Edit + Beta: Vịt

Lúc Chu Tân được đưa lên một chiếc xe, Thiệu Phi miễn cưỡng đè xuống kích động xông tới liều mạng. Sau đó hòn đá trên đùi Trần Tuyết Phong được dịch ra, một lính đánh thuê người da trắng ở trên đùi bị thương của hắn giẫm mạnh một cái. Con ngươi Thiệu Phi thít chặt, nhưng liếc thấy Trần Tuyết Phong chịu đựng đau nhức quăng một ánh mắt —

Không nên hành động thiếu suy nghĩ!

Nửa năm trước ở tổng bộ, các huấn luyện viên ở trong huấn luyện "Trại tù" nói với cậu, một khi bị bắt được, nhất định phải nhận rõ tình cảm của mình, nhớ kỹ hai mục đích, một là mặc kệ chịu đựng loại khuất nhục nào, cũng phải nỗ lực sống sót, hai là cắn chặt cơ mật, tuyệt không tiết lộ nửa chữ. Kích động phản kháng cũng không phải là dũng mãnh, là ngu xuẩn, hại mình cũng hại đồng đội.

Bây giờ bọn họ thân rơi vào nhà tù, lại không phải nằm vùng, không có cơ mật phải bảo vệ, việc quan trọng duy nhất chính là sống tiếp.

Cái nhìn kia của Trần Tuyết Phong khiến Thiệu Phi tìm về mấy phần bình tĩnh, nhưng mắt thấy Trần Tuyết Phong bị cuộn vào trong một chiếc xe khác, ngực vẫn là co rút đau đớn khó nhịn.

Bản thân chịu khổ chịu nhục thì thôi, khổ hơn khó hơn, cậu cũng muốn sống sót. Nhưng tận mắt thấy đồng đội chịu tội lại là một phen tư vị khác.

Hai chiếc xe chở Chu Tân và Trần Tuyết Phong khởi động, động cơ vang ong ong. Lúc bọn chúng biến mất trong tầm mắt, Thiệu Phi thậm chí hi vọng bị đạn bắn trúng, bị hòn đá đập trúng là mình.

Cậu là đội trưởng, cậu nên thay Chu, Trần chịu đựng phần đau này!

"Còn ngồi làm gì?" Đột nhiên, tên người châu Á kia lại lên tiếng, "Tao thấy mày tay không gãy chân không đứt, chả lẽ cũng muốn để cho người nâng lên xe?"

Thiệu Phi còn chưa kịp làm ra phản ứng, một lính đánh thuê da nâu đã một cái kéo cậu, còn giống như trừng phạt con mồi dùng báng súng ở eo sau của cậu hung hăng đụng một cái.

"Sss!" Đau đớn đột nhiên dâng lên giống như máu tươi ở trong người chạy khắp nơi, Thiệu Phi đau đến hai hàng lông mày vặn chặt, nhưng không dám phát ra tiếng bị đau lớn hơn.

"Êu, quân nhân Trung Quốc chúng mày đều không sợ đau như vậy sao?" Người nọ lui về sau hai bước liếc nhìn Thiệu Phi cười cợt, "Vậy được, sau khi về tao ở trên người mày làm thí nghiệm chút, xem xem mày có thể chịu đau bao nhiêu."

Thiệu Phi lúc này mới nhìn rõ ràng tướng mạo người này, đoán hơn 30 tuổi, mặt chữ quốc (国), xương gò má khá cao, lông mày cực đậm, ánh mắt hung ác, là bộ dáng người Đông Á khá điển hình, nhưng màu da khá đen, trên má phải có một vết sẹo từ bên tai tới cằm.

"Lên xe đi." Người nọ chỉ chỉ xe Jeep cách đó không xa: "Hai ta ngồi chung một xe."

Hai tay Thiệu Phi bị trói lại, mắt cũng bị miếng vải đen che kín. Sau khi mất đi thị giác, thính giác và cảm giác trở nên phá lệ nhạy bén, cậu tẫn khả năng mà tỉnh táo lại, đi theo chỉ dẫn lên chiếc xe Jeep kia, bị sắp xếp ngồi giữa hai gã lính đánh thuê.

