[note39799]

Tôi không quyết định được chuyện của bản thân.

Ngay cả lúc Gungrave lập nên đoàn dong binh, không hiểu sao tôi cũng chỉ đi theo khi nghĩ: nếu có thể ăn là được.

Ngay cả lúc Lir làm ra các phát minh, tôi đã nghĩ: ma~ cũng được.

Ngay cả lúc chiến đấu, phụ tá đưa ra mệnh lệnh, chứ hầu như tôi không đưa ra chỉ thị hay quyết định nào.

Lúc nào cũng nhìn từ phía sau, đi theo dòng chảy mà sống.

Đó là cách sống của tôi.

Tôi là Teg. Đang làm đội trưởng đội cung thủ.

Nếu bảo tại sao lại chọn cung, thì chỉ đơn giản là do tôi ghét chiến đấu cận chiến.

Hơn nữa, bởi tôi bị Gungrave bảo: "Cậu hãy nghĩ tới việc thành lập đội quân và sử dụng cung đê"

Cho nên bằng cách nào đó, tôi đã sử dụng cung.

May mắn thay, bởi có tài năng về cung, nên tôi đã không làm vương chân trên chiến trường.

Tuy nhiên, chỉ có một lần tôi đã cảm thấy hối hận.

Vào trận rút lui mà bọn tôi đã thua cuộc trong quá khứ, trong lần đó, Gungrave đã lãnh một vết thương nặng.

Người đóng vai trò đội trưởng và đảm nhiệm cả vị trí đoàn trưởng như Gungrave, cớ sao lại nhận vai trò cầm chân địch.

Bởi vào lúc ấy, quân của Kuuga đang hoạt biệt lập, nên không có ở đấy.

Do không có đội bộ binh, chỉ còn cách để đội kị binh đóng vai trò cầm chân. Đội của Lir thì không cầm quần được nữa, nếu sử dụng quân của Arius làm quân cầm chân thì chi phí và rủi ro quá cao.

Tôi lúc ấy, đã bị cuốn theo mà bỏ chạy.

Ngay cả bây giờ tôi vẫn nằm mơ thấy.

Rằng lúc ấy, nếu như cả quân của tôi cũng tham gia vào chiến dịch, chẳng phải chí ít đã có thể tránh được tình thế xấu nhất hay sao.

Bằng cách nào đó cậu đã giữ được sinh mạng, quân đoàn cũng không bị hủy diệt hay tan rã.

Lúc ấy tôi đã đã thề.

"Mọi người là gia đình. Lần tới tôi sẽ bảo vệ họ"

Dẫu thế, thật khó để vượt qua thể trạng đã thấm nhuần vào cơ thể trong nhiều năm tháng.

Điều tôi có thể làm chỉ là dõi theo để bầu không khí của quân đoàn không trở nên tệ đi thôi.

Vào lúc như thế, Gungrave đã cho một người đàn ông gia nhập quân đoàn.

Đó là người đảm nhiệm nấu nướng có tên gọi là Shuri.

Đồ ăn của tên này nói chung là ngon.

Cho đến giờ gần như ở trong tình trạng mỗi người sống động lập.

Trong trạng thái kiểu bữa sáng, quá nhiều muối nên chẳng rõ được cái gì là cái gì.

Thế nhưng, tôi nhận ra được từ khi Shuri đến, khuôn mặt mọi người trở nên tươi tắn hơn.

Lúc ăn cơm cũng vui vẻ nữa, việc lấp đầy bụng bằng những thứ ngon miệng thật là hạnh phúc.

Và cũng nghĩ cứ thắng trận chiến rồi ăn cơm của Shuri, thì sống thật là tốt biết bao nữa.

So với tất cả, nó trở thành sức sống cho trận chiến kế tiếp.

Thế nhưng, tôi hơi ức chế chút.

Người đang bảo vệ mọi người, những người tôi cho là giai đình, ở trong bóng tối lại là Shuri.

Cậu đang truyền sức sống cho mọi người bằng những bữa cơm ngon.

