Ôn Vân khẽ nuốt bọt tưởng tượng đến cảnh bị Dương Nhật Hạo xé xác, chỉ vì cô không suy nghĩ cẩn thận mà đã đăng truyện. Bây giờ thì hay rồi, bị đào bới đời tư. Cũng may cô chưa công khai danh tính của anh lên mạng.

Tin nhắn đến, nổi bật trong dãy tin nhắn chờ là nick của ai đó, Ôn Vân lén lút như ăn trộm mò vào tường của anh, lội bài lội bài. Chẳng mấy đã kịch, đến bây giờ cô mới biết thì ra anh mới chỉ dùng lại từ hôm phát hiện ra cô. Xem ra là anh không có nói dối, anh thực sự là không có dùng trong khoảng thời gian hai người không nói chuyện, vậy có nghĩa là, anh không kết giao với bạn nữ nào. Nghĩ đến đây, lòng cô bỗng vui lên hẳn nha!

"Lão bà!!!"

Ôn Vân nhìn màn hình, ba dấu chấm than, thôi rồi, anh có phải là đang rất tức giận không?

"Dạ!"_Cô nhắn, ngau cả chính mình cũng thấy nổi da gà.

"*nhíu mày* sao nay ngoan vậy? Làm gì xấu đúng không?"

"Không có, vẫn ngoan mà *icon mặt cười*"

"Lão bà! Mi được lắm. Kết truyện tại sao vẫn chia tay????????"

Ôn Vân sợ sệt nhất thời không biết nhắn gì. Cô lúc ấy cũng chỉ là quá tức giận nên mới viết kết buồn để bớt giận, cũng lâu rồi không nhắc đến, ai lại nghĩ, bao cát rảnh dỗi lại mò lên đọc chứ?

"Bao cát, ta không cố ý mà, *cầm quạt phe phẩy* hạ hỏa hạ hỏa. Nếu mà viết HE thì nhạt quá đi, viết SE mới để lại ấn tượng được!"_Ôn Vân viện cớ nhắn.

"Biết lỗi chưa?"_Dương Nhật Hạo nhắn.

"Dạ rồi, bao cát giờ làm sao đây?"

"Chơi nối chữ!"_Dương Nhật Hạo nhắn.

Cô nhìn câu trả lời của anh, không khỏi giật mình. Tình thế nguy cấp như thế này. Bao cát vô tâm lại có thể thản nhiên như vậy!

"Bao cát, sốt hả?"_Cô bực bội nhắn.

"Không có,nối chữ, ai thua viết tus công khai là bảo bối của đối phương. Như thế nào, lão bà, đừng nói sợ nhé *che miệng cười*!"_Ôn vân nhìn chằm chăm, lửa giận ngút trời.

"Chơi thì chơi, sợ gì!"_Nhắn xong, vội quay sang gọi nhỏ Vân lại.

"Nam nhường nữ!"

"Tình yêu"_Ôn Vân ngại ngùng ra từ trước.

"Xanh non"_Ôn Vân đắc ý nhắn. Lâu ngày không chơi trình độ chơi của cô vẫn chưa giảm sút nhỉ.

"Non nớt!"_Dương Nhật Hạo ở bên kia đắc ý nhắn. Lão bà, lần này, mi thua rồi.

Ôn Vân nhìn Ôn Trân, Ôn Trân cười trừ, bỏ chạy xuống dưới tầng. Một mình Ôn Vân ngồi cắn răng suy nghĩ....

Suốt 5 phút trôi qua, Dương Nhật Hạo nhìn nick cô vẫn sáng, nhung không thấy trả lời, trong lòng vui không tả nổi. Cầm điện thoại gọi cho cô:

"Lão bà của tôi ơi, 5 phút rồi, rốt cuộc mi chịu thua chưa hả?"

"Chơi lại lần nữa được không?"_Cô trả treo.

"Thua rồi? Không được, mau nghĩ xem nên viết gì đi lão bà, ừm...viết gì được...."_Dương Nhật Hạo còn chưa nói hết câu, Ôn Vân đã ngượng đến đỏ mặt, tắt máy.

Ngồi trước máy tính suốt nửa tiếng, Ôn Vân chỉ cười một mình nhìn chằm chằm vào dòng trạng thái, cứ định đăng thì lại cười đến không dừng lại được. Sau một hồi, cô mới dám đăng lên. Sau đó vội vàng chạy ra nhìn Ôn Trân, con bé không cầm điện thoại tức là không vó onl, may quá. Cô thở phào nhẹ nhõm, quay lại bàn.

