thể khổng lồ giống hình bàn phát ra tiếng sầm sầm chạy quanh trên đường phố, đường kính ước chừng khoảng năm mét. Tuy nhiên, bốn chiếc chân của nó đều sở hữu khớp xương giống như động vật chân đốt, mỗi phần đầu chân được trang bị bằng bánh răng kèm động lực.
Nhờ vào cơ chế mang tính nhu nhuyễn này, chiếc bàn khổng lồ mới có thể chạy dùng chuyển động như của một giống loài sinh vật mới, có điều khác biệt với bất kì loài động vật bốn chân nào đã biết, hoặc ngay cả những loại sản phẩm công nghiệp chẳng hạn như là xe ô tô. Không---trên thực tế thứ đó phải nên nói là một loại thể bán sinh mệnh, lấy điện khí sinh mệnh của Doctor West mà làm khởi động.
Tên của nó, được đặt là “Sân Khấu Tự Hành Siêu Cấp West [Nào nào, mọi người hãy lên đài đi]”.
Thông qua phần khớp chân hấp thụ những bậc thang của mặt đường cùng chấn động gây ra bởi chạy xe với tốc độ cao, đứng tại trên mặt bàn luôn luôn ở trạng thái cân bằng, Doctor West và ba con người máy nhân tạo hợp thành một ban nhạc, rồi biểu diễn nhạc Rock theo âm lượng lớn.
[BỌN KIA---! Cái đồ khả nghi ở đằng đó, dừng lại mau---!!]
[Ta không thể dừng chơi cũng như không thể dừng bước, một Rock’n’Roller hoàn mỹ không thể chê vào đâu được--- ♪ ufufufufu, có giỏi thì hãy thử bắt chúng ta đi xem nàooo ~~~, thách đấy ♥]
Sân khấu tự hành lấy chuyển động linh hoạt mà rẽ sang một góc của đường phố, nhẹ nhàng đẩy ra xa xe cảnh sát tuần tra trị an đang đuổi theo sát nút.
“Kya!?”
Vào khoảnh khắc đụng mặt làm xém nữa va phải chiếc chân của sân khấu tự hành, chính là một cô sơ trẻ đeo mắt kính. Ngay lúc sắp sửa làm đánh rơi cái túi mua sắm, cô sơ vừa nhìn lên một hồi xem có cái gì trên sân khấu không mà vừa chạy ra khỏi hiện trường. Bóng dáng của West người đang say mê hát hò trước mặt cây giá đỡ Micro, nhanh chóng bị xa cách dần đi.
“À…!”
Sau một phút giây biểu cảm ngạc nhiên, trên khóe miệng của cô sơ liền nở ra nụ cười, gọng kính của cô thì lóe sáng lên.
[ĐÔ OA HAHAHAHAHA! Chiến thắng! Là chiến thắng của ta đây!!]
Doctor West một bên nhảy lò cò một bên múa máy ở trên sân khấu, hô hào tuyên ngôn thắng lợi.
Chìa khóa dành cho thắng lợi là “tốc độ”. Miễn là mình cứ chạy ở tốc độ khiến cho cái gã hát với giai điệu đã ảm đạm mà còn phát bệnh kia không thể đuổi kịp, màn diễn tấu của West sẽ không thể bị làm gián đoạn.
Và, ngay tại đó---
“Chào một buổi tốt lành, mọi người ơiii.”
Giọng nói của một người phụ nữ trẻ được nghe thấy.
“Cái lề gì thốn!?”
Quay đầu nhìn lại thì, ở trên sân khấu, có một cô sơ trẻ đeo mắt kính đang đứng đó, đồng thời vẫy vẫy tà áo của bộ đồ màu đen.
“Mi, là cái con nào!?”
West bày ra tư thế nghênh chiến.
---Ả đàn bà này, làm thế quái nào mà cô ta lại đáp lên được cái sân khấu tự hành chạy ở vận tốc nhanh hơn cả xe cộ cơ chứ? Chưa kể, mục đích của cô ta là gì hả trời?
