Con đường trở về nhà từ trên núi trên con đường đèo sau đó không còn gặp nguy hiểm, và Ichigo đã đưa Luna về nhà an toàn.

Về việc cô bất ngờ nghỉ học không phép, Ichigo phải ngay lập tức gọi điện lên trường để thông báo rằng Luna chỉ bị sốt nhẹ. Cuộc gọi nhỡ của nhà trường, theo anh giải thích là do cơn sốt của cô ập đến ngay sáng sớm, và do tác dụng phụ của thuốc hạ sốt mà cô ngủ ngay, kéo theo việc không thể nghe điện thoại.

May thay - Giáo viên nhà trường vì quá lo lắng cho một học sinh được coi là hình mẫu lý tưởng như Luna lại đột ngột nghỉ học, khi nghe tin cô hoàn toàn ổn nên họ như trút được gánh nặng tâm lý, thành thử không để ý đến tiểu tiết.

Ichigo quyết định sẽ ở lại nhà Luna thêm vài tiếng đồng hồ cho đến khi cô bình tâm hẳn. Thành ra lúc anh định trở về nhà trời đã chập choạng. Nói cách khác, anh đã nghỉ không phép cả ngày hôm nay.

“Được rồi.”

Mặt trời dần khuất dạng. Đứng trước của nhà Luna, Ichigo cất lời.

“Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, Kugiyama-san.” Luna nói, cúi đầu ngang thắt lưng mình.

..Ichigo thầm nghĩ, bầu không khí giữa cả hai không còn giữ được sự ngây thơ và vui vẻ như trước. Cô đã vạch ra một ranh giới rạch ròi, ranh giới tôn trọng người lớn tuổi hơn.

“..Tạm biệt anh. Hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau.”

“Ừ.”

Nghe vậy, Ichigo thoáng thấy lòng mình chùng xuống, song anh vực dậy ngay, thầm nhủ bản thân không được phép có thứ cảm xúc ấy, rồi rời đi.

Tay anh đặt lên cửa xe, anh đưa mắt nhìn cửa sổ phòng Luna.

“...Số đã định thế.”

Vậy là đủ rồi.

Không nói vậy với ai. Không, không phải vậy, anh đang nói với chính bản thân đấy thôi.

Dứt lời, Ichigo lên xe.

※ ※ ※ ※ ※

Đã vài ngày trôi qua, và Ichigo vẫn không hay tin gì về Luna, cũng không liên lạc với cô.

Cuộc sống của anh như trở lại vẻ ban đầu của nó.

Sáng đến nơi làm việc - Một cửa hàng bách hóa lớn nơi anh quản lý, và chỉ về khi trời đã sẩm tối.

Được nhân viên tư vấn về quá trình bán hàng, tiêu thụ sản phẩm và nội dung công việc, anh đưa họ những lời khuyên phù hợp với vấn đề từng người. Cấp trên yêu cầu viết đánh giá về sản phẩm mới nhất, anh vận dụng ý tưởng đã nảy sinh từ trước và rồi tổng hợp lại, báo cáo lên cấp trên.

Ngày qua đi không khác trước là bao. Anh không có thời gian nằm dài, công việc cứ thế đổ về.

Đó là cách anh giết thời gian.

“Có lẽ mọi chuyện đã trở về quỹ đạo vốn có.” Ichico thở dài, trước mặt anh chiếu một bộ phim truyền hình của nước ngoài.

Hẳn là do hơi men nên anh hẵng còn say.

“......”

Và rồi, Ichigo nhớ lại những ngày ở bên Luna, tuy ồn ào những trong lòng anh thực sự thấy vui.

“Mình đã nghĩ gì thế này?”

Luna đã học được cách rung động, đã học được cách nghiêm khắc với bản thân. Ấy thế mà sao Ichigo lại cảm thấy nuối tiếc đến vậy?

“Mày thảm hại quá đấy! Ichigo Kugiyama!” Anh hét lên như thể trừng phạt sự yếu đuối của bản thân. Chỉ khi say anh mới cho phép mình như vậy.

Chỉ khi nghe thấy tiếng chó sủa vang lên, anh mới nhận ra rằng có lẽ mình đã hơi to tiếng.

※ ※ ※ ※ ※

Và rồi - Đến một ngày.

“A, quản lý. Em phiền chút được không?”

Hôm nay là thứ bảy. Có lẽ vì là cuối tuần nên cửa hàng đông hơn mọi khi. Ichigo đang cố gắng băng qua đám đông thì bị Wakana, trợ lý của anh chặn lại.

“Ừ, sao thế?”

“Có nhân viên bán thời gian mới đến đăng ký làm, em giới thiệu cho sếp nhé?”

Nhân viên bán thời gian mới sao?

