Chuyển Ngữ Viên: Em Mờ.
Biên Tập Viên: Lam Sói.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ác Long Chúa, ngài hãy dậy đi.”
Reko bất ngờ thì thầm vào tai tôi khi tôi đang ngủ say như chết kế bên đống lửa trại lập lòe. Tôi vừa dụi cằm vào cỏ trong cơn ngái ngủ vừa hỏi.
“Chuyện gì thế Reko? Trời vẫn còn tối mà, còn lâu mới sáng.”
“Thần xin lỗi. Đây chỉ là một vấn đề tầm thường mà thôi, nhưng để cho chắc thần vẫn muốn xác nhận với ngài Ác Long Chúa.”
“Giờ đang là giữa đêm, có gì làm nhóc lo à?”
“Không. Thần thực sự không lo lắng gì - ”
Reko xoay đầu và nhìn quanh. Khi dõi theo chuyển động của con bé và nhìn ngó tứ phía, tôi nhận ra có vài đốm lửa đang di chuyển trong bóng tối xung quanh bọn tôi. Tôi giật mình, và sau khi chớp mắt vài cái cho tỉnh ngủ, tôi nhận ra ngay chân tướng của mấy đốm lửa đó. Một toán người cưỡi ngựa với đuốc sáng trên tay đang từ tốn tiến đến gần.
“Có vẻ như đó là một toán cướp. Chúng ta làm gì bọn chúng bây giờ đây, thưa Ác Long Chúa? Tàn sát là chuyện đơn giản thôi, tuy nhiên nếu ngài muốn liên minh với bọn con người cho công cuộc phản loạn thì nếu chúng ta gây chú ý bằng một cuộc tắm máu ở đây, điều đó sẽ sản sinh những rắc rối trong tương lai tới.”
“P-Phải, nhóc cũng hiểu ra rồi đấy.”
“Đương nhiên, cho nên thần xin liều lĩnh đề xuất một kế hoạch – không bỏ lại bất kì một cái xác nào; chúng ta sẽ xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của bọn chúng.”
“Làm ơn đừng làm thế.”
Tôi nhất mực phản đối. Nếu không thì con bé sẽ làm gì đó để lại hậu quả vĩnh viễn mất.
“Này, mấy người dậy rồi à. Úi chà, đúng là nhạy thật. Người đi du hành ở độ tuổi này không thể mất cảnh giác nhỉ.”
Kẻ vừa nở một nụ cười thô tục vừa thúc ngựa tới trước quây chúng tôi là một gã đàn ông trung niên râu ria với chiếc áo trùm đầu. Nhiều khả năng là cái thứ trang phục man di này được dùng để ngụy trang, làm nạn nhân của bọn chúng mất cảnh giác. Nếu chúng giả bộ là một bộ tộc du mục, chúng có thể đi từ nước này sang nước khác mà không bị nghi ngờ, và điều này cũng cho phép chúng tìm ra những nơi mà mạo hiểm giả non tay hay dựng trại. Hoặc có thể bọn họ thực sự là dân du mục, nhưng rồi sẽ biến thành cướp cả thôi khi đụng mặt những người dễ xơi như bọn tôi.
“ – Các người là cướp đúng không? Ta sẽ công bằng mà cảnh báo các ngươi, các ngươi nên ngoan ngoãn lùi lại đi. Ta cho rằng các ngươi không muốn chết trong đau đớn đâu nhỉ.”
Đó không phải lời nói suông. Nếu có kẻ nào dám bắn tên về phía tôi, Reko chắc chắn sẽ ra tay giết chết gã đó ngay. Và trong lúc đó tôi trút sẽ hơi thở cuối cùng vị bị trúng tên.
Chí ít tôi cũng phải giải trừ công dụng của thần dược này. Nếu tôi trở lại thành một thực thể với danh nghĩa Ác Long Revendia, tôi có thể làm bọn chúng chùn bước bằng khí khái đáng sợ của tôi. Tuy vậy, tôi đang ở kích cỡ nhỏ bé. Sau khi ăn tôi đã uống một giọt, cho nên công dụng của nó sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian.
“Ồ! Hàng hiếm đây. Tao tưởng ở đây chỉ có mỗi con bé mang mấy món đồ cao cấp thôi chứ, nào ngờ còn có cả rồng nói tiếng người. Hai đứa này chắc bán được giá lắm.”
“Đúng thế, mấy đứa không thấy mình may mắn sao? Bọn tao không muốn mấy đứa “chết trong đau đớn” đâu, giá trị của mấy đứa sẽ tụt dốc mất.”
“Sao thế con bé kia? Nhóc sợ quá không di chuyển nổi nữa rồi à? Đừng lo, bọn tao trông thế này thôi chứ toàn là những quý ông lịch lãm không đấy.”
