Vừa rời khỏi hang, Cesilica và Dogi thấy mình ở đỉnh của một sườn núi dốc. Cesilica thở mạnh để giữ bình tĩnh, liếc nhìn lại đường hầm nghĩ rằng nếu cô không bao giờ phải quay về cái hố đáng nguyền rủa đó, sẽ là quá sớm.

Dưới sườn núi, là một vùng đất trống. Đứng ở giữa đó là Adol, người đang chiến đấu với một bầy cướp lao đến để đánh bại cậu. Nhưng bất chấp số lượng lớn, chúng lại vị đánh bay như lá bay trong gió sau mỗi đòn của Caliocerion.

“Không tên hu-li-gân nào đủ khả năng chiến đấu với Adol, nhưng chúng lại không ngừng tiến tới.” Dogi nói.

“Như gián vậy,” Dogi và Cesilica đồng thanh nhận xét.

“Cesilica ổn cả rồi, Adol. Quên bọn này đi và chuồn thôi!” Dogi gào to đến Adol, người liếc nhìn Cesilica rồi thở phào nhẹ nhõm.

“Bọn chúng quá đông!” cậu nói to. “Bỏ tôi lại chạy đi đâu đó đi. Tôi sẽ đuổi theo sau!”

Cesilica hốt hoảng nhìn Dogi. “Dogi, anh phải giúp anh ấy!” cô cầu xin.

“Không làm vậy được nhóc à,” anh khoanh tay trả lời. “Nếu tôi làm vậy, ai sẽ trông coi cô?”

“Tôi sẽ ở nguyên đây. Tôi có thể phòng thân nếu chúng cố đến đây.”

Thực vậy, lối ra của đường hầm là quá cao để nhanh chóng trèo lên. Trèo xuống thì khó, nhưng trèo lên thì gần như không thể chiến đấu.

“Okay,”Dogi đồng ý, “nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, hét lên nhé.”

Cesilica gật đầu, Dogi bắt đầu trượt xuống sườn núi.

Từng meyle từ meyle một, sải chân anh càng rộng thì tốc độ càng tăng cao. Chưa gì thì, anh đã trở thành một tảng đá không thể cản phá lăn xuống từ sườn núi xuống một đám đông cướp không hề cảnh giác. Chúng không có cơ trước sức mạnh áp đảo.

Bọn cướp thực sự đáng thương.

Cesilica chuyển sự chú ý của cô về phía Adol, mong được quan sát cậu thực chiến với người khác. Trong một tháng họ đi cùng nhau, cô đã chứng kiến cậu chiến đấu vài lần với kiếm mà cô rèn, nhưng với Caliocerion thì chưa bao giờ. Bản thân thanh kiếm huyền thoại kinh khủng rồi, nhưng những điều mà cô đang thấy sẽ khắc vào trí nhớ của cô mãi mãi.

Adol cầm thanh Caliocerion chắc chắn mà đầy tinh tế. Chuyển động của cậu mượt mà, nhưng chính xác. Những động tác phòng thủ kết hợp với những đòn tấn công của cậu, mỗi lần Caliocerion được vung là một tên cướp đổ gục. Những kẻ tấn công tiến đến từ mọi phía, mong bắt được một góc không phòng vệ nào đó, những cậu dễ dàng tránh hết.

Bọn cướp gọi quân tiếp viện. Chúng mang thêm nhiều vũ khí mới: sào, khiên, rìu, búa và dao.

Không một cái nào làm kiếm sĩ rực lửa biến sắc dù chỉ một chút. Cứ như cậu đã đánh đúng trận này cả ngàn lần rồi vậy, mỗi giây phút được mách bảo cho cậu bởi một thế lực to lớn hơn. Chả còn cách nào khác để giải thích nên hồn tốc độ phản ứng phi thường của cậu. (à thì cậu được vài nữ thần rất “quý” thật)

Cứ như thể khả năng chiến đấu đơn thuần của Adol là chưa đủ, không một tên cướp đã gục nào bị thương chí mạng. Chúng nằm la liệt trên mặt đất, đau đớn rên rỉ. Adol chỉ dùng vừa đủ lực để vô hiệu hóa chúng trong vài giờ. Giết sạch kẻ thù trong một cơn thịnh nô hủy diệt là một chuyện, nhưng đánh bại toàn bộ kẻ thù mà không khiến chúng bị thương vĩnh viễn là một vấn đề khác hoàn toàn.

Tôi biết kiếm của tôi của tôi còn thiếu sót…Cesilica tự nghĩ, nhưng tôi không nhận ra là kém đến độ nào.