“Ấy không, tại vì nhìn ông ở đây đang hát trông có vẻ vui quá xá luôn ý mà.”
Cô sơ vừa đáp bằng giọng điệu nhàn hạ khiến người khác liên tưởng tới ánh mặt trời mùa xuân, vừa đến lại gần West, rồi giựt cây giá đỡ Micro đi khỏi ông ta trong nháy mắt. Sau đó,
“Tôi cũng có một bài nữa, cho phép tôi hát cái nhaa. ---Ha ~~ ♪.”
“Dù chỉ là mơ thôii ~~~~, nhưng có đượcc ~~~ hămm ~~~~~~.”
Thứ đầu tiên nhận được là một ca khúc mang tình cảm của người phụ nữ. Hơn nữa, việc nắm tay được cực kì siết chặt lại có hiệu quá.
“Tuy rằng em không có giả vờ chết đi.”
“Nhưng trong bóng dáng lướt qua bên mí mắt.”
“Ôi một ngày, một ngày nào đó.”
“Một ngày nào đó, xa xôi không thể đong đếm được…”
“Em nằm vật vã, ở quán trọ Ruri.”
“Xoay lòng vòng, xoay lòng vòng.”
“Lòng vòng chờ đợi anh xuất hiện.”
“Ôi, chờ đợi đúng như mộng mơ---”
“Dừng lại dừng lại dừng lại, làm ơn đừng có hát cải lương đậu má---!!”
Đúng lúc West giành lại chiếc Micro, thì cả người máy nhân tạo lẫn sân khấu tự hành, đều đã hoàn toàn toàn chịu ảnh hưởng bởi nhịp bài cải lương mà trở nên sến súa hóa.
---Kiểu này méo ổn rồi.
“Cần, cần phải gia tốc lẹ lẹ bằng nhịp điệu trữ tình ngay!”
West cuống cuồng chuẩn bị cây Guitar ra, nhưng mà khi đấy đã quá trễ.
Tưng, tưng, tưng, tưng….
Cùng với âm thanh của đàn Guitar mộc nghe một cách máy móc đến quái lạ, Stone đã đi lên sân khấu. Cái dáng điệu không hề tỏ vẻ nao núng kia dù là trong bước đi hay là biểu cảm khuôn mặt, trông giống như một Kẻ Hủy Diệt hơn là ca sĩ dân gian.
…Một tiếng sau, West đã ngồi ngay ngắn tại vị ở trên sân khấu lắng nghe biểu diễn ca khúc của Stone.
Số lượng khúc nhạc mới được gia tăng.
(Nununununu, cái mối nhục này, ông sẽ trả đũa lại gấp hàng triệu lần cho xem!)
West một bên thề thốt như vậy trong lòng, một bên bóp chặt lấy đầu gối đã bị tê dại của mình. Nhưng mà, vì sợ bị táng vỡ mỏ nên ông ta không dám mở mồm ra gáy nửa lời.
*
Một tuần sau nữa, gần giữa trưa.
[DOCTOOOR---! WEEEEST!!]
Phát minh mới của tuần này “Sân Khấu Vũ Trang Siêu Cấp West [Rock’n’Roller Bất Khả Xâm Phạm] sở hữu đường kính, lẫn chiều dài, cùng bằng khoảng mười mét. Nó có kích thước tầm một tòa nhà cỡ nhỏ, gồm bốn nòng pháo tự động hạng nặng được lắp đặt trên ven mái hiên. Nói cách khác,
[Ông mày sẽ hạ gục kẻ nào dám ngáng đường chỉ bằng một đầu ngón tay thôi nhá[note40307]---!!]
TẰNG TĂNGGGGG---!
Và cùng với tiếng đàn Guitar,
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!!
Thế là, nòng pháo tự động khai hỏa, phát bắn đồng loạt đầu tiên gây phát nổ và làm bốc cháy đi chiếc xe tuần tra.
““ĐÔ OAA!!””
Ness cùng Stone vừa đồng điệu với nhau mà vừa thoát hiểm, người đi đường bị vạ lây dính phải cũng phát ra tiếng la hét.