Vừa cảm thấy bức bối, tôi vừa nghĩ: nếu là những món ăn này thì đành chịu thôi.

Đó là thứ ngon tới độ đó.

Một Shuri như thế đã bị trúng gió.

Bởi trong trận chiến gần đây, bọn tôi đã chiến đấu ở khu vực lạnh lẽo vào thời điểm lạnh giá, và lỡ thẩy việc đảm nhiệm nấu cho toàn bộ cho Shuri.

Shuri vốn yếu đuối. Tạng người cũng mảnh khảnh, kiếm cũng chẳng thể vung một cách nghiêm chỉnh. Thế lực cũng chẳng có nữa.

Dẫu thế, cả tôi lẫn Gungrave đã xem thường: cùng ăn cơm với mọi người nên chắc ổn thôi.

Quả thât, chẳng có ai đã lường tới việc Shuri lại yếu tới mức này.

Hơn nữa, bản thân Shuri cũng quá giỏi trong việc che giấu chuyện đó.

Cậu làm việc như chẳng có chuyện gì, mà hàng ngày hàng ngày nấu ăn phần của mọi người.

Chẳng nói khó khăn hay bất cứ điều gì, cứ một mình rửa bát giữ làn nước lạnh vãi cứt.

Thế rồi đột nhiên đổ gục ra cái rầm.

Mọi người cực hốt hoảng chăm nom rồi.

Thế rồi, Shuri đã nói mấy lời như "Xin lỗi".

Những kẻ đẩy toàn bộ chuyện phiền phức cho cậu như bọn tôi xấu là vậy, mà cậu chẳng trách mắng lấy một lời.

"Xin lỗi hen~. Đáng ra tôi phải thuê trợ lí cho ông sớm hơn"

Bên trong lều, Shuri và Gungrave đang nói chuyện mỗi hai người.

Quả nhiên chẳng thể có chuyện mọi người chen lấn vào bên trong, nên người ghé thăm là Gungrave, còn người canh gác là tôi.

"Không ...... nếu mà tôi cũng chịu chăm sóc sức khỏe kĩ càng hơn ...... thì đã không thành ra thế này, cho nên ......"

"Bỏ bê việc tích trữ thuốc thang, cũng là lỗi của tôi....... Tôi đã ỷ lại vào món ăn của ông quá rồi ......"

"Được dựa dẫm ...... là chuyện thật vui mừng nên......"

Sai rồi, Shuri, Chuyện đó sai rồi.

Nếu bọn tôi quan sát Shuri kĩ hơn, đã chẳng xảy ra chuyện như thế này.

"So với chuyện ấy ...... mọi người ......? vẫn ăn uống ...... nghiêm chỉnh chứ ......?

"Ờờ (Aa). Có điều, mùi vị vô cùng tồi tệ. Mọi người đang cầu chúc cho sự hồi phục của ông đấy"

"Ông cứ nói quá......"

Chẳng phải nói quá đâu.

Vì Shuri đổ gục, kết quả mọi người đang gặp rắc rối.

Bởi chẳng có tên nào nấu ăn được đường hoàng nên mới nhờ vả Shuri.

Khi Shuri ấy đổ gục, mọi người lại trở về với những bữa cơm dở ẹc.

Chẳng phải mỗi đội quan của bọn tôi. Cấp dưới của các đội khác cũng cất tiếng than phiền.

"Chả phải nói quá đâu. Cũng chả có bác sĩ ở gần đây. Cũng chả có thuốc thang. Nếu mà có chuyện gì xảy ra, thì thật đáng sợ"

Nói thẳng, việc tích trữ thuốc thang trong quân đoàn của bọn tôi không được tốt.

Cũng chẳng có kiến thức về thuốc thang, cứ ăn đồ ăn của Shuri là mọi người chẳng bị bệnh tật nữa.

Thế nên, nếu Shuri chết là do lỗi của bọn tôi.

"Tôi không dễ ...... chết thế đâu ......"