Tất nhiên, không phải là con bé không nhúc nhích gì được, nó chỉ đơn giản là không thấy cần phải cử động thôi. Thực tế thì biểu cảm của Reko không suy chuyển lấy một tí nào. Người con bé tỏa ra một sự tự mãn, như thể con bé có thể giết bất kì ai nếu nó muốn. Tôi giờ đang lo cho tính mạng của bọn cướp đây.
“Sếp, một khi chúng ta đã tóm được chúng thì chúng ta nên chuyển chúng đi cùng với bọn ở hang ổ luôn. Mặc dù bọn kia sẽ khá bèo, nhưng chúng sẽ được bán như bọn nô lệ thấp kém thô tục – “
“Chờ đã.”
Đó là một lời ra lệnh mang một âm hưởng tự mãn kèm theo, cho nên bọn cướp ngậm mồm lại hết. Tuy thế, sau khi bọn nó trao đổi những cái nhìn và truy tìm hướng phát ra tiếng nước, bọn nó biết được người vừa nói đó chính là đứa con gái mà bọn chúng coi như là con mồi – Reko.
“Hả? Con bé kia, nếu muốn xin tha mạng thì nên làm điều đó kính cẩn hơn chớ!”
“Bọn con người các người dám khinh miệt nô lệ. Các người có biết ta đây là một nô lệ ngày đêm phục dịch mà không đòi hỏi lấy một sự đền bù trong lúc tinh thông về tất cả mọi loại hình nghệ thuật không. Đó là một công việc không phải ai cũng làm được. Rút lại lời nói đó ngay.”
Con bé đột nhiên kể lể. Tình huống này giống như khi con bé cầu xin bị hiến tế vậy. Có vẻ như quan điểm của nó về nghĩa vụ bản thân quá ư hà khắc. Cái thái độ xem thường nô lệ của bọn chúng hẳn đã nhắc con bé nhớ lại bản thân nó cũng đã từng là nô lệ.
“Rút lại lời nói? Haha, tao có nên không tụi bay? Sao đây sếp? Con bé đang ra vẻ dễ thương kìa.”
“Đúng thế, mày nên rút lại lời nói đó. Sau cùng thì chúng ta đi bán nô lệ nên chúng ta đâu có biết gì về bọn đó đâu. Có vẻ như cô nương đây được giáo dục về điều đó rồi nên hãy để cô truyền thứ kiến thức đó cho lũ nô lệ của chúng ta nhé.”
Đó là những lời lẽ châm biếm, nhưng Reko, sau một hồi suy nghĩ, lại gật đầu và quay sang phía tôi.
“Làm gì bây giờ, thưa ngài Ác Long Chúa? Dù chúng có ăn nói hàm hồ, thần nghĩ rằng cũng đáng để ngài xem xét.”
“Nhóc nói sao cơ?”
“Có vẻ như một lượng lớn người ở hang ổ bọn chúng sắp trở thành nô lệ. Vì trước đây thần cũng là một trong số họ, cho nên thần có thể xác định được năng khiếu và tìm ra những người phù hợp với mục tiêu của chúng ta.”
“Nếu lấy nhóc ra làm tiêu chuẩn để so sánh thì ta nghĩ chẳng có ai phù hợp để làm nô lệ cả.”
Nhưng sẽ thật tốt nếu có thể giải cứu những người bị bắt. Tôi không cho rằng tôi có ý thức bảo vệ chính nghĩa, tuy vậy nếu biết có người bị bắt mà làm lơ không cứu, nó sẽ làm tôi day dứt.
Chà, thực tế thì tôi đâu thể cứ muốn là làm được.
Người có sức mạnh để giải quyết tình huống này là Reko, cho nên nếu con bé nói con bé muốn giúp người (sau khi bỏ qua mấy lời thêm mắm dặm muối của nó), điều tôi có thể làm bây giờ là dẫn dắt lối lập luận sai lệch của nó.
“Được thôi! Nhóc muốn cứu thì cứ việc cứu, nhưng hứa với ta một điều.”
“Vâng?”
Sau khi tôi nói thế, con bé hướng đầu về phía tôi. Tên sếp của bọn chúng dường như thiếu kiên nhẫn nên đã cắt ngang.
“Này! Xì xào tới khi nào nữa? Bọn bay trói chúng lại nhanh đi. Coi chừng bọn chúng phản kháng đấy!”
Đám đàn ông cầm mấy cây kiếm cong nhanh nhảu nhảy xuống ngựa và đồng loạt tiến về
phía chúng tôi. Trong một chốc tôi đã bị bất ngờ trước cái hành động công kích toàn diện đó nên mở mắt tròn xoe, nhưng bằng cách nào đó tôi xoay sở ném vài lời lại cho Reko.
“Đừng giết hay gây thương tích nặng.”
“Đã rõ.”
.
.
.
Sáng hôm sau...
Dưới ánh nắng rực rỡ soi sáng cho từng ngọn cỏ là bóng hình của một bé gái tên Reko -người vừa bọn chúng bắt cóc mình - lấp ló trên những cái đầu của bọn cướp. Con bé đang trâng tráo tiến đến hang ổ của bọn cướp cùng với tôi.