T/N: chap này không có edit nên lỗi sẽ rất nhiều và văn phong sẽ rất tệ, có khi dịch cũng sai. Mong các bác thông cảm :(

---------------------------------------------

Tôi, Ethel Grantie đã cứu một đồng nghiệp ở trước cửa nhà mình.

Dù anh ta nằm liệt ở trước cửa nhưng lại không phải bởi vì mất mạng hay bị ốm gì, chỉ đơn giản là do say.

Anh ta không phải là người tôi quen biết đến mức tôi phải quan tâm như vậy, nhưng ông anh say xỉn này lại đổ gục ngay trước lối vào nhà tôi. Nên tôi không thể làm ngơ như tôi muốn được, thế là tôi miễn cưỡng phải lôi anh ta lên giường nằm.

Tạm gác lại chuyện đó, anh chàng Astro Orbit này thật thô lỗ.

Bởi vì nghe phong phanh lời đồn về tôi ở chỗ làm, mà anh ta đối xử với tôi chẳng ra gì, cứ như hành xử với một người phụ nữ xấu xa vậy. Tôi đã bối rối bởi cái khuôn mặt trông ngốc nghếch mà lại cùng nghề nghiệp là Hiệp sĩ với tôi kia.

Ừ thì, nhìn có vẻ như anh ta đã rung động vì độ ngon mà món tôi nấu mang lại và tôi cảm thấy khá vui khi thấy anh ta ăn sạch đĩa như vậy. Tôi cứ nghĩ anh ta là thằng khốn không biết ơn với những gì tôi làm cho anh. Vì mãi mà chẳng thấy anh ta chào hỏi tôi gì.

Tôi nghĩ thế.

Nhưng mà.

「Sao anh lại nằm ngay trước nhà tôi hay vậy?」

Haa, việc này đúng là chỉ tổ làm tôi phải mệt mỏi thôi.

Anh ta lại gục ở nơi mà bản thân đã nằm cách đây vài ngày trước. Cả người anh ta toàn mùi rượu như xưa.

Tôi nghi có mùi cố ý ở đâu đây, nhưng anh ta lại hoàn toàn mất đi ý thức nên chuyện này bất khả thi. Tôi thực lòng nghĩ rằng có ai đó đã mang anh chàng này tới đây.

Mong rằng đây không phải là kiểu quấy rối mới.

Dồn hết sức, tôi nhấc Astro lên.

Tiếng thở dài của tôi không tài nào ngừng nổi. Niềm hạnh phúc của tôi thì đang dần tiêu tan.

Tôi để Astro lăn lóc trên giường mình và lại tiếp tục chuẩn bị ly nước chanh bên cạnh một lần nữa.

Và tôi quyết định sẽ cuộn mình ở ghế sofa trong phòng khách như trước. Thật tốt khi tôi có thể ngủ hầu hết ở mọi nơi vì tính chất công việc Hiệp sĩ của mình.

Tôi không thường xuyên được ngủ ở chiếc giường êm ái mỗi khi làm nhiệm vụ.

Hôm nay tôi phải quằn quại với mớ giấy tờ nên giờ rất mệt.

Hộ tống sếp của tôi mệt thực sự. Những gian khổ mà tôi phải gánh chịu khi tháp tùng ông sếp. Vì ông ấy không bình thường chút nào mà cứ điên điên khùng khùng kiểu gì.

Ngày mai tôi được nghỉ nên giờ cứ thoải mái nghỉ ngơi.

Sẽ tuyệt hơn nếu tôi không mang Astro vào nhà.

Khi tôi mở mắt, mặt Astro đập thẳng vào mắt tôi.

………… Gì vậy. Gần một cách kì lạ.

Nếu anh đã sớm tỉnh dậy thì nên đi đi chứ.

「Grantie à, có vẻ như tôi lại được cô giúp nữa rồi, xin lỗi vì chuyện đó nhé」

Sao bữa nay anh ta thoải mái thế nhỉ?

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Tính ra mặt của Astro không đến nỗi tệ. Thay vì có một khuôn mặt ưa nhìn thì anh ta lại sở hữu vẻ đẹp nam tính đến lạ.

…… Không biết có phải ảo giác hay không mà tôi thấy khoảng cách giữa hai người gần khiếp luôn.

Tôi nhanh chóng ngồi dậy.

Tuy nhiên, theo tôi, khoảng thời gian cuộn mình trong futon là một niềm hạnh phúc tột đỉnh. Trong lòng tôi muốn làm vậy một lúc nữa cơ.

Nếu đó là khi không có người đàn ông nào đấy đang đứng trước mặt tôi, thì có lẽ tôi đã thức dậy với thư thái thoải mái hơn.

「…… Anh không thể ngừng việc xỉu ngay trước nhà tôi được à?」

Dù sao thì đây cũng là điều mà tôi nên hỏi đầu tiên.