"Vì tin tưởng vậy ha. Thật ra mọi người, muốn chăm sóc ông và đã chen lấn để được làm đấy.

Bởi ông, có mọi người ha"

"Ahaha...... xin hãy chuyển lời ...... cám, ơn với mọi người giùm tôi"

Gungrave bước ra khỏi lều và đang làm vẻ mặt trông thật đau khổ.

Như muốn nói toàn bộ đều là lỗi của bản thân cậu.

"Đội trưởng. Shuri thế nào?"

"Còn nóng, nhưng ý thức rõ ràng, tư duy cũng tốt. Lúc này không cần lo lắng"

Tôi thấy hơi an tâm chút.

"Có điều, nếu có thuốc, đã chả thành ra thế này ......!"

Có điều Gungrave nhăn mặt một cách thảm thương với vẻ hối hận.

"Là lỗi của tôi. Tôi đã không suy nghĩ một cách nghiêm chỉnh về cậu ta"

Cả chuyện thuốc thang, cả chuyện về nấu ăn, lẫn chuyện về cố hương của cậu ta.

Tôi đã nhận từ hắn vô số thứ, trong khi chả đáp trả lại một điều gì......!"

Trước giờ Gungrave chỉ toàn nghĩ tới việc chiến thắng cuộc chiến.

Dù về mưu mẹo hay thủ đoạn xấu xa cũng chẳng có gì nổi trội.

Là kẻ thờ ở về việc chuẩn bị cho đến khi tiến vào cuộc chiến.

Thực phẩm, trang thiết bị, trang bị, lương bổng.......

Gungrave luôn càu nhàu rằng đoàn dong binh đơn thuần cứ kiếm tiền nếu có thể

Cứ thế, giờ cậu đang dẫn dắt đoàn dong binh trên hai trăm người.

Thế nhưng lần này bao gồm cả bọn tôi, tất cả thành viên.

Đã đặt gánh nặng lên Shuri.

"Gungrave ......"

"Đừng nói Teg. Bởi dẫu có nói gì cũng chỉ là liếm vết thương cho nhau mà thôi ......"

Cứ thế Gungrave đã nhanh chân đi mất.

Bởi có chút tò mò, tôi đã đặt tay lên lều, tính coi bộ dạng của Shuri, thì

"Bố ơi ...... mẹ ơi ......"

Tôi nghe thấy giọng nói thống thiết của Shuri.

Shuri có gia đình.

Gia đình và cố hương của Shuri nằm ở một nơi thật xa xôi.

Shuri yếu ớt đó.

Đang cố gắng sống sót hết mình để có thể gặp những con người ấy.

Lúc mới đầu, tôi đã thấy ghen tị với việc có gia đình.

Bởi tôi vốn không có.

Dẫu thế, Trong trường hợp của Shuri, không phải là không có. Là không thể gặp được.

Bị cách biệt xa xôi, chẳng biết có thể trở về không, cậu đã sống vậy tới hôm nay, trong khi chẳng thốt lên cái suy nghĩ cô đơn ấy.

So với chuyện đó thì tôi thế nào chứ?

Có cố gắng biết tới nỗi đau của Shuri?|

Có biết tới gia đình là những người như thế nào?

Bọn tôi chẳng biết bất cứ thứ gì.

Ngay cả món ăn, món rượu yêu thích, gu về con gái, hay sở thích của Shuri

Thành thói cứ thuận theo dòng chảy và sống theo dòng đời, rồi cảm thấy cực kì hối hận.

Cái gì mà bảo vệ gia đình, cơ chứ.

Chẳng phải tôi còn chẳng cố gắng lắng nghe nỗi phiền muộn của Shuri hay sao.

"Kìa, Teg-san?"

"A, aa, Shuri. Khỏe chứ?"

"Ừừ, đáng kể rồi"

Từ lúc nào Shuri bước ra ngoài, trời đã trở tối.

"Lạnh thật, cậu có vào bên trong không?

"À, không, được rồi. Shuri cũng nên ngủ đi thì hơn"

"Tình trạng tốt hơn rồi, nên đừng có bận tâm. Hơn nữa tôi cũng muốn nói chuyện với ai đó một chút"

...... Cơ hội tốt.

