Xe ngựa đi gần tới hoàng thành đối diện với Ngọ Môn thì bỗng rẽ về phía Đông. Nghe phụ thân nói:" Chính diện Ngọ Môn chỉ dành cho vua, phía tây Chương Đức dành cho các phi tần và cung nữ, phía bắc Hòa Bình thì chỉ mở khi có dịp vui chơi, du ngoạn của vua . Tất nhiên phía Đông Hiển Nhơn dành cho quan lại và các vị hoàng tử, hoàng nữ, hoàng phi,... " Chẳng trách phía cửa này hầu như đều đóng là vậy. Chẳng hiểu sao mỗi bước chân xe ngựa chạy lộc cộc lộc cộc là cô đều cảm thấy trong lòng mình rối như tơ vò. Chợt có tiếng nói vang lên:

- Gia đến rồi

Hắn không nhìn , vẫn là cái thái độ coi cô như người vô hình. Biết thế không đợi hắn lên tiếng, Tuyết Linh Đan đã tự giác bước xuống. Chiếc váy quá rườm rà nên lúc xuống còn khó hơn hẳn lúc bước lên. Chẳng may đuôi váy mắc vào cạnh cửa của xe ngựa khiến người cô lung lay xắp đổ. Ngay cái giây phút tưởng như sẽ ngã dập mặt thì một bàn tay ôm chầm lấy cô, hơi thở rất gần rất ngầnmang một mùi hương bạc hà thơm mát lúc ngước nhìn lên hóa ra là Minh vương, hai con mắt chằm chằm nhìnvào nhau một lúc lâu rồi cuối cùng vẫn là hắn đẩy cô ra trước. Dù được che dấu kĩ lưỡng nhưng ánh mắt mang một chút bối rối ấy vẫn đập vào mắt cô. Lúc đang suy nghĩ thì tiếng nói của Hồng Hoa kéo cô kéo cô trở về hiện thực:

- Tiểu thư, đi thôi.

Cô giật mình, chưa kịp bước đi thì Hồng Hoa đã thúc giục rằng Minh vương đã đi quá xa. Cô bước vội với những bước dài nhưng bóng Minnh vương vẫn khuất đi. Đi một lúc nữa xa xa có bóng người. Vài bước nữa, vài bước nữa, cô chăc chắn là hắn và người đứng với hắn là một cô gái. Ngay khi đứng sau cô gái này cô cảm nhận được nỗi bi thương cùng buồn dầu mang theo một chút nhu tình, một chút yêu thương. Cô gái ấy đầu đội mũ phượng, mặc phượng bào 8 đuôi dành riêng cho thái tử phi mà thái tử phi chính là cháu gái của thái hậu - Trần Ngưng Sương , cô bước lên hành lễ:

- Thái tử phi cát tường.

Cô cúi xuống nhìn dưới thềm đá, không nhìn thấy được biểu cảm của Trần Ngưng Sương chỉ thấy một tiếng cười thanh túy cất lên , một tiếng nói trong như ngọc biếc:

- Muội muội chơ đa lễ.

Rồi dùng hai tay nâng cánh tay cô lên, ngay lúc này cô chợt hoảng sợ, nhận ra hóa ra từ trước đến nay đều là giả dối.

Cô luôn tưởng rằng Hoa quý cơ là người trong lòng của Minh vương mà người con gái đứng trước mặt cô mới phải. Hoa quý cơ giống được 7 phần nhưng lại sự tự nhiên tự tại cao ngạo như vậy . Tuy cô ấy rất đẹp nhưng so với Trần ngưng Sương thì chỉ như hoa cỏ bên đường đi so với thược dược, mẫu đơn. Trong lúc suy nghĩ đầy rối ren thì khong biết lúc nào thái tử đứng trước mặt cô. Hồng Hoa kéo cô mãi vậy mà chẳng chút hồi đáp đến khi phải bạo gan nhéo một cái thật đau cô mới bừng giấc. Vội vàng hành lể nhưng chưa kịp thì thái tử đã vẩy tay bảo thôi. Rồi quay sang nói chuyện với Minh vương, Cô không biết chính trị càng không biết tuổi thơ gắn bó của ba người họ thì làm sao nói vào, đứng mà như không đứng, Có mà như không tự nhiên trở thành người ngoài. Lúng túng một hồi chẳng biết thế nào thì chợt có một đoàn quan lại kéo Minh vương , thái tử đi trước để lại mình cô và Trần Ngưng Sương. Từ chỗ này đến nơi tổ chức cũng không xa cho lắm. Chỉ là cả quãng đường này cô phải nghe Trần Ngưng Sương kể chuyện , chuyện thì nhiều lắm nhưng truyện cô ta kể còn cái nào khác là truyện của Minh vương với cô ta hồi trước. Giọng nói lại còn mang chút khích tướng chế giễu, mỉa mai, hàm ý thì chắc chắn rằng:" Minh vương không yêu cô đâu mà yêu ta cơ"

Nghe thấy vậy cô cũng chỉ thở dài, nghe tai trái thì ra tai phải. Có điều nếu cô ta đã biết Minh vương yêu mình mà cô ta cũng thich hắn tại sao Trần Ngưng Sương lại làm thê tử của thái tử, chẳng nhẽ Trần ngưng sương thích vàng bạc, danh vọng còn hơn cả tình yêu kia.