(...Nhân viên mới vào đúng thời gian này của năm có hơi bất thường không nhỉ? Các trường chưa cho học sinh nghỉ hè, vả lại gần đây ta đâu có tuyển thêm người?)

“Xin chào, rất mong có thể làm việc cùng e-”

Ichigo im bặt. Không chỉ miệng anh, mà như cả cơ thể anh cũng đã dừng hoạt động.

Đứng ở đó chính là–

“Mong được làm việc với anh, thưa quản lý Kugiyama.”

Mái tóc đen tuyền rũ xuống thắt lưng.

Làn da như ánh lên.

Gương mặt tuyệt đẹp cùng chiếc mũi thanh thoát.

Đôi mắt ngọc bích cùng đôi mi dài.

Là Luna.

Cô đang đứng trước mắt Ichigo, khoác trên mình đồng phục của cửa hàng.

Đó chính là bộ đồ cô đã mặc trước đây, khi đang cosplay tại nhà anh.

“T-tại sao em lại ở đây hả!?” Anh bàng hoàng hét lên.

“Anh bất ngờ sao?”

Wakana, không hiểu sao lại mỉm cười, bắt đầu giải thích. Rằng việc Luna đã bí mật đến phỏng vấn xin việc đúng vào ngày Ichigo nghỉ phép. Trong trường hợp quản lý vắng mặt, trợ lý sẽ là người trực tiếp đảm nhận việc tuyển nhân viên.

Dựa trên cách ăn nói, giao tiếp, kĩ năng và thái độ làm việc của mình, Luna không gặp bất cứ khó khăn gì để có được công việc bán thời gian này.

Ngôi trường cô nàng đang theo học, Trường nữ sinh Himesuhara rất phóng khoáng, không hề có ràng buộc nên nếu được cho phép, học sinh dễ dàng kiếm được một công việc làm thêm.

“Lí do Hoshigami-san ở đây là vì muốn gặp quản lý. Cô bé nói rằng chỉ khi anh tiếp quản cửa hàng này thì cô bé mới thấy hạnh phúc khi được làm việc ở đây.”

Ichigo hoang mang tột độ khi nghe lời giải thích từ Wakana.

“Đ-đùa hả…”

“Về việc trực tiếp giới thiệu với anh là do em bày ra, Wakana cũng đồng ý nữa, cô ấy nói rằng mọi chuyện sẽ thú vị lắm đó.” Luna cười nói.

Vậy ra đó là lí do cô phải đợi đến ngày hôm nay mới mở lời.

Khoác lên mình bộ đồng phục cùng mái tóc được cột lên, Luna như mang đến một bầu không khí đáng yêu xen lẫn hào hứng tới cửa hàng. Mọi nhân viên xung quanh đi qua nếu không xu nịnh, thì cũng phải ngoái lại nhìn cô.

“Ơ, có phải hôm nọ em cũng ghé qua không?”

“Đã lâu rồi ạ. Xin được mọi người chỉ dạy.”

Đám đông xung quanh Luna càng lúc càng dày, lên đến đỉnh điểm khi Sonozaki, một bà nội trợ làm bán thời gian như cô đến chào hỏi.

“Ôi chao, Luna-chan, vậy là cháu quyết định làm ở đây rồi hử. Ngoài kia nhiều nơi hơn ở đây lắm kia mà!”

“Chào buổi tối ạ. Cảm ơn cô vì hôm nọ đã giúp đỡ cháu.”

Dường như mối quan hệ giữa Luna và Sonozaki rất tốt.

“A, rất vui được gặp em! Anh là sinh viên năm hai đại học giáo dục thể chất Kawaki, Aoya-”

“Kiểu giới thiệu gì thế. Cậu làm cô bé sợ đấy.”

Aoyama dường như bị Luna hút hồn ngay từ lần đầu gặp mặt, luống cuống giới thiệu bản thân với cô. Sonozaki bèn vỗ vai anh mà cười nhạt.

Thấy vậy, Luna khẽ cười.

(...Chuyện này, có thật không vậy?)

Ichigo khẽ che đôi mắt như mất dần tỉnh táo, đoạn dựa tay lên bức tường kế bên.

Một bầu không khí chào đón cô đã được dựng lên, và sự xuất hiện của Luna như mảnh ghép cuối cùng để hoàn thiện bức tranh ấy. Mặc cho việc Ichigo có quyền quyết định ai sẽ là nhân viên của cửa hàng, song việc đuổi Luna ngay tại đây đã là không thể.

“X-xin thứ lỗi…” Ichigo nói, cố gắng chen qua đám đông, hướng tới kho hàng.

Khi kiểm tra xung quanh mình không có ai ngoài những thùng đồ xếp la liệt trên kệ chờ đến ngày đem bán, Ichigo khuỵu xuống.

“Tại sao? Tại sao lại thành ra như vậy…?”