Nhà tôi nằm đối diện nhà trọ, nơi ở của các Hiệp sĩ tụ tập ở quán bar nhậu nhẹt. Vậy cớ sao mà anh ta cứ nhầm hoài vậy?

Ngôi nhà này là nơi duy nhất tôi có thể tĩnh tâm, nên tôi không muốn thấy bất kì ai khác ở đây cả.

「Tôi không nhớ gì cả. Lúc tôi nhận ra thì mình đã ở đây mất tiêu rồi」

「Haa. Được rồi. Nếu giờ anh đã nhận ra thì nhanh chóng đi đi. Có vẻ như anh đỡ say hơn rồi đó. 」

Trông anh ta không giống như cần phải ăn để giảm bớt triệu chứng do cơn say mang lại cho lắm.

Giờ thì mình nên ăn món gì cho bữa sáng hôm nay nhỉ?

Trong lúc tôi đang mải mê suy nghĩ về món ăn cho hôm nay thì đột nhiên Astro 「Ugh」một phát rồi ngã khuỵu xuống.

Diễn xuất thiếu tự nhiên này là gì đây. Anh đang xem thường tôi đó à? Vụng về quá đi mất. Mấy đứa trẻ con có khi còn diễn đạt hơn anh.

Astro ngước nhìn tôi, người đang nhìn chằm chằm anh.

Nếu phải nói thì giả sử một người đàn ông có ánh nhìn lạnh lùng lại đi làm mấy điều như này thì chẳng dễ thương chút nào. Mà là mất tự nhiên thì có.

「Tôi buồn nôn quá. Chuyện này không tốt chút nào. Tôi mong sẽ có một bữa ăn sáng nào đó có thể xóa tan đi cơn buồn nôn này ghê á」

Anh chàng này đang giễu cợt tôi đó à?

Anh ta gục ngay trước cửa nhà họ, được họ chăm sóc và giờ lại đòi ăn nữa à trời?

Tôi thở dài và đứng dậy khỏi ghế sofa.

Các tiếng khớp xương của tôi vang lên khi tôi đột ngột duỗi người ra.

Sau cùng thì quả thực chúng rất mong manh dễ vỡ.

Ngủ trên giường là nhất. Ngủ trên sofa thì không khác gì tra tấn cả.

「Anh ngồi đi」

Không nhất thiết phải nghĩ tới bụng dạ của anh ta. Cứ ăn món mình thích vậy.

Astro ngồi xuống bàn ăn

Có lẽ hồi trước cứu anh ta là một sai lầm. Mình nên kệ thí anh này đi mới phải.

Là một Hiệp sĩ, người có kinh nghiệp cắm trại và ngủ ngoài trời mỗi khi có nhiệm vụ như anh ta. Sẽ chẳng có gì nghiêm trọng nếu tôi để anh ở ngoài một đêm.

Giờ có nói chuyện này cũng trễ rồi.

Tôi bỏ rau đã được xắt và vài miếng xúc xích vào nước canh thịt mà tôi nấu tối qua.

Mấy miếng xúc xích này được tẩm bằng gia vị riêng của tôi. Xúc xích từ mấy cửa hàng thịt cũng ngon đấy, nhưng vị của chúng khác với vị mà tôi hằng tự hào.

Giờ chỉ cần đậy nồi lại và chờ một lúc.

Tôi lấy ra thêm một cái nồi khác để đun sôi nước với giấm. Tôi đặt trứng vào trong nồi và lấy chúng ra sau khi chúng chin.

Tôi rắc muối, tiêu và rau thơm lên quả trứng tôi vừa cắt, rồi bỏ nó vào ổ bánh mì Pháp.

Sẽ thấy thiếu lắm nếu không có món này.

A, tôi quên mất táo rồi đúng không?

Trộn nó với sữa chua và mật ong…… un. Thật hoàn hảo.

Tôi múc súp vào đĩa, rót loại trà thảo dược nhà làm vào ly và đặt nó lên bàn.

Không biết liệu người đàn ông trước mặt tôi đây có thích nó không, nhưng đồ ăn sáng thì rất hoàn hảo rồi.

Những quả trứng như này gọi là trứng luộc nhỉ?

Tôi vừa mới học cách làm mấy ngày trước thôi nhưng tôi khá thích nó đấy.

「Cảm ơn cô, Grantie」

Astro vừa nhìn những món ăn vừa nở một nụ cười kì lạ.

Ừ thì, tôi rất vui vì anh ta thích nó, nhưng tôi có một cảm giác gì đó rất phức tạp.

Tại sao tôi phải phục vụ anh bằng tài nấu nướng quý giá của mình trong căn nhà của tôi, nơi tôi coi như lầu đài của bản thân chứ?