"Vậy sao ...... Vậy xin làm theo lời cậu. Bởi tôi cũng có, chuyện muốn nói"

Ngồi xuống bên trong, tôi đối mặt với Shuri.

"Shuri. Cậu có muốn trở về cố hương chứ"

"Ế?"

Dù nói thẳng, nhưng tôi muốn nghe nó.

"Tôi muốn về chứ. Đương nhiên rồi"

"Phải vậy rồi hen ......"

"Nhưng mà có lẽ chẳng về được cũng nên"

Ế?

"Giải thích khá phức tạp nên tôi sẽ bỏ qua nó, nhưng xa lắm. Kiểu như không thể tiếp cận một cách dễ dàng ha.

Nó cũng chẳng ở đại lục này nữa"

"Chẳng ở, đại lục này?"

"Ma~......"

Chẳng phải đại lục này sao?

Đại lục Sabraeu là đại lục khổng lồ, nên từ đầu này tới đầu kia cũng phải tốn những một năm trời.

Và cho tới giờ vẫn chưa có ai bước chân ra ngoài biển cả.

Ngoài biển được gọi là 『Ngoại Viên Hải』, người ta cũng thường nghĩ là chẳng có đại lục nào khác, cũng chẳng có ai trở về từ đó cả.

Hơn nữa khi ra tới một cực li nhất định sẽ có "Hải thú", và tàu bè sẽ bị lật úp nữa.

Cho nên chẳng có ai đi ra ngoài biển cả.

Shuri đến từ đó, sao?

"Tôi sẽ làm, chút cơm tối"

Khi đắm mình trong suy nghĩ, Shuri đã nói.

"Aa, vậy tôi cũng về ......"

"Không, cậu có thể ăn cùng tôi chứ?"

Hửm?

"Món ăn này. Là món ăn mà gia đình làm cho lúc tôi bị cảm gió.

Cho nên, có ai đó ở bên cạnh sẽ tốt hơn ha, kiểu vậy"

Tôi có cảm giác lần đầu tiên nghe về gia đình của Shuri.

Một món ăn kỉ niệm như thế, lại với tôi ư?

Khi nghĩ những chuyện như thế, Shuri đã đặt bếp nấu ăn, và bắt đầu nấu nướng.

Không rõ sao cậu mang nguyên liệu tới.

Cậu bỏ xúc xích với khoai tây, cà rốt và cải bắc thảo vào trong nồi súp trong màu nâu, rồi ninh.

Aa, quả nhiên món ăn của Shuri ngon từ mùi vị.

Khi đang thưởng thức mùi vị, Shuri đã lấy súp ra đĩa rồi đưa cho tôi.

"Nào, ăn thôi"

"Đây là xúc xích (Tràng Cật Nhục) à?"

"Vâng, nó rất hợp với món ăn này"

Xúc xích là loại thịt hơi xa xỉ.

Dù dân đen cũng kiếm được nhưng nó đắt.

Tôi cũng ăn vài lần rồi, nhưng tôi có kí ức rằng nước thịt ngon không cưỡng lại được và kích uống rượu hơn.

Tôi thử ăn một thìa để kiểm tra.

Ngon tuyệt.

Món súp mang mùi vị phức tạp, tôi hiểu được cả lưỡi lẫn cổ họng đều đang hạnh phúc.

Tuy hiểu việc sử dụng nhiều nguyên liệu và tạo nên mùi vị, nhưng tôi lại chẳng biết là có tới bao nhiêu vị.

Ngay cả xúc xúc được luộc, thấm đẫm mùi vị, hòa lẫn với nước thịt và súp lại càng trở nên ngon miệng hơn nữa.

Cả bắp cải thảo lẫn cà rốt, mền mại, đang tan chảy trong miệng rồi rớt xuống dạ dày.

Dẫu thế, thứ gây bất ngờ lại là khoai tây.