[DA HYA---HYA HYA HYA HYA!! Vậy đóa, hết đứa này rồi lại đứa khác hết đứa nọ rồi lại đứa kia! Tụi bây hãy ngoan ngoãn mà chịu khuất phục trước tài nghệ âm nhạc của ta đê!!]
“Không… Thứ như thế này, có cái búa ấy mới gọi là [tài nghệ âm nhạc].”
Ness lấy mũ phủi phủi đi tàn lửa dính trên quần đồng thời nói,
“NU Ô Ô Ô Ô!!”
Stone người đã nắm lấy cây đàn Guitar nhào tới hướng về phía sân khấu.
“Àu, trông sung sức phết đấy.”
Chợt, Ness mới chỉnh đốn lại mũ đội xong, thì đã nghe thấy giọng nói ở sau lưng mình.
“Xin hỏi.”
Chủ nhân của giọng nói ấy, là một thanh niên trẻ người phương Đông. Sơ sơ tuổi tác còn chưa đến hai mươi là cùng. Khuôn mặt thon thả có để lại chút ngoại hình của một thiếu niên, đầu tóc mọc quá dài, mặc áo sơ mi bị dính bẩn. Dáng vẻ cậu ta xách theo một cái ba lô lớn trên lưng, trông như một dân nhập cư trẻ tuổi tự mình rời khỏi nước mẹ để đến đây---có thể nói đại loại thế.
“À ừm, tôi muốn hỏi đường một chút… Mặc dù định vậy mà thôi, anh có vẻ bận rồi nhỉ.”
“Không không, cứ hỏi tôi gì cũng được đi. Này cũng là một phần trong tiền lương của tôi cả.”
“Hờ, cảm ơn nhiều…”
Trong lúc liếc nhìn qua sân khấu vũ trang, người thanh niên xòe tấm bản đồ ra.
“Vậy, cho hỏi, Đại Học Mikastonic là ở…?”
“Hahaha.”
“Ể?”
“À không thất lễ quá, cậu này, đây là lần đầu được tới thành phố này phải hông.”
Ness vừa rút ra điếu xì gà ở trong túi áo, vừa chỉ ngón tay hướng về một tòa tháp cao cách vài dãy nhà. Người thanh niên cũng nhìn lại hướng tháp cao theo đó.
Gần tại đỉnh tháp, có chiếc mặt đồng hồ lớn được khảm vào.
“Nhắc đến tòa tháp đồng hồ của trường Đại Học Mikastonic, nó chính là công trình kiến trúc dễ thấy nhất ở Arkham này. [Bị lạc đường khi đang tìm kiếm trường Đại Học trước cửa nhà ga] thì cũng chỉ có---”
“Mấy thằng nhà quê giống như tôi, phải không nhỉ.”
Người thanh niên cười mà đáp lại, Ness nhún vai nở nụ cười khổ.
“Vậy, nhớ hãy cẩn thận với hành lý và tính mạng của mình nhé. Thành phố này tuy khá là được cơ mà, cũng có mấy chỗ hơi hơi loạn lạc ấy.”
“Vâng cảm ơn… Tiện thể thì, ờm.”
Người thanh niên một bên nhìn về hướng của sân khấu, một bên gấp tấm bản đồ lại.
“Bữa nay có lễ hội gì à hay sao thế?”
“Ể? À… Puhaha.”
Đối với vẻ mặt hoài nghi của người thanh niên nọ, Ness nhẹ nhàng xua tay đi mà xin lỗi.
“Ý không, thất lễ quá thất lễ quá. Đúng vậy ha, như cậu nói đó---cũng tức là, bất kể lúc nào cũng đều là lễ hội vân vân và mây mây thôi.”
“Là vậy sao.”
Người thanh niên nhún vai, rồi một lần nữa vác chiếc ba lô lên lưng xong rời đi.
Ness tiễn đưa bóng lưng của người thanh niên đồng thời châm lửa lên điếu thuốc lá, hít vào thật sâu một ngụm khói.