Liên tục nhận thông báo từ dòng trạng thái vừa đăng. Dường như bây giờ là giờ cao điểm ai cũng onl hết vậy? Trong chớp mắt không ít bạn bè nhìn thấy dòng trạng thái công khai của cô với anh. Ngay cả nhân vật trong cuộc cũng mặt dày lên bình luận, Ôn Vân kiên nhẫn đọc từng bình luận, trả lời từng cái từng cái một. Chưa bao giờ cô thấy mình can đảm như bây giờ.

"Lão bà, thật ngoan!"_Tin nhắn đến, là anh.

"Bao cát, trả lời giúp ta. Nhiều quá nhắn không kịp *icon mặt khóc*!!!"_Cô phụng phịu nhắn.

"Được rồi, được rồi. Cái icon kia xấu chết chết đi được, sau này đừng dùng nữa!"_Dương Nhật Hạo nhắn lại, sau đó rất nhanh đã lên cùng cô giải đáp thắc mắc của mọi người.

Rất nhanh, tin tức anh là "nam chính" lan đến tai học sinh trong trường. Facebook bạn bè, fan truyện chia sẻ tràn lan tấm hình của hai người, ngay cả dòng trạng thái công khai cũng không bỏ qua. Lượt chia sẻ tăng lên nhờ công tác tuyên truyền của các bạn trong ngoài trường, Lâm Tường cũng đã nghe được tin. Cậu ta không hề có bất cứ động tĩnh nào như bình luận hay chia sẻ, khiến cho Dương Nhật Hạo cảm thấy yên tâm phần nào. Sau một ngày chuyên cần share và share, sáng thứ hai đầu tuần, Ôn Vân và Dương Nhật Hạo vừa đến lớp đã đón nhận 40 cặp mắt hằm hằm sát khí của các bạn trong lớp. Có ngưỡng mộ có căm ghét.

"Lớp trưởng, cậu và Hạo là...!"_Cô bạn nhanh nhảu miệng nhất lớp nhìn hai người ám muội. Hai ngón tay còn chạm chạm vào nhau biểu thị một cặp.

Ôn Vân nhất thời chưa kịp phản ứng chỉ trơ trơ đứng nhìn không.

"Một cặp!"_Dương Nhật Hạo lên tiếng. Sau đó kéo cô về chỗ ngồi. Từ ngày ấy, Lâm Tường không nói không rằng tránh xa cô. Không nói chuyện, không rủ đi học cả hai giống như người xa lạ. Ôn Vân muốn hỏi nhưng dường như hắn ngay cả liếc nhìn cô cũng thấy dư thừa. Coi như không khí mà làm lơ.

Ôn Vân không hề có ý làm phiền, một ngày trước trước khi kết thúc học kì I, cô chỉ nghe câu được câu chăng, cuộc nói chuyện của các bạn trong lớp, họ nói cô vô tâm, Lâm Tường ở cạnh từ lúc bé là thanh mai trúc mã lại không thích, đi thích một người như Dương Nhật Hạo, rõ ràng là muốn có được tiền nhà anh, nói cô bề ngoài tỏ vẻ ngoan hiền nhưng đang tính mưu mô trong đầu. Cô chỉ cười coi như không nghe thấy, cuộc sống này dạy cô cách làm ngơ mọi thứ, cái gì không đáng bận tâm thì gạt nó ra khỏi đầu.

Từ ngày ấy, cô cũng không còn cố gắng giảng hòa với Lâm Tường. Càng nói càng khiến người khác hiểu lầm, cô hiểu cảm giác đơn phương, cũng không rõ tình cảm của hắn là như thế nào nhưng cô, bây giờ đã có anh, mọi chuyện đến đâu thì đến, cứ vậy đi. Tất cả theo ý trời.

"Này, mai thi rồi, còn nghĩ vẩn vơ cái gì?"_Dương Nhật Hạo ngồi đối diện vò vò mái tóc ngắn của cô, có vẻ như làm vậy rất vui.

"Lâm Tường có phải..."

"Học đi!"_Anh đột nhiên đổi giọng làm cô khẽ rùng mình một cái.

"Này!"_Cô huơ huơ trước mặt anh.

Dương Nhật Hạo không nói gì, đặt quyển truyện ngôn tình vừa cướp của cô sang một bên, giả bộ học bài.

"Này!!!"

Ôn Vân phụng phịu, chống cằm quay mặt đi chỗ khác mặc kệ Dương Nhật Hạo làm gì, cô làm gì sai sao? Không có!!!!