- Chúng ta đi biển nhé.
Ngày xưa, Ichigo từng mời Sakura như vậy.
“Oa…Ichi, đẹp quá.”
Không phải bãi biển tư nhân, song có lẽ không trùng kì nghỉ nào nên nơi đây hẵng còn vẵng bóng người qua lại. Bờ cát yên lặng đến lạ, chỉ độc vài người địa phương dắt thú nuôi đi dạo. Kể cả vậy, bầu trời quang mây cùng tông màu thanh tiên nơi biển cả như hòa vào làm một, tạo nên một vẻ đẹp phi thực.
“Em nhận ra sao, rằng chị nói mình muốn ra biển.”
Ichigo rụt rè gật đầu.
Khi cả hai đang xem TV trong phòng Sakura - Cậu nghe thấy tiếng cô khi màn hình chiếu cảnh biển.
Và rồi cậu nỗ lực tìm kiếm một bãi biển sao cho tốn ít phí đi lại nhất. Kết quả là họ phải băng qua cả thành phố để tới được đây.
“Cảm ơn nhé, Ichi.” Sakura cười, đoạn đưa tay giữ lấy chiếc mũ rơm, ngăn không cho gió biển cuốn bay.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt ấy của cô, mà bao mệt nhọc trong cậu như chưa từng tồn tại.
“Lẽ ra chị nên mang đồ bơi. A, không ai ở đây mà chỉ có chúng ta chơi thì kì lắm ha?”
Nghe thấy vậy, làm Ichigo nhớ lại lần cả hai đến bể bơi thành phố. Hồi ấy, Sakura diện một bộ đồ bơi màu trắng. Bằng vóc dáng cực kì cân đối cùng phong cách giản dị, toát lên sự ngây thơ và dễ thương, song cũng có phần quyến rũ của cô.
Và cứ như vậy, cô thu hút mọi ánh nhìn ở đó, nên một phần trong cậu không muốn cô ăn diện quá nổi bật… Nhưng cậu không phủ nhận rằng bản thân muốn là người duy nhất thấy cô trong bộ đồ ấy. Có lẽ đó là sự ích kỷ ngây thơ nơi một cậu bé mới chỉ chập chững thiếu niên.
“Ôi chao? Có lẽ chị không đáp ứng được kì vọng của em rồi, phải không Ichi?”
Nhìn Ichi ruột để ngoài da như vậy, Sakura không kìm được mà khẽ mỉm cười.
“Em đâu có nói–”
Ichigo vội vàng phủ nhận. Và rồi–
“Nè!”
Sóng vỗ bờ. Sakura, với đôi chân trần, đột ngột hất làn nước lên Ichigo. Như thể che giấu đi vẻ ngượng ngùng của mình.
“A!”
Ichigo vội quay mặt đi tránh nước biển ập tới bất ngờ.
“Ahaha, em đâu cần phải dè dặt thế, Ichi. Sẽ sớm khô thôi mà.” Nói đoạn, Sakura chạy dọc bờ biển, đùa nghịch với từng cơn sóng đang xô lên bờ cát. Nhìn vẻ ngoài ấy, cậu cứ ngỡ mình đang ngắm nhìn một cô bé mới lớn chơi đùa.
Sự hiện diện ấy đẹp tựa thiên thần.
Đây là hồi ức khi Ichigo còn đang là học sinh năm nhất sơ trung, còn Sakura là năm ba.
Năm sau, cô sẽ tốt nghiệp và chuyển sang một ngôi trường khác - Cho nên Ichigo phải tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này để tạo thêm thật nhiều kỉ niệm với cô. Cậu muốn ở bên cô mọi giây phút cậu có, cậu muốn hiểu cô, càng nhiều càng tốt.
“Chị có dự định sau này sẽ làm gì không, Sakura?”
Cậu hỏi, đoạn đưa ánh mắt mơ hồ nhìn chiếc thuyền trôi lững lờ phía xa.
“Hmm… Bây giờ thì chưa. Sakura đáp lại, lặng lẽ ngắm nhìn từng cơn sóng nhẹ nhàng vỗ lên bờ.
Gia đình Sakura sở hữu một công ty rất có tiếng tăm.
Hơn nữa, cô ấy lại là con một.
Tương lai sau này cô sẽ làm gì?
Liệu cô có tiếp quản công việc của ba mẹ không?
Sakura rất sáng dạ.
Có lẽ mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió.