Cô phần nào thất vọng về bản thân, nhưng cô không thể không nở nụ cười. Đây là bài kiểm tra thực sự cho kĩ năng của cô. Không phải bằng thử vũ khí của chính cô, mà là nhìn thấy một vũ khí thực sự vĩ đại khác có thể chứng minh cô vẫn còn xa thế nào.

Từ đó đến nay, cô luôn nghĩ kiếm chỉ là một phần của người cầm nó.

Giờ, Cesilica cuối cùng cũng thấy câu trả lời mà cô hằng tìm kiếm: Caliocerion là một phần của Adol, nhưng bản thân cậu cũng là một phần của thanh kiếm.

Nghe thật lạ lùng, lúc nói to ra thì thế, nhưng Cesilica chả biết diễn tả suy nghĩ của mình kiểu gì hay hơn. Adol hình dung mục tiêu của mình, và Caliocerion thì đánh đúng vào đó. Cứ như là thanh kiếm thích nghi với người cầm nó, cứ như nó có tâm trí của riêng mình vậy.

Cesilica nhớ lại lần đầu cô để mắt đến thanh kiếm. Việc Caliocerion là một thanh kiếm độc nhất mà không phải kiếm sĩ nào cũng có thể dùng là quá hiển nhiên. Nhưng bây giờ cô mới nhận ra là hơn cả kinh nghiệm, hơn cả năng khiếu bẩm sinh, điều quan trọng nhất cho phép Adol cầm Caliocerion thành thạo tới hoàn hảo như vậy là: Chỉ có Adol mới có thể cầm được Caliocerion.

Thanh kiếm huyền thoại phù hợp với thể chất, phong cách, thậm chí là cả thói quen của Adol một cách hoàn hảo. Không một bậc thầy kiếm sĩ nào, thậm chí giỏi ngang Adol, có thể cầm Caliocerion theo cái cách mà cậu cầm.

Tất cả những gì con rèn đều hoàn hảo, nhưng chỉ đến thế thôi.

Đó là những lời cha nói với cô, và vào chính khoảnh khắc này, Cesilica cuối cùng cũng đã hiểu.

Trong mắt của bất kì người thẩm định nào, vũ khí của cô là siêu phàm không bàn cãi. Chúng hoàn hảo theo cái kiểu mà ai cũng có thể đưa hết tiềm năng của nó ra. Theo góc độ kinh doanh, đây là cách tiếp cận tối ưu.

Nhưng chỉ thế sẽ không bao giờ là đủ để rèn lên vũ khí tối thượng.

Không, đó chỉ là một nửa của câu đố. Cô chưa bao giờ để tâm đến loại kiếm sĩ sẽ cầm vũ khí của cô, làm thế nào để món vũ khí cường hóa điểm mạnh cá nhân của chính bản thân người đó. Vũ khí hoàn hảo phải được rèn dành riêng cho người cầm nó.

Nhưng cách tiếp cận này có cái giá của nó. Mỗi vũ khí được rèn lên kiểu này sẽ không còn “hoàn hảo”. Trong tay người khác, những vũ khí này có khi không hơn đồ làm vườn. Đây là sự hi sinh mà Cesilica sẽ phải chấp nhận.

Tim cô đập thình thịch với sự phấn khích. Ngón tay cô giật lên, ngứa ngáy mong muốn đặt tay lên một cái búa cái đe và bắt đầu rèn.

Nhưng chưa đến lúc đó. Họ phải toàn vẹn thoát ra khỏi đây đã.

Như những gì cô thu thập được từ gu vũ khí của chúng, lũ cướp đánh mà không có tí dấu hiệu nào là được huấn luyện hay rèn luyện cả. Nhưng bù vào năng lực của chúng là số lượng. Chắc chắn, Adol và Dogi rồi sẽ dần đuối sức.

Giá mà có thêm mười hòn đá cỡ Dogi, mình có thể hủy diệt lũ cướp bằng một nhát.

Rồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô. Cô lục lọi túi của mình và lôi cái búa yêu thích của cô ra cùng một cái nêm sắt.

Cô là thợ rèn hạng nhất, và thợ rèn hạng nhất đích thực không chỉ rèn vũ khí; họ còn tự tìm nguyên liệu cho mình.Cesilica không phải là ngoại lệ. Cô thường tự mình đi sâu vào những con núi và đào quặng. Cô biết chính xác loại đá tạo nên sườn núi sau hằng tiếng xem xét nó trong phòng giam. Cô biết cách tìm chính xác điểm cứng nhất của nó, và quan trọng hơn, điểm yếu nhất.

Cô chọc cái nên vào một điểm mềm trên đá dưới chân cô và nâng búa quá đầu, đập nó xuống cái nên bằng toàn bộ sức lực.

CRACK!

Một vết nứt nhỏ xuất hiện song song với mép sườn núi.Cesilica lấy cái nêm ra và đặt nó ở cuối vết nứt. Cô tiếp tục nâng búa lên.