Tứ chi tiếp xúc và khứu giác nói với cậu, hai người này cũng hẳn là người Đông Á.

Quả nhiên, xe Jeep khởi động không lâu, một người trong đó liền dùng tiếng phổ thông khẩu âm địa phương nồng đậm hỏi: "Vương tiên sinh, mấy tên này chỉnh thế nào?"

Thiệu Phi nhớ họ của đối phương.

"Từ từ mà hành hạ." Vương tiên sinh bi thương mà cười. Thiệu Phi đột nhiên cảm giác được cằm bị bóp, sau đó răng hàm bản năng cắn chặt.

"Nghe thấy rồi chứ giải phóng quân? Tao muốn từ từ mà hành hạ chúng mày, cho chúng mày sống không bằng chết." Vương tiên sinh nói xong buông tay ra: "Tao thấy mày tuổi rất nhỏ, à dùng lời của người Trung Quốc chúng mày mà nói chính là "não không phát triển", vừa rồi tên đồng đội kia của mày trúng đạn mất máu, mày nếu như không cứu nó, nó hiện tại khẳng định đã thoải mái mà đi gặp Diêm Vương rồi. Mày nói mày cứu nó làm gì? Rơi vào trên tay tao, tao con mẹ nó trước trị thương cho nó, chờ nó gần ổn, từng chút từng chút, ừm, giết chết."

Thiệu Phi mím chặt môi, nhịp tim nhanh tới khó có thể chịu đựng, trong đầu lại một lần một lần tuôn lại lời các huấn luyện viên lúc ở "Trại tù" nói: Mọi việc nhẫn nại, không đánh trả, không cãi lại, sống tiếp!

"Cái này không tốt nhỉ?" Một tên lính đánh thuê khác nói: "Bọn nó nói như thế nào cũng là......"

"Cũng là cái gì?" Vương tiên sinh cười mỉa: "Người Trung Quốc? Tiểu Lưu, mày vẫn nhớ thân phận người Trung Quốc của mày nhỉ?"

Chân mày Thiệu Phi hơi động.

"Chậc chậc, máu của tổ tông quan trọng như vậy? Quên ban đầu là ai cứu mày đúng không?" Vương tiên sinh nói: "Tao lúc nhặt được mày, máu người Trung Quốc của mày đều con mẹ nó sắp chảy sạch rồi! Ai cho mày máu? Ai truyền máu cho mày, hả?"

Tiểu Lưu hít sâu một hơi: "Vương tiên sinh, tôi không phải ý này. Ngải hiểu lầm rồi."

"Há? Vậy mày nói chút, mày có ý gì?"

"Tôi lo chiến hữu của bọn nó sẽ tìm tới. Ngài quên rồi sao, lão Đại Mẫu Mạn đã nói, chúng ta ở trên tay giải phóng quân ăn chịu thiệt lớn, chọc ai cũng không thể chọc giải phóng quân."

Trong xe an tĩnh một lát, Vương tiên sinh chợt cười to, ngay sau đó một bên nặng nề vỗ đỉnh đầu Thiệu Phi một bên nói: "Không thể chọc giải phóng quân? Ha ha ha bố mày đây không phải vẫn chọc sao? Nó có bản lĩnh làm gì tao? Cắn tao một miếng?"

Thiệu Phi không nói tiếng nào mà chịu đựng, cái tát quạt ở đỉnh đầu lại nặng vài phần, Vương tiên sinh tựa hồ chuyển hướng, đối diện cậu nói: "Mày có thể làm gì được tao hả? Tiểu giải phóng quân?"

Khóe môi Thiệu Phi nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng không phun một chữ. Trên đầu cậu vốn bị đá vụn đập rách da, lúc này bị bàn tay quạt tới, mỗi mỗi cái đều rơi vào trên vết thương chảy máu, đau đến bứt rứt.

Đánh một lát, Vương tiên sinh tựa hồ cũng không hứng thú nữa, thò tay ở trên quần ngụy trang của Thiệu Phi xoa xoa, "Mày là đầu gỗ sao? Giải phóng quân chúng mày chính là huấn luyện tân binh như vậy? Đánh không đánh lại mắng không cãi lại? Nè, không quá giống năm đó giết anh em của tao a."