Tôi đã nghĩ cứ hấp khoai tây mà ăn thì thật bình thường.

Tôi khi đói bụng đã ăn khoai tây và đánh lừa bản thân vậy.

Vậy mà khoai tây trong món súp này lại đẫm vị, mềm mại và nhẹ nhàng tan chảy trong miệng tôi.

Việc cảm thấy khoai tây ngon miệng là lần đầu tiên.

"Ngon. Tôi đã chỉ nghĩ rằng thứ như khoai tây là thực phẩm tăng nước thôi"

"Không phải là tăng nước đâu. Khoai tây rất bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe.

Khoai tây thấm đẫm vị lại là ngoại lệ"

"Vậy ...... hen"

"Món này, mẹ tôi đã làm cho đấy"

Mẹ, của Shuri?

"Có hơi chút hoài niệm. Hãy chút buồn bã.......

Từ khi vào quân đoàn này, mọi người thật tử tế. Nhưng việc không thể gặp gia đình thật là cay đắng làm sao"

"Đám bọn tôi ấy!"

Khi nhận ra, tôi đã đang gào hét.

Chẳng phải đã chết. Nhưng lại chẳng thể gặp được.

Cậu có quá nhiều hi vọng để có thể cắt dứt rõ ràng như bọn tôi, nên không thể thốt ra nó nổi.

Thảm thương thay, cái gì mà bảo vệ gia đình chứ.

Chẳng phải bọn tôi không trở thành Shuri hay sao!

"Đám bọn tôi ấy, tất cả là trẻ mồ côi. Cả Gungrave, cả Lir, cả Couga, cả Arius, ngay cả tôi, tất cả mọi người.

Tuy nhiên, bọn tôi đều coi nhau là một gia đình.

Trong gia đình ấy, Shuri. Có cả cậu nữa.

Cho nên, nếu thấy cô đơn, hãy dựa dẫm vào bọn tôi cũng được.

Bởi chúng ta là một gia đình đồng cam cộng khổ"

Chính lúc này đây, tôi sẽ thề

Bảo vệ gia đình, bảo vệ đồng bọn.

"Vâng ...... cám ơn ...... h"

"Bọn tôi nhất định, sẽ bảo vệ Shuri.

Vậy nên Shuri. Cậu nên trở thành chỗ dựa cho bọn tôi.

Món ăn ngon như thế này. Bởi tôi cho rằng nếu như bọn tôi có bố mẹ, hẳn họ sẽ làm cho một thứ như vậy.

Người nói cám ơn là bọn tôi mới đúng"

"Vâng ...... vâng ......"

"Ngon ghê. Món súp này"

Shuri đã rơi nước mắt, nhưng tôi làm như không nhìn thấy chúng.

Bởi cuối cùng tôi đã có cảm giác hiểu được Shuri.

Cho nên, giờ đó là bí mất của mỗi hai người thôi.

Ngày kế tiếp, Shuri đã trở nên hoàn toàn khỏe mạnh lại.

Cậu được bảo thật tốt quá, và được chúc mừng từ mọi người.

Tôi chẳng còn bực bội hay ghen tuông nữa.

Cũng chẳng bị cuốn theo dòng đời nữa.

Tôi sẽ làm việc mà tôi có thể làm.

"Ôra, tập huấn thôi!"

"We~i"

Tôi tiếp lửa cho cấp dưới và lặp đi lặp lại thể thuật một cách chuyên tâm.

"Không hiểu sao, gần đây đội trưởng có động lực ha"

Phó đội trưởng nói với tôi bằng vẻ mặt hồ nghi.

"Cả tôi, cũng làm lúc cần làm thôi"

"Vậy sao, vậy tôi xin hỗ trợ với tư cách đội phó"

Đám cấp dưới đã hết mình và theo bài tập huấn cho tôi.

Từ lúc nào tôi đã nghĩ tới những trận đánh cận chiến sử dụng cung tên, và rèn luyện cùng cấp dưới nữa.

Tôi đã bị cuốn theo họ. Tuy nhiên, tôi đã có giấc mơ, hay đúng hơn là mục tiêu.