Có lẽ…cô sẽ kết hôn, và rồi hai người họ sẽ cùng nhau gây dựng sự nghiệp…
“Vậy còn Ichi thì sao?”
Nghe vậy, Ichigo lắc đầu mạnh, hòng đẩy hết những ảo tưởng ban nãy khỏi tâm trí. Cậu cố gắng ra vẻ bình thường, nếu không cậu sợ mình sẽ nói những thứ đó nên lời mất.
“Em cũng vậy…Em chưa có dự định gì.”
“...Vậy ha, cũng đúng. Đâu ai biết tương lai sẽ cho ta những gì nhỉ?”
Ichigo mỉm cười, để được cô cười lại.
Hai người họ quay sang nhìn nhau, đoạn cười với nhau.
“Nhưng khi chị lên cao trung, chị muốn kiếm một công việc.”
Sakura nheo mắt, có lẽ do ánh nắng chói chang phản chiếu trên mặt nước.
“Chị muốn kiếm việc, để học những điều mới mẻ, tiện có thêm kinh nghiệm sống nữa.”
“Em cũng thế. Khi nào đủ tuổi em cũng muốn kiếm việc.”
Cậu muốn có việc để không còn bị tiền bạc bó buộc bản thân. Cậu muốn dành nhiều thời gian nhất bên cô, kể cả khi chỉ là một khoảnh khắc.
Nên vì vậy–
…..
…..
Quá rực rỡ, trân trọng đến hết cõi đời. Ichigo như lạc lối trong dòng thác kí ức về cô. Anh cứ ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ nhớ lại. Không, là chính anh đã chôn vùi muôn mảnh kí ức ấy.
Anh không muốn mình nhớ lại, bởi lẽ càng nhớ, thứ ánh sáng le lói đến đáng thương ấy càng làm anh thêm đau đớn, đau đớn khi biết rằng thời gian chẳng đợi chờ một ai.
※ ※ ※ ※ ※
-Dòng chảy thời gian dần trở về hiện thực.
“Chào mừng quý khách! Nếu có gì cần giúp đỡ, chúng tôi luôn sẵn sàng!”
Tại một trung tâm mua sắm tọa lạc nơi ngoại ô thành phố. Và trong đó, nổi bật lên hẳn một cửa hàng bách hóa, được mệnh danh là một trong những cửa hàng bán chạy nhất tại đây.
Trong một nơi như thế, Luna Hoshigami, đang làm việc năng suất nhất có thể. Cô đứng ở quầy phục vụ, nằm ngay sau khu vực thu ngân.
Ngày thường, cô là một nữ sinh. Còn hôm nay, với chiếc áo sơ mi và quần bò bó sát, cùng mái tóc buộc đuôi ngựa, cô giờ đây mang hơi hướng của một tiếp viên đích thực.
Quầy phục vụ nơi cô đứng nắm giữ trọng trách hướng dẫn khách hàng. Công việc của Luna xoay quanh hướng dẫn, kiểm soát công việc giao hàng, đặt mua sản phẩm có xu hướng bán chạy, kể cả từ yêu cầu văn phòng như danh thiếp, con dấu, bảng tên,... Một công việc đòi hỏi khả năng ứng xử kết hợp giao tiếp, nhất là sự nhanh nhẹn tháo vát.
Ấy thế mà Luna, mới chỉ được nhận việc được vài ngày đã có khả năng bao quát mọi kĩ năng cần thiết, dần trở thành một thành viên không thể thiếu của quầy phục vụ tại cửa hàng.
“Kĩ năng cô bé tốt thật, đúngphải không sếp?”
Hai con người trưởng thành đang ngắm nhìn Luna từ xa.
“Cả khách hàng lẫn nhân viên trong quán đều rất ấn tượng. Mặc dù cô bé mới chỉ là năm nhất, nhưng quả nhiên trường nữ sinh Himesuhara đào tạo học sinh rất tốt.”
Người đang nói thể hiện sự ngưỡng mộ chân thành ấy không ai khác là Wakana, nhân viên hỗ trợ quản lý của cửa hàng.
“.......”
Trong khi đó kế bên, đương sự lại chỉ im lặng mà dõi theo bóng dáng Luna.
“...Sếp?”
“...A, ừ. Quả nhiên chúng ta có thể trông cậy ở cô bé.”
Anh vội vã đáp lại khi nhìn thấy Wakana nghiêng đầu nhắc lại câu hỏi.