Nói xong ở trên trán Thiệu Phi dùng sức đánh một cái: "Hóa ra giải phóng quân chúng mày cũng bất quá là ỷ thế hiếp người mà thôi, nhiều người thì ngang tàng, lạc đàn thì sao, ui chao mày nhìn cái bộ dáng bẩn này của mày, chậc chậc chậc."

Tay Thiệu Phi bị trói ở phía sau nắm chặt, móng tay khảm vào lòng bàn tay, đau tới tinh thần rét lạnh.

"Ui Tiểu giải phóng quân, tao nói nửa ngày, mày phải đáp lời a." Vương tiên sinh nghỉ một lát lại nói: "Có muốn biết tao lát nữa định chơi mày với hai đồng đội kia của mày thế nào không?"

Thiệu Phi vẫn là không nói chuyện, ra vẻ bình tĩnh mà lắc lắc đầu.

Lính đánh thuê được gọi là "Tiểu Lưu" lại mở miệng: "Vương tiên sinh, chúng ta vẫn là không nên làm quá mức. Vạn nhất......"

"Không có vạn nhất!" Vương tiên sinh đột nhiên nổi giận, âm điệu đột ngột tăng cao: "Mày biết cái đéo gì! Mày biết tao chờ cơ hội này bao nhiêu năm không? 8 năm! Đằng đẵng 8 năm! 8 năm trước giải phóng quân giết tất cả anh em của tao, chỉ có bố mày đây một mình chạy trốn được, để cho Sax và vợ nó làm tiểu đệ, tao con mẹ nó......"

Thiệu Phi bị gào tới ù tai liên tục, trên má dính nước bọt Vương tiên sinh bắn tung tóe. Sau đó, Vương tiên sinh giống như người bệnh tâm thần lải nhải, thỉnh thoảng hô lớn giải phóng quân không để cho gã về nhà, thỉnh thoảng quái thanh quái khí mà cười to, hai tên lính đánh thuê câm như hến, giống như điêu khắc theo sát Thiệu Phi.

Trong không khí quỷ dị như vậy, Thiệu Phi lại càng ngày càng tỉnh táo, từ trong lời của Vương tiên sinh lần lượt phân tích, dần dần đoán ra thân phận người này — một trong những đầu sỏ của đội buôn lậu súng ống đạn được, Nhị bả thủ hoặc là Tam bả thủ (*), có thể là người Trung Quốc, từng chiếm cứ biên giới Trung Nga, 8 năm trước sau khi đội bị một mẻ tóm gọn, hắn thoát được nương vào dưới rào của một đội buôn lậu súng ống đạn được khác, mà đội 2 năm sau lại bị bộ đội Trung Quốc phá tan, lão Đại Sax của đội thề, không tiến vào biên giới Trung Quốc nữa. Bây giờ Sax đã chết ở chiến loạn, Vương tiên sinh là đương gia mới.

((*) Nhị bả thủ, Tam bả thủ: Chỉ người đứng đầu thứ 2, thứ 3 trong một tổ chức nào đấy)

Thiệu Phi âm thầm suy nghĩ, từ vị trí địa lý kết luận, hành động 8 năm trước và 6 năm trước không phải là do đại đội đặc chủng Bắc Phong chấp hành, chính là do tổng bộ đặc chủng tác chiến chấp hành.

Nếu như là tổng bộ chấp hành, vậy thì......

Ngực cậu co rút mạnh mẽ, khóe môi không thể nhận ra mà run rẩy.

Hồi bé cậu không biết Thiệu Vũ là người của đơn vị bộ đội đặc chủng nào, chỉ biết anh trai là lính đặc chủng, lúc chấp hành nhiệm vụ nào đó hi sinh. Mấy tháng này lại từ chỗ Tiêu Mục Đình nhận được một số tin tức vụn vặt, biết được lúc Thiệu Vũ hy sinh là một thành viên của tổng bộ, mà lần đó hành động vừa vặn là tấn công bọn buôn lậu súng ống đạn được biên giới Trung Nga!

