Thế nào mới là một tình yêu chân chính?

Thả người xuống chiếc ghế dài, tôi chợt ngẫm nghĩ về câu hỏi đang hiển thị trên màn hình điện thoại của bản thân, cụ thể là từ trang chủ của chương trình truyền hình đã bắt đầu phát sóng từ hồi tháng Tư. Mây trời giờ đã chuyển mình sang tháng Năm và Tuần lễ Vàng cũng đã kết thúc, vậy mà số tập tôi xem được còn chưa nhảy nổi lên con số một.

Theo lời quảng cáo thì bộ phim này thuộc thể loại tình cảm học đường “đầy chất đắng cay ngọt bùi". Cơ mà, lý do mà tôi chú ý tới bộ phim này lại xuất phát từ những lời khen có cánh của bài báo nọ. Nào là "chương trình hay nhất trên tivi hiện tại", nào là "một bộ phim quá đỗi chân thực cùng chất tình cảm được tái hiện một cách hoàn hảo" hay "dõi theo chương trình này sẽ giúp bạn được quay trở về thuở thiếu thời của bản thân."

Trở lại với thực tại, giữa những lời đánh giá đầy hoa mỹ cùng dòng tagline được ghim ngay đầu trang chủ—“Thế nào mới là một tình yêu chân chính?”—thì tâm trí tôi lại trôi lan man theo một câu hỏi rất khác.

“Thực tế” là cái mô tê…?

Tôi, Yotsuba Hazama, là một thiếu nữ mười sáu tuổi chắc chắn tồn tại đang theo học tại một cao trung cũng không kém phần thực với tôi. Dẫu vậy, lại tồn tại một sự mâu thuẫn không nhỏ giữa cái thực tại tôi biết và "thực tại" mà chương trình ấy nhắc tên.

"'Tình yêu chân chính' cái thá gì chứ - Mình còn chưa từng trải qua chút 'tình cảm giả tạo' nào mà." Tôi vu vơ cất tiếng với bản thân. Nhưng này nhé, câu nói vừa rồi chẳng hề phóng đại bản thân tôi đâu - cuộc đời cao trung từ trước đến này của tôi chỉ có sự bình thường làm bạn thôi mà.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải ta có thể nhìn vấn đề này từ góc nhìn khác sao: Nếu định nghĩa trên trang web kia là "thật", há chẳng phải cuộc đời của tôi quá đỗi tầm thường để được tính đến? Một năm cao trung của tôi tại mái trường ấy đã trôi qua, vậy mà tôi chưa hề được trải qua thứ đốm lửa tình yêu nào cả. Tôi chẳng hề có đứa bạn nào khác giới, chứ đừng nói gì tới thứ huyền huyễn "bạn trai"! Đến cả việc chào-hỏi-hàng-ngày với cậu trai nào đó, tôi còn chưa được trải qua luôn kia mà!

Tiện thể nói luôn, nữ chính trong bộ phim trên web kia cũng là một học sinh cao trung năm hai như tôi. Nhưng dựa trên cái plot mà tôi được đọc thì ả ta hiện đang có ba chàng nam nhân phong độ theo đuổi. Thậm chí, một trong ba gã đó đã từng là người yêu cũ với nữ chính vào năm ngoái luôn nhé! Kết lại này, cái thứ đó chẳng hề thực tế chút nào! Một chút cũng không!

"Nhưng chắc chẳng có gã nào lại đi thích mấy nhỏ như mình đâu nhể.", tôi lẩm bẩm, rồi cắt đứt bài tự nhục của mình bằng tiếng thở dài nặng nề. Thực tại nghiệt ngã mà tôi phải trải qua chẳng phải tới cao trung mới bắt đầu ló mặt, mà nó đã hiện diện xuyên suốt từ thời tiểu học lẫn cả sơ trung rồi. Đúng hơn, cả đời tôi chưa từng được nếm trải dù chỉ một chút cái thứ “đắng cay ngọt bùi” mang tên tuổi trẻ ấy với bất kỳ ai. Hoàn toàn là số không tròn trĩnh luôn.