CRAACK!!!

Vết nứt giờ còn to hơn. Cô lặp đi lặp lại hành động này thêm vài lần nữa. Cuối cùng, Cesilica kiểm tra tiến độ của mình, phân tích cấu trúc đá, cũng như quỹ đạo vết nứt. Một nhát nữa là đủ.

CRACK! CRACK! CRACK!!!

Vết nứt mở rộng, rồi tạo thành hình zig zag kéo dài xuống một bên vách đá.

“Đếnnnnnnn đâyyyyyy!” cô gào lên, cảnh báo Adol và Dogi, những người đang liên tục đẩy lùi bọn cướp.

Một mảnh đá lớn ở vách tách ra, từ từ nghiêng trước khi rơi xuống. Khi rơi mạnh, tảng đá lớn vỡ ra thành vô số tảng nhỏ hơn rồi nhanh chóng tăng thêm tốc độ.

Những mảnh đá đó rơi vào băng cướp, phá hoại hoàn toàn hàng ngũ của chúng. Bản thân vụ lở không đủ để giết chúng, nhưng đảm bảo đủ hỗn loạn để đánh lạc hướng bọn chúng.

Cesilica có một kế hoạch. Một khi họ tập trung và trèo qua đỉnh, họ có thể thoát qua phía còn lại nhanh chóng và cảnh bọn cướp đuổi theo họ.

Cesilica vẫy tay với hai người họ, “Nhanh lên! Tới đây khi các anh còn có thể!”

Adol và Dogi vẫy tay lại, ra dấu hiệu phản hồi. Đang chạy lên sườn núi, Adol để ý một thứ gì đó bên trên Cesilica. Mắt cậu mở to khiếp sợ. Dogi nhìn thấy sự thay đổi về biểu cảm và nhìn lên.

“Nhóc!!!” Dogi hét, “Cúi xuống!”

Cesilica nhíu mày. “Xuống?” Cô đã bảo họ chạy lên sườn núi, và giờ họ đang bảo cô chạy xuống chỗ họ?

Đột nhiên, một bóng đen bao trùm Cesilica, sau đó là cả đỉnh núi. Một cơn gió mạnh đẩy ngã cô.

“Ch-chuyện gì xảy ra vậy!?” Cesilica đứng dậy lắp bắp. Cô quay và nhìn về phía sau, chỉ để đứng hình trước cảnh tượng trước mắt. “Nó là…một con chim?”

Cái thứ gọi là “chim” đang bay bên trên khác biệt với tất cả những con chim mà họ đã từng thấy. Sải cánh của nó rộng gần hai mươi meyle, và mỏ của nó làm giáo của lũ cướp trông chả khác gì tăm xỉa răng. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là con chim quái thú mà Dogi đề cập đến ở quán rượu.

“Họ nói một lần sà xuống là nó có thể nâng cả một con bò lên cao.”

Đó là cách mà Dogi mô tả nó. Nếu nó thực sự tồn tại, thì đây chắc chắn phải là nó.

CRAWW!!

Con chim hét lên một tiếng chói tai, bắt cả ba người phải bịt tai lại.

Nó bật lên qua đỉnh núi, rồi lao thẳng xuống đám cướp. Lực từ con chim va xuống đất đủ để cả tá tên cướp bay lên không. Đòn tấn công của nó chỉ mới bắt đầu. Sử dụng mỏ và vuốt sắc nhọn, nó bắn phá bọn trộm gần đó bằng những đòn tấn công liên tiếp.

Chúng không có cơ hội nào cả,

Adol và Dogi tận dụng sự hỗn loạn và tiếp tục trèo lên phía Cesilica.

Cesilica vẫn còn há hốc mồm, kinh hoàng trước sự tàn phá sau đó.

Con quái vật chim, thỏa mãn với những thiệt hại mà nó đã gây ra, bay lại lên không khí.

Hah, đáng đời bọn cướp. May mà nó đang rời đi.

Cứ như đọc được tâm trí của cô, con chim hướng lại về phía đỉnh núi. Mục tiêu lần này là Cesilica. Cô sợ hãi bất động, nhận ra rằng mình là bữa ăn tiếp theo.

“Cesilica! Chạy đi!!”

Đó có thể là giọng của Adol, cũng có thể chỉ là cô tưởng tượng ra. Cesilica tê liệt trước thảm họa đang đến, nhận ra mình không còn khả năng phân biệt giữa ảo tưởng và thực tế. Cô biết là cô phải chạy, nhưng chân cô thì từ chối làm điều đó.

CRAWW…!