8 năm trước, ngay cả thời gian cũng phù hợp!

Thiệu Phi hô hấp dồn dập, cơ bắp cả người căng chặt, khó có thể tin mà mở to mắt.

Miếng vải đen quấn rất chặt, nhưng vải vóc cũng không dày, mơ hồ có thể nhìn thấy chút ánh sáng.

Một loại cảm giác khó nói lên lời xông lên đầu, cậu khó có thể tin, mà khả năng gặp được tên năm đó sát hại Thiệu Vũ.

Lý trí và bình tĩnh tan thành mây khói, Thiệu Phi ồ ồ mà thở dốc, sát ý giống như núi lửa sắp phun trào, căn bản không cách nào đè xuống.

Nếu như họ Vương thật sự có liên quan tới cái chết của Thiệu Vũ, vậy cậu nhất định phải đích thân giết gã, cho dù không thể sống rời khỏi nơi này!

Không biết có phải bị vẻ mặt đột biến của Thiệu Phi hấp dẫn chú ý hay không, Vương tiên sinh dừng lại niệm linh tinh, nhìn một lát, lười nhác nói: "Tao vừa nãy có phải nói nhiều hay không? Xin lỗi xin lỗi, tao đây nói chuyện, chính là quản không được miệng. Tiểu Lưu, mày xử lý chút, đừng để Tiểu giải phóng quân cứ dỏng lỗ tai nghe."

Một giây sau, ót Thiệu Phi truyền đến một trận đau khó chịu, ý thức mất hết.

Khi tỉnh lại đã không ở trên xe, cậu chống thân thể, cả người đau nhức mệt mỏi, nhưng tựa hồ không có dấu vết bị ngược đãi qua.

Đây là một phòng tạm giam không lớn hơn phòng nhỏ trong đội bao nhiêu, không có cửa sổ, cũng không có đèn, trên cửa có một cửa sổ nhỏ, ánh sáng hoàng hôn bên ngoài soi vào. Cậu cảnh giác mà nhìn các góc trong phòng, tìm kiếm máy giám sát, quả nhiên ở phía trên cửa nhìn thấy một vật hình hộp chỉ thị đèn chớp động.

Cậu ngưng mắt nhìn ống kính đen như mực kia, biết phía sau ống kính nhất định có người nhìn mình.

Phía ngoài rất an tĩnh, ngay cả tiếng bước chân cũng không có. Cậu thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn dưới đất.

Kích động trước khi hôn mê đã không rõ ràng như vậy nữa, nhưng sát ý lại không tiêu chút nào. Sau khi mất đi ý thức, cậu hình như mơ tới Thiệu Vũ, lại dường như mơ tới đội trưởng, nhưng trí nhớ tất cả đều là mảnh vỡ, nhớ không nổi bọn họ ở trong mộng nói cái gì.

Cậu vẫn là muốn báo thù cho Thiệu Vũ, nhưng không muốn cầm mạng mình đi đánh cược.

Muốn hảo hảo sống trở về, chịu nhục cũng được, tóm lại muốn trở lại bên cạnh đội trưởng.

Một thanh âm trong lòng nói: Bình tĩnh lại.

Giây lát, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng động, Thiệu Phi ngẩng đầu, mắt thấy cửa bị mở ra, một nam nhân cao lớn đứng ở cửa.

Người nọ nói: "Đi ra ngoài."

Từ thanh âm phán đoán, hẳn là Tiểu Lưu.

Thiệu Phi đứng lên, hai tay hai chân đều đeo xích, không cách nào đi nhanh. Tiểu Lưu không có thúc giục, nhưng ánh mắt lại là cực lạnh.

Ngoài cửa là một hành lang mờ mịt, Thiệu Phi đi theo phía sau Tiểu Lưu, suy nghĩ Chu Tân và Trần Tuyết Phong bị giam ở phòng nào.