Mà cũng chẳng phải tại mình xấu đâu, nhỉ? Nhỉ? Tại tôi có hai nhỏ em gái mà, và chúng dễ thương muốn xỉu luôn á. Người ngoài có thể nói tôi hơi thiên vị với hai thiên thần nhỏ nhà tôi, nhưng đó chẳng phải là quan điểm chủ quan của mỗi tôi đâu - ngoài đời, hai nhỏ đó được tỏ tình cả đống lần luôn rồi đấy. Và hai thiên thần ấy có cùng DNA với tôi, nên trên lý thuyết, hẳn lý do tôi bị ngó lơ chắc không phải do ngoại hình tôi đâu. Ước gì mọi chuyện đúng là như vậy.

Mà giả sử có tin, thì vẫn còn đó câu hỏi cực lớn chưa được trả lời: Tại sao mùa xuân của tôi vẫn chưa tới? Nếu không phải tại vẻ ngoài của tôi, chẳng lẽ nào là tại tính cách của tôi ư?

Khoan... lẽ nào là tại tính cách mình thật? Mình chẳng hề nghĩ mình là, ờm, một đứa xấu bụng hay gì, nhưng cũng chẳng phải là mình chưa từng gây rắc rối xung quanh cả… Càng nghĩ, tôi càng thấy chính tại tính cách của mình mới dẫn đến chuyện bản thân ế chỏng gọng thế này. Nghĩ quẩn hồi lâu, chợt tôi thấy tay mình gõ lên nhóm chat của lũ bạn rằng, “Nè, có phải mình là đứa đáng ghét hay không?” và đang hướng đến nút gửi-

Khoan, chờ chút! M-Mình vừa làm cái trò gì vậy?! Chuyện này có làm mình phiền lòng thật đấy, nhưng đây đâu phải chuyện thích hợp để hỏi bạn bè đâu! Và aagh, cái cách diễn đạt của mình nó, kiểu, vô cùng cường điệu, hay đúng hơn là kiểu “câu” mấy lời khen ngợi từ người khác vậy ấy!

"B-bình tĩnh nào, đây chưa phải là chuyện gì to tát, mình chỉ cần xóa tin đó thôi và mọi chuyện sẽ- chết, mình nhỡ gửi tin đó đi rồi! Và quái nào mà app này không cho thu hồi tin nhắn vậy! Chậc, rồi, ừ... à, phải rồi! Mình chỉ cần diễn là câu vừa rồi chỉ là giỡn thôi! Hẳn là sẽ- gaaah?!"

Ngay giây sau tôi ấn nút gửi tin nhắn, một biểu tượng nhỏ ngay lập tức xuất hiện báo hiệu rằng có một, không, có tới hai người đã đọc tin nhắn ấy. Và chỉ khắc sau..

Sao vậy?

Có chuyện gì à?

... Họ đã nhắn tin thăm hỏi tôi rồi. Thậm chí còn chẳng có nổi một giây để tôi nhắn, "đó chỉ là trò đùa" thôi nữa. Cũng có nghĩa là giờ nếu tôi cứ che đậy điều này và lấp liếm bằng cái cớ chỉ-là-đùa-thôi, chắc chắn chẳng khiến họ bớt lo mà trái lại, còn càng khiến họ lo lắng thêm! Không còn cách nào khác...Mình đành phải thừa nhận thôi!

Tôi: Nah, mình chỉ tự hỏi tại sao bản thân lại không nổi tiếng mấy thôi.

Trời ạ, không! Cái “thừa nhận” của mày hơi quá rồi đấy! Tém tém lại thôi đi chứ!

Cậu mà không nổi tiếng á?

Rõ trong thâm tâm cậu biết điều đó là sai mà?

Gah, biết ngay mà! Họ còn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao mà mày nhắn thế này, khác nào tạo bãi mìn để họ nhón nhén không giẫm phải! Không những thế, câu từ của hai cô bạn tôi rõ ràng đã được cân nhắc cẩn thận, bởi tôi cảm nhận rõ ràng sự nhân từ ẩn hiện trong những câu hỏi ngược lại kia. Thực sự đấy, họ đã phí phạm thời gian cho một đứa như tôi rồi.