…… Un. Mà hôm nay mình nấu cũng được phết.

Việc này làm tôi nhớ ra, hôm nọ tôi mới nhận được một loại gia vị quý hiếm. Tôi nên dùng nó một lần.

Tôi bắt đầu đi làm lại từ ngày mai rồi. Cỏ vẻ tôi sẽ đi làm nhiệm vụ sớm thôi, nên giờ hãy thử nếm nó một chút.

Tuy nhiên nếu tôi quá phấn khích thì nó sẽ hết trước khi tôi kịp ăn xong. Sẽ rắc rối nên tôi dùng hết nó trước khi làm nhiệm vụ lâu dài.

「Nó ngon như mong đợi luôn」

Tôi rời khỏi dòng suy nghĩ vì lời thì thầm của Astro.

「Tuy nhiên, tôi thực sự nghĩ cô Grantie đây rất giỏi trong việc nấu nướng đó」

…… Sao anh ta lại bắt đầu tám nhảm thế này?

「Tôi có nói anh phải rời đi sớm, đúng không?」

Hai lỗ tai đó chỉ để trưng thôi ư?

「Có gì đâu mà. Đồ ăn sẽ ngon hơn nếu có hai người thưởng thức đó」

「Đó chỉ là mê tín thôi, xin lỗi nhưng tôi thích ăn một mình hơn」

「Kể cả khi cô là kẻ ăn thịt người ư 」

「…………」

Đúng là một người đồng nghiệp khó chịu.

Tôi không phải kẻ ăn thịt người hay gì. Tôi cũng chẳng thích phụ nữ.

Nếu tôi buộc phải nói. Tôi muốn giữ khoảng cách với tụi đàn ông càng xa càng tốt. Đặc biệt là những phút giây riêng tư như này.

Dẫu nó là sự thật, thì tôi cũng chán phải cãi với người đàn ông ở trước mặt tôi đây nên tôi chỉ lườm anh ta.

「Nói đến cô Ethel Grantie, cô là một người giàu có, người mà quyến rũ đàn ông bằng sự ngọt ngào trong cách nói chuyện rồi sau đó đạp họ với đôi giày cao gót của cô, đúng không?」

…… À thì, anh không nói sai. Sự thật là sự thật. Tôi đã làm như vậy.

Đó là sự thật tôi muốn sửa chữa, nhưng đồng thời cũng là một sự thật tôi không muốn thừa nhận.

Sự thật là thứ không thể nào chối cãi được, nên có bào chữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

「Nếu anh không đi ngay lập tức, thì tôi sẽ chà đạp anh bằng giày cao gót của tôi theo như anh mong muốn nhỉ?」

Đây hoàn toàn không phải sở thích của tôi, nhưng tôi không phản đối nó.

Tôi đã quá quen với việc này rồi.

Lỗi tại lão sếp điên đó hết.

Nghĩ thôi mà đầu tôi cũng đau rồi.

「Tôi cứ ngỡ cô sống trong một gia đình quý tộc, tôi bất ngờ khi chỗ này ấm cúng phết」

Anh ta thực sự là một con người không bao giờ nghe người khác nói

Anh ta không định rời đi à?

「Nấu ăn là sở thích của tôi」

Đầu tiên, tôi không phải là quý tộc.

「Đầu tiên, cách cô nói chuyện không giống một quý cô giàu có đáng yêu cho lắm?」

「Tôi luôn nói chuyện như thế này」

Thường thì đúng hơn là luôn luôn.

Tôi nói chuyện như một quý cô giàu có chỉ khi đi công tác thôi. Tôi cũng thường nói chuyện kiểu thế trong hội Hiệp sĩ.

…… Thì, vì vài nguyên nhân khôi hài nên mới xảy ra việ hiểu lầm này.

「Grantie, tôi có việc phải làm rồi」

Sau khi kết thúc bữa ăn và uống trà tráng miệng, Astro cuối cùng cũng đứng dậy,

「 Có thể tôi đã hiểu nhầm về cô. Tôi sẽ thay đổi cách nhìn về cô từ bây giờ」

「Tôi không bận tâm nếu anh không làm vậy đâu」

Tôi cảm thấy dường như khoảng cách giữa chúng tôi đang dần thu hẹp lại.

Tôi chưa từng nghĩ tới việc thân với anh ta.

「Tôi lạy anh luôn, làm ơn đừng có dở chứng nằm xỉu trước cửa nhà tôi nữa mà」

「Ờm, tôi sẽ chú ý」

Tôi vừa nghĩ vừa nhìn Astro đang vẫy tay rời đi.

…… A, tôi có linh cảm xấu.

Tôi không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra lần thứ ba, nhưng.

Giờ thì, thử gia vị mới thôi.

Chuẩn bị bữa tối trong khi làm bánh nào.