Anh cữ ngỡ rằng mọi thứ đã trở lại, về đúng quỹ đạo ban đầu của nó.

Nhưng không, anh đang ở giữa một cơn khủng hoảng-

“Xin được làm phiền ạ.”

Tâm trí Ichigo như dựng lên khi nghe thấy giọng nói phát ra sau lưng mình.

Là Luna đang đứng đó.

“Ehehe, lâu rồi không gặp, anh Ichi.”

Sau khi xác nhận biểu cảm của Ichigo - Gương mặt Luna trở về vẻ tinh nghịch vốn có.

“Không, đâu có lâu đến vậy. Mà tại sao em lại ở đây…?”

“Anh Ichi, em xin lỗi…”

Nụ cười biến mất, nhường chỗ cho nét buồn khẽ thoáng qua trên gương mặt cô.

“Em biết rằng anh Ichi nói vậy không hề sai, anh nói vậy cũng vì tránh bản thân gặp rắc rối… Anh nói vậy, cũng là nghĩ cho em nữa. Em đều biết.”

“Em nói em biết, thế mà tại sao…?”

“Em biết, nhưng em không thể.”

Em xin lỗi - Luna nhắc lại.

“Em yêu anh.”

Bất luận bao nhiêu cố gắng để bản thân bình tĩnh lại của Ichigo, chỉ vì câu nói ấy của cô, tất cả như sụp đổ.

“Em cứ ngỡ sẽ có ngày em có thể ép bản thân quên đi, nhưng em không làm được.”

“Anh đã nói với em, rằng cảm xúc ấy giữa hai ta là sai trái. Anh đã nói với em cảm xúc của anh rồi kia-”

“Em biết anh Ichi nhớ về mẹ em nhiều hơn khi nhìn em.”

Ichigo biết rằng những lời nói đó sẽ làm tổn thương Luna. Cô biết vậy, song vẫn tiếp lời.

.”Em chấp nhận điều đó. Nhưng qua thời gian, em sẽ khiến anh phải yêu chính con người của em.”

Luna bạo dạn một cách bất ngờ.

Ichigo như dao động, lòng mơ hồ không biết liệu anh đã đốt nhầm ngọn lửa hay không. Suy nghĩ trong anh rối bời. Thay vì khiến cô xa cách anh, mọi chuyện lại làm cô quyết tâm hơn để ở bên anh. Người con gái có ngoại hình giống hệt mối tình đầu năm xưa, lại thật lòng muốn yêu anh.

Có lẽ với người khác, họ sẽ nhìn vào với ánh mắt ghen tị. Song đối với anh, như thểmột làn ranh đạo đức to lớn ngăn anh tiến thêm.

Và rồi, Luna đột ngột sà lại gần một Ichigo như không còn giữ được tỉnh táo.

“Ơ…?”

Ichigo không thể phản ứng kịp thời trước tình huống ngoài dự đoán.

Ban đầu cả hai đứng khá gần nhau.

Nên thời gian diễn ra sự việc như thể một khoảnh khắc.

Luna lại gần Ichigo nhanh nhất có thể, đoạn đưa mặt mình lại gần mặt anh.

Đôi môi cả hai khẽ chạm nhau.

“......”

Ngay lúc ấy, mọi giác quan của Ichigo như tê liệt, nhòa đi mọi cảm giác.

Mùi hương của Luna, hương cam nhè nhẹ tràn vào khóe mũi anh.

Môi chạm môi, lòng bàn tay cô đặt lên ngực anh, mái tóc đen tuyền khẽ lướt qua má anh. Cảm giác hai cơ thể chạm nhau rõ mồn một.

Ngay khi môi cô chạm tới, Luna khẽ kêu, âm thanh phát ra nhẹ tựa hơi thở, chi phối tâm trí anh. Ngoài tiếng cô, mọi thanh âm trên thế giới đối với Ichigo như tan vào hư vô.

“...Ưm.”

Một khoảnh khắc, mà kéo dài tựa vĩnh hằng.

Luna chậm rãi tách mình ra khỏi Ichigo.

Cô đưa mắt nhìn thẳng vào anh.

Mắt cô đẫm nước, đôi gò má đỏ bừng.

Ichigo như thấy dòng cảm xúc mà Luna kiềm giữ bấy lâu, nay đã trào ra như thác.

Vẫn đang giờ làm.

Ai đó có thể nhìn thấy cả hai.

Song trong bầu không khí như vậy, khi môi đã chạm nhau, cả hai chỉ biết nhìn nhau, như thể với hai người, thời gian đã hóa băng.

Và cứ như vậy, lần thứ hai, cuộc đời của Ichigo Kugiyama bị cuốn theo mối tình đầu năm xưa, người mà anh cứ ngỡ sẽ vĩnh viễn không thể tái ngộ.