Xét theo mặt nào đó thì cả hai người họ hoàn toàn tương phản với tôi. Giờ, để mọi chuyện được minh bạch hơn chút, tôi sẽ tạm chấp nhận sự không nổi tiếng của bản thân mình. Tôi không hề nổi tiếng, và sẽ luôn là như vậy! Còn với hai người tôi đang nhắn tin cùng thì sao? Họ là hai cá thể hoàn toàn khác biệt. Ừ thì đúng là họ đang nhắn với tôi như thể một nhóm những con bé góc lớp đang an ủi thân mình qua những chủ đề trời ơi đất hỡi được quăng vào, nhưng thực đấy, họ sống tại một thế giới hoàn toàn khác tôi.

Bạn đã bao giờ nghe qua khái niệm "yuri" chưa?

Nếu xét theo nghĩa đen không thôi, thì cụm từ này chỉ mang nghĩa đơn thuần là đóa hoa lily; nhưng vào lúc nhập học cao trung thì tôi mới vỡ lẽ ra rằng từ đó còn mang cả nghĩa bóng nữa. Tóm lại, yuri là khi hai cô gái yêu nhau. Tôi trộm đoán rằng lý do họ gọi vậy là bởi tình yêu như thế trông thật đẹp và cao quý như đóa hoa nở vậy.

Còn tại sao tôi lại lôi chủ đề này lên ư? Bởi theo những tin đồn xung quanh họ ấy, thì hai người bạn tôi đang ở đúng trong một mối quan hệ kiểu vậy, nếu không muốn nói họ là một cặp yuri kiểu mẫu.

Gia đình họ đã luôn là hàng xóm của nhau kể từ lúc sinh ra, dẫn tới việc cả hai trưởng thành cùng nhau tới giờ. Bởi vậy, không những mối quan hệ của họ vô cùng bền chặt, mà còn giúp họ tạo dựng mối quan hệ bạn bè vô cùng nhanh chóng. Với cả, hai người họ đều tuyệt đẹp như tranh vẽ vậy, cùng tài năng đáng kinh ngạc như những thiên tài đích thực.

Một trong hai người họ mang dáng vẻ của một nàng công chúa thời cổ tích - phong thái di chuyển nhẹ nhàng như thể đang lướt đi, cùng dáng vẻ đáng yêu vô ngần khơi gợi cảm giác muốn được bảo vệ. Cô nàng cũng là một thiên tài học thuật đúng nghĩa khi mọi lần kiểm tra là mọi lần cô ghi tên mình vào đầu bảng kiểm. Tên của cô chính là Yuna Momose.

Người còn lại thì lại hoàn toàn trái nghịch; nàng lại giống như một chàng hoàng tử hơn. Dáng vẻ cô vô cùng ngầu và bảnh bao từ vẻ ngoài cho tới tính cách bên trong, cùng với thân hình chuẩn người mẫu trăm phần trăm. Trên hết, cô dư sức chơi đủ loại thể thao ở đẳng cấp chuyên nghiệp. Tên của cô nàng còn lại là Rinka Aiba.

Tôi dám chắc cả hai người họ sẽ vô cùng nổi bật nếu đứng riêng một mình, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội để kiểm nghiệm suy nghĩ đó. Cũng bởi lúc nào họ cũng quấn lấy bên nhau mà - đúng hơn, là họ yêu nhau nồng thắm luôn ấy. Nói đơn giản, tình cảm của họ vượt ngưỡng mà mọi cặp yuri tồn tại trên thế giới này có thể tạo nên. Một tình cảm vô cùng thuần khiết và cao quý, một mối quan hệ khiến toàn thể học sinh trường chúng tôi đã đồng lòng gọi họ là "Bất khả xâm phạm". Khoảng không gian giữa họ chính là thánh địa, một thánh đường mà chẳng ai cả gan dấn bước vào.

Thế mà, những quý tộc (theo hệ thống phân bậc trường chúng tôi), không, là ông vua bà hoàng- không, phải những nữ thần thực thụ ngự trị phía trên trời cao thăm thẳm kia, đang…

Tớ có thể kể mọi điểm tốt ở cậu đấy, Yotsuba!

Tớ cũng vậy. Tớ cũng có thể dành cả ngày để liệt kê nữa.

