Kỳ nghỉ hè dài lê thê của trường đại học đã kết thúc, các câu lạc bộ và ban điều hành bắt đầu rục rịch chuẩn bị cho lễ hội trường. GTR chỉ phụ trách bán cocktail bia, và vì tôi không tham gia các buổi họp nên họ không xếp tôi vào đội bán hàng.
Ngày hội đến, tôi và Tomomi có mặt ở nhà ga.
Sân ga được trang hoàng bởi hàng loạt poster quảng bá cho lễ hội, một sự kiện chung của Cao đẳng Nghệ thuật và các khoa đại cương khác. Tôi cứ lén lút mở điện thoại kiểm tra tin nhắn mới mỗi khi Tomomi không để ý.
Cuối cùng Atsushi cũng xuất hiện với nụ cười toe toét ngốc nghếch. Tomomi cằn nhằn. "Đừng có cười như thế khi đến muộn chứ. Natsuki cứ dán mắt vào điện thoại suốt, tớ chán chết đi được."
Cô ấy liếc tôi, tôi vội vàng cất điện thoại vào túi.
"Ừ, xin lỗi nha," Atsushi nói. "Có một cô nàng trông như đến dự lễ hội, tớ bắt chuyện với cô ấy nên đến muộn."
"Thế nào rồi?"
"Suýt nữa thì xin được email."
Atsushi nhún vai hài hước. Nụ cười ấy thật khó mà ghét nổi.
Nghĩ lại thì, những gì tôi nhớ về cậu ấy chỉ là hình dáng đôi tai và độ dài tóc mai.
Đám đông xung quanh đa phần là thanh thiếu niên, nhưng cũng có lác đác vài phụ huynh dẫn con đi cùng. Một số học sinh trung học cầm thẻ học từ vựng [note62540] trên tay, vẻ mặt căng thẳng như sắp ra trận.
Ngay cổng trường có một gian hiến máu, các tình nguyện viên nhiệt tình mời gọi chúng tôi tham gia. Sau khi lịch sự từ chối, chúng tôi đi đến lều lễ tân. Gặp vài người quen ở đó, chúng tôi trò chuyện một lúc rồi nhận sách hướng dẫn. Tiếng la hét giả từ một màn biểu diễn võ thuật và âm thanh mạnh mẽ với tiếng bass trầm vọng lại từ quảng trường trung tâm.
"Chúng ta nên đi đâu trước?"
Cuốn cẩm nang liệt kê các hoạt động của câu lạc bộ và lịch trình biểu diễn trên sân khấu. Những khoảng trống giữa các trang được lấp đầy bởi quảng cáo của các nhà hàng gần trường.
"Cái này thì sao?" Atsushi chỉ vào dòng chữ "Câu lạc bộ Nghiên cứu Không Rào cản"[note62539]. Nghe có vẻ hơi nghiêm túc so với một người như Atsushi.
"Sao, có gì lạ không? Tớ cũng khá quan tâm đến phúc lợi xã hội đấy."
"Nghe nói lương thấp mà công việc lại vất vả."
"Nhưng cậu được làm việc với mọi người. Chắc chắn là tốt hơn là dành cả đời trước máy tính nhìn chằm chằm vào những con số."
Ồ, ra là vậy. Đó là lý do tại sao tôi chỉ có xu hướng nhớ hình dáng tai của Atsushi và độ dài tóc mai của cậu ấy. Đó là vì cậu ấy luôn tập trung về phía trước, còn tôi luôn ở bên cạnh quan sát cậu ấy.
"... Tớ không nghĩ là cậu có một ước mơ rõ ràng như vậy, Atsushi." Tôi không biết lúc đó mặt mình trông như thế nào. Tất cả những gì tôi nhớ là biểu cảm đó đã sử dụng các cơ trên má tôi.
"Thì cậu sẽ trở thành tiểu thuyết gia mà, phải không? Nổi tiếng rồi viết sách về cuộc đời tớ nhé."
Nụ cười vô tư của Atsushi vừa rạng rỡ vừa mang chút gì đó áp lực.
Dù không nói cho một ai khác, nhưng hai người này biết tôi đang viết một cuốn sách. Nếu tôi không nói với họ, họ thực sự sẽ nghĩ rằng tôi là một kẻ vô vị, và tôi sẽ không thể xây dựng mối quan hệ bạn bè với họ.
Mặc dù vậy.
"Không đời nào. Tớ nói rồi mà - tớ không có ý định làm tiểu thuyết gia."
Đúng hơn là không thể, tôi tự nhủ thầm.
Atsushi trông có vẻ thất vọng ra mặt, nên tôi cười gượng cho qua chuyện. Thực lòng mà nói, bị người khác mặc định rằng ước mơ của mình là trở thành tiểu thuyết gia cũng khá khó chịu.
Trên sân khấu hình bán nguyệt tựa như đấu trường La Mã, Câu lạc bộ Nghiên cứu Cảnh Chiến đấu kết thúc màn trình diễn, các cô gái trong trang phục sặc sỡ xếp hàng tiến lên sân khấu.