Từ sân khấu kia, có thể nghe thấy được tiếng la hét giận dữ của Stone truyền tới.
“LŨ CHẾT BẦM KIAA, CÓ CHỊU XUỐNG KHÔNG THÌ BẢOO---!”
[ĐÔ Ư OA HAHAHAHAHA! Nếu thấy xoắn quá thì sao chú không bò lên trên đây cho ta xem phát! Ư HYA HYA HYA HYA, DOCTOOOOR---! WEEEEST!!]
TĂNGG---! TẰNG TĂNG TẰNG TĂNG TẰNG TĂNG---
Ngay tại đó,
[Chào một buổi tối lành, mấy bạn uii ♥ Mình sẽ tiếp tục xin được hát nữa nha!]
[GYA---! Cô ta lại đến nữa---!?]
Ngay cả những lời qua tiếng lại ồn ào này, cũng bị nuốt chửng vô trong sự náo động của thành phố. Giống như chàng thanh niên đã biến mất ở trong đám đông. Giống như khói thuốc lá bị hòa lẫn vào trong bầu không khí.
Tuy hẳn là thế, đây vẫn là Arkham. Một thành phố chứa đựng mọi khả năng, nuốt trọn hết tất thảy.
“Hôm nay là lễ hội, ngày mai cũng là lễ hội. Và rồi một lần nữa, thế gian yên ổn… Nói chung vầy đi.”
Ness tự nhủ thầm, thì đúng lúc ấy.
KANG, KANG, KANG….
Tòa tháp đồng hồ, bắt đầu đánh vang tiếng chuông giữa trưa.
*
Tiện thể thì đêm hôm đó.
Di chuyển từ phòng thí nghiệm ngầm hẹp hòi đến công xưởng bí mật của trụ sở “Black Lodge”, Doctor West đang xúc tiến cải thiện thiết kế của sân khấu vũ trang.
Càng to lớn hơn, càng vững chắc hơn, cũng như càng hủy diệt hơn nữa. Trang bị tên lửa, súng máy sáu nòng, các chủng vũ khí dạng tia năng lượng, ngoài ra còn có đủ loại mọi vũ khí khác nhau, bất kể tất yếu hay không tất yếu---
Tuy nhiên, vẫn có một thứ gì đấy bị thiếu sót.
---Cứ như vậy, trực giác của thiên tài báo cho hay. Ngoài ra, còn cần một yếu tố nào đó khác nữa….
“Hừm…”
Sau một khoảng trầm ngâm ngắn ngủi, một ý tưởng nảy ra lóe lên như tia sáng. West liền viết gì đó vô bản thiết kế trên tay, và rồi, ông nở ra nụ cười đắc ý.
Đấy là, một chiếc mũi khoan khổng lồ, được lắp ghép vào thành một cặp của cánh tay.
“Hoàn, hoàn hảo! Rất ư là hoàn hảo luôn! Fu… Fufufufufu…”
Chẳng mấy chốc Doctor West ngửa mặt lên trời, bật ra tiếng cười vang. Một vẻ ngoại hình tràn đầy khí phách nam tính của cỗ máy siêu cấp dạng chiếc thùng phuy vung vẩy hai cái mũi khoan bự tổ chảng, đã được mường tượng rõ rệt bên trong não bộ của ông ta.
“FU OA---HAHAHAHAHA!”
TẰNG TĂNGG---! TẰNG TẰNG TẰNG TÀ RĂNGGG---!!
Nối theo tiếng đàn Guitar vang dội khắp các cơ sở của công xưởng, hàng chục con người máy nhân tạo bắt đầu chuyển động. Nhằm để phát minh ra một thân quyến tối tân tối đại của bọn chúng, tức những đứa con trời cho, của khoa học thần bí dị hình---
“DOCTOOOOR---! WEEEST!!”
…Đúng vậy, một nhà sáng tạo không phải là thần thánh, mang tên của thiên tài không chịu tỉnh ngộ Doctor West, một hiện thân mới của siêu tuyệt hủy diệt, đang sắp sửa được sinh ra ngay bây giờ.