Con chim lại rít lên thêm lần nữa, lần này, gần Cesilica hơn rất nhiều. Sự chói tai đưa một tiếng pang xuyên qua đầu cô. Tầm nhìn của cô mờ đi trong chốc lát,và ngay sau đó, con chim đã ở trên cô.

Vậy đây là cách mình chết….

Cô đón nhận số phận của mình, nhưng thay vì ăn cô, vuốt của con chim bắt lấy vai cô trước khi bay lên trời cao, trong khi những mũi tên của bọn cướp vút qua.

Nhìn xuống, cô chỉ lờ mờ nhìn ra dáng của một người đàn ông tóc đỏ đuổi theo cô. Là Adol. Nhưng con chim bay lên cao hơn, và đấng cứu thế của cô càng ngày càng ở xa. Không một thanh kiếm huyền thoại nào có thể cứu cô. May mắn giúp cô giữ mạng trong chốc lát, nhưng nó sẽ kết thúc sớm thôi.

Cesilica phàn nàn về sự đen đủi của cô.

Mình cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời mà cô hẳng tìm kiếm, và giờ mình sẽ chết trước khi kịp làm bất kì việc gì. Oh, mình cũng quên đền đáp cho Adol…mình không làm được cả việc đó nữa….

Cesilica nhìn Adol tuyệt vọng cố đuổi theo rồi đột ngột dừng lại. Có thể cuối cùng cậu cũng đã bỏ cuộc.

Adol rút Caliocerion ra. Nâng nó lên qua đầu và hướng nó về phía Cesilica như đang cầm một cái lao, và rồi…..phi Calicerion với toàn bộ sức lực.

Nó lướt qua không khí, vút bay như một mũi tên, một điều mà Cesilica chưa bao giờ thấy một thanh kiếm làm.

Khác với đám tên của bọn cướp, con chim không tránh được Caliocerion. Nó cắm sâu vào chân cánh.

CRAWW…

Vết thương khá sâu. Nó không thể bay được nữa, không phải với khối lượng thêm vào bởi con mồi ở vuốt. Phản ứng tức thời của con chim là thả con mồi ra, thả nó bay tự do trên không.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Cesilica hét lên trước mặt đất càng ngày càng gần hơn. Cô nhắm chặt mắt lại đón chờ lực tác động, và…..

Adol bắt được cô.

Lo rằng cô có thể bị thương, Adol bế cô ra chỗ anh toàn gần tảng đá. Có vẻ cô không sao.

Con quái vật chim điên cuồng kiểm tra xung quanh với đôi mắt sắc bén, cánh đập lệch nhịp yếu ớt trong đau đớn. Nhưng vết thương là quá lớn. Nó quay đi và yếu ớt bay về phía chân trời.

Cesilica thở sâu. Điều tệ nhất đã qua. Rồi, một cơn hoảng loạn mới đập đến.

“Adol! Làm gì bây giờ!” cô khóc, chỉ về phía con chim.

Adol cười. “Tôi không nghĩ nó sẽ quay lại sớm đâu.”

“Tôi không nói đến con chim ngu dốt đó, tôi đang nói đến Caliocerion!”

Adol đã ném thanh kiếm và cứu Cesilica, bằng một phép màu đúng nghĩa. Nhưng việc đó có cái giá của nó: con chim đã bay đi với Calicerion vẫn đang cắm sâu dưới cánh của nó.

“Và lời nguyền quay lại thêm lần nữa….” Adol tự rên rỉ với chính mình.

Cậu thất vọng vì đã làm mất thanh kiếm yêu quý của mình, nhưng cậu không buồn tí nào. “Quan trọng là sự an toàn của cô.”

“Không phải chỉ có mỗi chuyện đó quan trọng!” cô khóc. ‘Anh yêu thanh kiếm, và nó cũng hoàn hảo với anh! Anh nói rằng với anh nó không chỉ là một thanh kiếm!”

“Mục đích của vũ khí là để bảo vệ điều quan trọng với bản thân.” Adol giải thích. “Nếu tôi không cứu được cô, thì có kiếm chả để làm gì cả.”

Cesilica sụt sịt, nghi ngờ rằng cậu đang cố an ủi cô.

Làm sao mà cậu lại có thể ném nó đi một cách không do dự để cứu một người cậu vừa mới biết? Hay những thanh kiếm huyền thoại bị thu hút về phía cậu ấy. Có lẽ chúng công nhận cậu là kiếm sĩ sẽ cầm chúng vì mục đích mà chúng được tạo ra.

Hối hận, nỗi buồn, sự bất lực, yên tâm…..

Cesilica, mâu thuẫn và không thể kiểm soát cảm xúc lẫn lộn, kêu lên còn to hơn trước đó.

Khi Dogi đến nơi, anh thở dài. Adol đã làm cô khóc, thêm lần nữa.