Nghĩ đến Chu Tân, trong lòng lại là đau xót. Lúc ấy bảo Chu Tân và Ngải Tâm đổi xe, là sắp đặt thích hợp nhất cậu có thể làm ra, nhưng nếu như Chu Tân chết ở chỗ này, cậu và Ngải Tâm e rằng sẽ cả đời khó an.

Cuối hành lang là một gian phòng hơn 10 mét vuông, không có bàn ghế, chỉ có một mặt tường thủy tinh.

Cậu nhìn về phía tường thủy tinh, cổ họng căng chặt, một tiếng gào thét đầu tiên sau khi bị bắt làm tù binh: "Tuyết Phong!"

Trần Tuyết Phong bị cố định ở trên một tấm thép, xung quanh đứng mấy tên lính đánh thuê, có người cầm ống tiêm, có người cầm dao. Mà Vương tiên sinh đang đứng ở bên cạnh thép tấm, u ám mà cười.

Thiệu Phi vọt tới bên tường thủy tinh, dùng hết toàn lực đánh, nước mắt ngăn không được mà rơi xuống, tiếng la "Tuyết Phong Tuyết Phong" quanh quẩn trong phòng.

Bỗng nhiên, Tiểu Lưu cầm lấy máy truyền tin nói: "Vương tiên sinh, ngài thật sự không sợ đồng đội bọn chúng tìm đến sao?"

Vương tiên sinh khơi một bên lông mày, ngón trỏ cách không khí điểm điểm Tiểu Lưu, ra hiệu đám lính đánh thuê tạm thời ngừng lại.

Mười mấy giây sau, Vương tiên sinh đẩy cửa vào, bộp bộp vỗ mặt Tiểu Lưu, cười nói: "Bộ đội gìn giữ hòa bình Trung Quốc đã sớm rút lui."

Tiểu Lưu không dám đánh trả, "Vậy lính đặc chủng đâu? Chúng ta hành hạ người của bọn chúng, bọn chúng không đòi lại?"

Vương tiên sinh giống như nghe được truyện cười giữa ban ngày, cười tới liên tục co giật, "Lính đặc chủng? Không không, tao quá hiểu bọn họ. Lính đặc chủng Trung Quốc cho tới bây giờ chỉ ở xung quanh ngang ngược. Mày xem, hồi đó bọn nó buông lời muốn lùng bắt toàn bộ tao với Sax, nhưng bọn tao sau khi chạy trốn tới châu Phi, bọn nó tới bắt sao? Không có!"

Thiệu Phi trợn mắt mà nhìn Vương tiên sinh, Vương tiên sinh xoay người, nụ cười càng thêm dữ tợn, vài giây sau quay đầu lại hướng tường thủy tinh làm thủ thế, lại nhìn về phía Thiệu Phi: "Tiểu giải phóng quân, tao để cho mày tới xem kịch hay tách rời người sống, mày kích động vậy làm gì?"

Tiểu Lưu tiến lên một bước: "Vương tiên sinh......"

Lời còn chưa dứt, Vương tiên sinh giơ tay lên chính là một bạt tai, "Tiểu Lưu, biểu hiện hôm nay của mày rất kém a. Nếu như không phải tao tận mắt thấy mày bị giải phóng quân đánh cho nửa chết nửa sống, tao cũng muốn hoài nghi mày là nằm vùng của bọn chúng."

Tiểu Lưu vừa muốn mở miệng giải thích, Vương tiên sinh đột nhiên áp ngón trỏ trên môi, lại cười: "Không được sợ, lai lịch của mày không ai rõ ràng hơn tao. Được rồi, đừng làm trái tao, 3 tên giải phóng quân này tao hôm nay nhất định phải thu thập, từng đứa một, đứa nào cũng đừng nghĩ sống ra ngoài."

Thiệu Phi cố gắng khống chế hô hấp, chợt nghe Vương tiên sinh nói: "Tiểu giải phóng quân, mày đã rất kích động, vậy thì bắt đầu từ mày nhỉ."

Mà nửa giờ trước, quân cơ vốn nên đáp xuống sân bay quân sự phía Bắc Toffmanka chuyển hướng Tây Nam, Tiêu Mục Đình nhận được tin tức Diệp Triêu ở trên đường phát tới — Đi Kampocha!