Hai chiếc loa ngoài trời của Khoa Âm nhạc lập tức vang lên một bài hát K-pop sôi động.
"Này, nhìn có vẻ ngon đấy!"
Giữa tiếng ồn ào, Tomomi đưa ngón tay thon dài sơn đen chỉ về phía gian hàng của một câu lạc bộ. Đó là Câu lạc bộ Nghiên cứu Cà phê, đang bán một loại đồ uống có tên là MAFFEE.
"Thứ nước bí ẩn này là gì thế?!"
"Nó có ba lớp - cà phê, matcha và sữa!"
Matcha cộng với cà phê hóa ra "maffee".
"Tớ khát rồi. Mình đến đó trước đi!" Tomomi đề nghị, và Atsushi đồng ý.
Tôi nhân cơ hội lôi điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
"Natsuki, đi thôi nào." Tomomi nhìn tôi. "Có sự kiện gì trong game à?"
Tôi lắc đầu. Thật sự thì, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ba ngày trước, chị Iwato đã mất liên lạc.
Trước đó, chúng tôi thường xuyên nhắn tin, ít nhất cũng phải một, hai lần mỗi ngày, có khi lên đến cả chục lần. Vậy mà từ ngày 22 tháng 9, chị ấy bỗng dưng biến mất. Lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện là về một chương trình hài đêm khuya. Chị Iwato hỏi tôi thích hài kịch tình huống hay hài đối thoại hơn, và trong lúc tôi còn đang phân vân thì ngày đã chuyển sang hôm sau.
Đó là lần cuối cùng tôi nghe tin từ chị ấy.
Một phần tôi lo lắng không biết chị ấy có chuyện gì không, một phần tôi lại tự trấn an mình rằng mới chỉ có ba ngày trôi qua.
Nhưng vấn đề là, ứng dụng chat là cách duy nhất để tôi liên lạc với chị ấy.
"Xin lỗi vì tớ hơi bồn chồn."
"Không sao." Tomomi nhíu mày, giọng nghiêm túc hẳn. "Sắc mặt cậu khá tệ, Natsuki. Không phải là vì... chị Iwato đấy chứ?"
Tôi im lặng. Nhưng trong câu nói của cô ấy không hề có ý chế giễu hay tọc mạch.
"Tớ có thể tâm sự với cậu sau được không?" Tôi hỏi.
Tomomi cười, môi xỏ khuyên cong lên. "Được thôi, nếu cậu đãi tớ trà sữa."
Quán cà phê của Câu lạc bộ Nghiên cứu Cà phê nằm trên tầng hai của tòa nhà phía đông, nên ba chúng tôi đi bộ dọc theo con đường rộng chia đôi khuôn viên trường. Nơi đây đông đúc các gian hàng, không khí thoang thoảng mùi sô cô la, gà rán, rau hầm và yakisoba hòa quyện vào nhau.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mắt tôi mở to.
Hai chàng trai đang đi về phía chúng tôi, trông có vẻ rất vui. Một người thấp hơn người kia một cái đầu. Người cao hơn để tóc bát úp gọn gàng, còn người kia tóc thậm chí còn không chạm tới lông mày. Gọi là tóc tém đúng không nhỉ?
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, dáng người nhỏ nhắn kia lại thu hút sự chú ý của tôi.
Lưng thẳng tắp, tứ chi toát lên vẻ điềm đạm. Khi đi ngang qua tôi, tôi không tin vào mắt mình nữa. Đó không phải là một chàng trai.
Đó là Yuki Iwato, tóc cắt ngắn, mặc quần jean và áo sơ mi trơn màu với cổ áo đứng.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và dường như thời gian ngừng lại. Tôi nhìn chị không rời mắt. Kiểu tóc tém hai tầng ấy thật hợp với chị, làm nổi bật đường nét thanh tú trên gương mặt. Chị Iwato trông rạng rỡ như một viên ngọc quý, khiến tôi không thể thốt nên lời.
Vài giây sau, một từ ngắn ngủi bật ra khỏi miệng tôi.
"Xin chào."
Tôi gật đầu chào chị.
Chị Iwato khựng lại một chút. "Xin chào," chị đáp, rồi vội vàng cụp mắt xuống.
Anh chàng tóc nấm liếc nhìn chị Iwato. Chị không nói gì, chỉ quay gót bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tomomi, người đang trò chuyện rôm rả với Atsushi, nhận ra tôi và chạy đến. Tôi vẫn còn ngây người nhìn theo cặp đôi kia. Tomomi nhìn họ với ánh mắt gần như thù địch. Cô ấy có vẻ muốn đuổi theo họ, tôi vội nắm tay giữ cô ấy lại. "Không sao đâu."
"Nhưng mà—"
"Là lỗi của tớ." Lúc này, tôi chỉ có thể cố gắng kìm nén cảm xúc. "Tất cả là tại tớ. Tớ đã hiểu lầm."
Bóng lưng chị Iwato ngày một xa dần, rồi khuất hẳn sau những bậc đá dẫn lên tòa nhà phía bắc.