...cùng nhau tác hợp khen tôi, một kẻ thường dân không thể thường hơn! Sao điều này lại có thể xảy ra cơ chứ?! Một viễn cảnh mà phải mơ chín giấc tôi mới dám mộng hiện đang diễn ra ngay trước mặt tôi, với bằng chứng là chiếc điện thoại mình ở ngay trước mắt đang hiện lên một đoạn hội thoại đầy sức nhiệt huyết kể với chủ đề điểm tốt của tôi. Và càng đọc những điểm tốt họ liệt kê ra, mặt tôi càng trở nên đỏ hơn trái cà chua chín…

"Huh? Chờ chút... 'Cách cậu rớt toàn bộ môn'?! 'Cách cậu luôn bắt bóng trong trò bóng né bằng mặt của mình'?! Quỷ gì thế?!”

Tôi: Đó mà là điểm TỐT của tớ á?!

Đúng vậy! Những điều đó càng tăng vẻ nữ tính của cậu mà!

Mà, tớ cũng hiểu được phần nào lý do cậu không chấp nhận đó là điểm tốt bản thân.

Tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng cười khúc khích của bọn họ phía bên kia màn hình trong lúc phản bác lại tôi. Câu trả lời của họ vẫn ăn khớp với nhau như mọi khi, và điện thoại của tôi cứ liên hồi reo vang tin nhắn. Và tới lúc họ bắt đầu spam tin nhắn thoại tôi bằng những sticker thoại hài hước, tôi mới nhận ra ý định thực sự của họ là gì.

"Họ rõ là đang chọc mình mà!"

***

Chà, vậy đấy. Tôi chẳng thể giải thích tại sao hay như thế nào, nhưng cả hai người bọn họ đều là bạn của tôi - dẫu thời gian ba đứa chúng tôi bắt đầu bên nhau mới có hơn năm mà thôi. Đúng thế đấy, hai cô nàng hướng ngoại này, cặp bạn thuở nhỏ thân nhau hơn cả sam, cặp yuri mà mà cả trường dùng toàn bộ sự tôn kính dõi theo bằng ánh mắt đầy tôn kính và ấm áp, cặp đôi 'Bất khả xâm phạm'- Họ, lại chính là những người bạn của tôi.

Tình huống này khó tin đến mức chẳng kênh TV nào chịu nhận chiếu những bộ phim kiểu này, nhưng dẫu tôi có véo má mình bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì bản thân tôi chẳng thể dậy nổi khỏi giấc mơ siêu dài và đầy tính công phu này. Cũng có nghĩa rằng nơi đây chính là thực tại, và lần nào tôi cũng nhẹ nhõm mỗi khi biết được vậy. Dẫu vậy, tôi chẳng thể xóa đi giọng nói ghê tởm luôn vang vọng trong tiềm thức mình: Việc làm bạn với tôi, thực ra, cũng chỉ là một giai đoạn trong tình cảm của bọn họ mà thôi.

Nhưng về cơ bản, ý tôi muốn nói ở đây là, cả hai người họ đều là những con người vô cùng tuyệt vời! Họ còn hơn cả tiên nữ giáng trần, còn tôi, chà... lại thấp hơn cả mức trung bình bình quân. Tôi dám chắc rằng, ai ai xung quanh tôi cũng đều nghĩ tôi như một kẻ thứ ba khó ưa đang phá bĩnh mối quan hệ yuri được yêu thích nhất. Bởi vậy,

Ngày nào đó thôi, hẳn cặp đôi Bất khả xâm phạm ấy sẽ dừng làm bạn với tôi.

Nói thế có hơi bi quan quá à? Và cũng thảm hại quá mức nữa... Tôi lắc đầu mình để chuyển hướng dòng suy nghĩ trong đầu và ép bản thân trở lại thực tại. Họ chính là những người bạn của tôi ở thời điểm hiện tại, và giờ tôi phải chú tâm vào vấn đề đang diễn ra ngay bây giờ: Cách để dừng trò đùa quái ác của họ trong nhóm chat của chúng tôi.

Tuy nhiên, giờ nhìn lại... linh cảm của tôi vào lúc ấy thực ra cũng chẳng hề sai. Đúng thật là tôi sẽ chẳng còn làm bạn với Momose và Aiba được nữa. Và tương lai ấy cũng chẳng phải quá đỗi xa xôi - việc làm bạn của chúng tôi kết thúc trước khi mùa mưa kết thúc, trước khi ánh nắng chói chang của mùa hạ ấp đến thị trấn của chúng tôi.

Và nó diễn ra theo cách mà tôi chẳng tài nào và chẳng thể nào lường trước được.