Tôi vẫn nhớ rõ cú sốc của bản thân ngày hôm đó.
Một hiện thực phũ phàng ập xuống đầu tôi mà không hề được dự báo trước.
Ánh chiều tà hắt vào căn hộ cũ kỹ.
Những cái bóng to lớn di chuyển qua lại như con lắc của một cái đồng hồ khổng lồ.
Dù trực tiếp nhìn thấy bằng đôi mắt này nhưng tôi không tài nào hiểu được.
Bàn tay ấm áp đó xoa đầu tôi.
Nụ cười nhẹ nhàng đó làm dịu trái tim tôi.
Ánh nhìn chân thành đó cho tôi biết ngưỡng mộ.
Sự im lặng, trống rỗng đó khiến tôi thấy tuyệt vọng.
Một con người mạnh mẽ, chân thành và chăm chỉ hơn bất kì ai khác.
Nghĩ tới việc anh ấy không thể thực hiện ước mơ của mình. Một chuyện thật vô lý.
Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ được rằng tôi đang tự mâu thuẫn với chính mình ngay tại đây.
Nhưng tôi không thể tha thứ.
Thật khó để chiến đấu khi mang trong mình cảm giác tội lỗi.
Vậy nên tôi lấy danh nghĩa "công lý" để hành động.
Chỉ cần công lý của chính mình vẫn còn, chỉ cần có được sự kiên định như thế, tôi sẽ có thể tiếp tục chiến đấu.
Trái tim mỏng manh "của tôi" (watashi) sẽ không thể chịu được một ‘công lý’ như thế.
Vì thế nên "tôi" (boku) sẽ là người thực hiện nó.
Bằng cách đó, tôi sẽ đánh bại được Ayanokouji Kiyotaka.
Đưa anh ta trở lại nơi vốn thuộc về.
Bởi vì, nếu tôi không làm vậy thì chắc chắn sẽ lại có thêm nạn nhân thứ hai, thậm chí là thứ ba.
Bằng mọi giá không thể để điều đó xảy ra.
Ayanokouji Kiyotaka đang ở đó và nhìn tôi.
Nếu có thời điểm để tôi kết thúc tất cả những chuyện này – thì chính là lúc này đây.
Và sau đó, tôi sẽ chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
Mục đích thực sự của tôi sau khi đánh bại anh ấy.