Mái tóc đen cắt gọn, kể cả không theo một mốt nhất định cũng không mang lại ấn tượng xấu. Diện trên mình chiếc áo sơ mi trắng đơn thuần không cà vạt, cùng quần dài bó và giày thể thao, toát lên vẻ khỏe khoắn của người mặc. Gương mặt tuy còn trẻ nhưng vẫn mang hơi hướng trưởng thành. Anh chính là quản lý cửa hàng này - Ichigo Kugiyama, 28 tuổi.
“Đúng là vậy.”
Song cái nhìn của anh lại nhuốm vẻ lo âu.
Cái cách Luna làm việc thực không có gì để chê. Thực ra anh hoàn toàn có thể chấm điểm cộng cho cô vì cách làm việc ấy.
Thế nhưng tại sao Ichigo lại bồn chồn đến vậy?
Lí do không nằm ở đó.
※ ※ ※ ※ ※
- Em xin lỗi, anh Ichi. Nhưng em không thể từ bỏ.
“.....”
…Anh nhớ lại sự việc sau cửa hàng hôm nọ.
Tại nơi vắng vẻ bên trong một cửa hàng vẫn còn nhộn nhịp người qua lại.
Luna chạy đến bên cạnh anh rồi kiễng đôi chân - Anh nhớ lại khoảnh khắc cả hai hôn nhau.
Chỉ vậy thôi, cũng đủ để khiến Ichigo mất tỉnh táo.
Lí do khiến Ichigo đứng ngồi không yên, là vì anh không thể hiểu tại sao Luna lại bạo dạn đến vậy. Như thể anh đang đeo bom bên người, mà không biết khi nào nó sẽ phát nổ.
[Kugiyama-kun, cảm ơn cậu vì đống dữ liệu hôm qua. Rất có ích đấy]
“Không cần phải khách sáo vậy đâu.”
Mặc cho tâm trạng hẵng còn mơ hồ suốt mấy ngày nay, Ichigo vẫn xoay sở để có thể hoàn thành xong việc được giao.
(...Không biết nên gọi mình là một thằng cuồng việc xuất sắc, xuất sắc đến mức hoàn thành mọi công việc bất chấp vật cản đường hay là nên ghê tởm bản thân nữa đây)
Sau khi kết thúc buổi họp online với quản lý khu vực, Ichigo rời phòng làm việc đến phòng nghỉ để giải lao. Anh cần đường, bởi lẽ tâm trí anh hôm nay đã hao mòn đi quá nhiều.
(...Làm một cốc au lait vậy)
Nghĩ đoạn, anh mở tay nắm cửa phòng nghỉ.
Và rồi, anh nhìn thấy bóng người.
Có bao nhiêu người trong quán, anh lại gặp đúng Luna.
Tim anh như nhảy cẫng lên.
“A, quản lý, anh vất vả rồi.”
“À, ừ.”
Ichigo cố gắng giữ bình tĩnh khi nói chuyện với cô, song anh nhận ra. Rằng hiện giờ đã xế chiều, cửa hàng chuẩn bị đóng cửa. Đây là khoảng thời gian những nhân viên làm ca sáng dần sửa soạn rời đi, chỉ còn vài khách hàng nán lại. Nói cách khác, trong phòng nghỉ không còn ai khác ngoài hai người. Mọi chuyện chỉ từ những khoảnh khắc như này mà ra.
(...Không ổn rồi…)
Tâm trí Ichigo bỗng dưng nhớ lại nụ cười tinh nghịch của Luna, thứ anh đã nhìn đến quen.
Là cô ấy
Cô sẽ lại nhân lúc không có ai ở đây để trêu chọc anh thêm lần nữa…
“Quản lý.”
Và rồi nó xuất hiện.
Hiện tại, Ichigo như lạc vào tâm tưởng của riêng mình mất vài giây. Trước khi anh kịp nhận ra, thì Luna đã ở ngay trước tầm mắt anh.
“Sao thế?”
Luna chìa ra cốc cafe cô đang cầm trên tay. Bên trong, thứ chất lỏng màu nâu đang bốc khói. Mùi ngọt đặc trưng bốc lên. Có lẽ là au lait. Cô ấy vừa mới đun cách đây không lâu.
“Anh đang giờ nghỉ đúng không? Nè.”
“À, cảm ơn em…”
“Em cũng vừa mới hết giờ giải lao, xin phép anh nhé.”
“Ừ, ừm.”
Dứt lời, Luna bước ra ngoài, dáng vẻ nom hoàn toàn bình thường.
Bất ngờ vì cô nàng không động tay, anh chỉ biết đứng như trời trồng.
“...Hả?”