Giờ chẳng phải bị cuốn theo. Đó là giấc mở của bản thân tôi.

Tôi muốn đi du lịch từ đầu này tới đầu kia của lục địa này, và tập hợp nó vào một cuốn sách.

Sau đó sẽ ra biển, và tìm kiếm cố hương của Shuri.

Rồi chuyển lời tới bố mẹ Shuri rằng Shuri đang làm rất tốt.

Để làm thế, giờ tôi sẽ cố gắng.

Teg・Valens, một mặt là anh hùng, một mặt là nhà mạo hiểm.

Anh ấy đã xác lập kiểu chiến đầu cự li cận, trung, viễn sử dụng cung tên, được gọi là Thuật chiến đấu bằng cung phái Thiên Cẩu (Teg), một trong hai môn võ thuật của đế quốc thống nhất đầu tiên. Nguyên nhân của cái tên là từ lời lẩm bẩm của bạn thân của cậu ta rằng "không hiểu sao cứ như Thiên cẩu (Tengu) vậy", nên cậu đã chọn sử dụng mấy chữ đó.

Anh ấy chăm chỉ và siêng năng với nhiệm vụ, nhưng lại nhanh chóng nhường vị trí trưởng đội cận về cho thế hệ sau, rồi đi du ngoạn, ghé thăm mọi ngóc ngách trên lục địa và ăn tất cả các món ăn.

Sau đó, anh đã chắp bút lên một cuốn sách.

Những ghi chép mắt thấy tai nghe về nước ngoài (Dị Bang Kiến Văn Lục).

Đó là cuốn sách mạo hiểm ghi chép mọi ngóc ngách trên đại lục Sabraeu.

Bị cuốn hút bởi cuốn sách phiêu lưu ấy, nhiều nhà mạo hiểm đã đặt chân tới những vùng đất bí hiểm (bí cảnh), những vùng đất đáng sợ (ma cảnh), và đưa ra vô số phát kiến khác nhau.

Teg・Valens là người tiên phong cho nghề nghiệp gọi là nhà mạo hiểm, và định hình nên chính từ "mạo hiểm giả".

Nhiều nhà mạo hiểm những năm sau đó vẫn tin tưởng vào anh ấy, đó là một vĩ nhân tới độ chẳng có các nhà mạo hiểm kế tiếp nào lại không biết đến tên của anh cả.

Tuy nhiên, anh ấy đã mất tăm tích khoảng hai mươi năm trong chuyến mạo hiểm cuối cùng.

Trong khoảng thời gian đó, anh ấy đã vượt qua Ngoại Viên Hải, và đi tới đại lục khác.

Với kĩ thuật hàng hải và tuyến đường phát kiến ra, anh ấy đã tạo lên tuyến đường mậu dịch với đại lục mới.

Sau đó ông lại chắp bút một cuốn sách nữa. Khiến thêm nhiều nhà mạo hiểm bị mời gọi trước chuyến đi mới mẻ.

Những ghi chép mắt thấy tai nghe về thế giới khác (Dị Giới Kiến Văn Lục).

Đó là cuốn sách ghi chép về quốc gia, thức ăn, văn hóa và lịch sử ở đại lục mới mà anh đã phát hiện ra.

Nhiều năm sau, ngay cả trong các nhà học giả, nó vẫn được sử dụng mỗi khi họ nghiên cứu về văn hóa thế giới khác.

Sau khi anh ấy trở về từ đại lục khác, anh ấy hạnh phúc bên vợ và con cháu, sống phần đời còn lại một cách nhàn hạ và kết thúc cuộc đời mình tại thủ đô của đế quốc.

Anh ấy đã nói chuyện rất nhiều với người đầu bếp, bạn thân của anh.

Những lúc ấy, chắc chắn món súp đó sẽ được phục vụ.

Mỗi lần ăn nó, anh ấy lại nói.

Rằng: 『Chỉ là một chén súp, nhưng nó đã kết nối tôi với thế giới』.