Đến đây bất giác cô thở dài. Người cô có tình yêu thì vứt bỏ nó đi theo nhưng cong danh phù phiếm xa hoa , kẻ thì ngửa leen trời đến chết vẫn hát một câu : " Hỏi thế gian tình là chi" khi bị người mình yêu phản bội để rồi yêu đen hận đến thay đổi cả bạn thân. Người không màng đến tình , người vì tình mà yêu đến mù quáng. Thế giới quả là nực cười. Còn cô chẳng hiểu mình loại nào nữa.

Đến lúc thoát khỏi cái suy nghĩ ấy thì cũng đến chính điện nơi tổ chức lễ tiệc mừng cho thái tử. Trần Ngưng Sương vốn là thái tử phi nên phải ra ngoài tiếp các vị quan lại, huynh đệ nên liền mỉn cười ngọt ngào đến phát ơn từ biệt cô. Còn cô thì lẻ loi một mình đứng nhìn quanh cảnh khắp trốn. Bốn bề đâu đâu cũng treo đèn lồng sáng rội , khắp nơi đều trang trí hoa mà mẫu đơn lại nhiều hơn hết, màu vàng cũng là màu chủ đạo của nơi đây cộng thêm cái lấp lánh của sơn son thép vàng của ngôi nhà và ngói lưu ly được ánh sáng chiếu vào hết sức chói mắt . Bình sinh cô không thích những nơi đông người hoặc những nơi chói mắt đến thế . Vậy mà nơi này lại còn hội tụ cả hai cái đó khiến cô sinh ra cảm giác chán ghét.

Nhìn lướt xung quanh thấy chiếc nghế đè tên mình cô bước tới , bên cạnh chiếc nghế ấy là chiếc nghế của minh vương đã ngồi rồi. Yến hội diễn ra, thái tử tiếp nhận những lời chúc mừng của mọi người. Cho đến khi đến lượt chiếc ghế bên cạnh cô, chiếc ghế đó là của Thuy vương, đứa con được hoàng đế yêu thích nhất nghe nói là đi du ngoạn sơn thủy chưa về. Biết vậy , thái tử chỉ thở dài rồi tiếp tục yến. Đỉnh điểm là sự xuất hiện của hoàng đế, hoàng hậu còn hoàng thái hậu chỉ gửi quà do tuổi cao sức yếu. Đáng chú ý nhất là mỗi khi hoàng thượng nhìn cô đều mang vẻ đau đớn khó tả còn hoàng hậu nhìn cô thì mặt lại biến sắc trầm trọng. Thế rồi, hoàng đế chỉ tên cô, cô đứng dậy:

- Dạ bẩm hoàng thượng! Con là Tuyết Linh Đan con gái của thừa tướng.

Hoàng đế gật đầu rồi nói chuyện với các hoàng nhi thỉnh thoảng vẫn liếc sang cômang chút đau khổ. NGồi một lúc lâu, liền cùng hoàng hậu rời đi , lúc đi qua cô cũng nhìn lại lắc nhẹ cái đầu khiến cô khó hiểu vô cùng.

Hoàng đế ra về nhưng yến hội vẫn diễn ra bình thường lại có phần náo nhiệt hơn. Bỗng Thái tử phi - Trần Ngưng Sương nói:

- Thiếp nghe nói , Minh vương phi là nổi tiếng là tài nữ . Nay được gặp mặt muốn được so tài không biết thái tử nghĩ thế nào?

Thái tử nghe vậy liền gật dầu, cô cũng chẳng có tư cách đẻ từ chối cũng đáp ứng chỉ nói rằng bản thân bị thương ở chân không múa được xin được vẽ thôi. Thái tử và thái tử phi đồng ý.

Sau khi chuẩn bị nghiên mực xong xuôi, hai bên bắt đầu vẽ, cô vẽ một cành hoa lê trắng tinh khiết còn Trần Ngưng Sương lại vẽ một đóa hoa mẫu đơn. Khi cả hai đều đã vẻ xong, hai bức tranh được treo lên dưới sự thán mộ của mọi người. Hai bức tranh đều đẹp mang một vẻ đẹp khác nhau khó có thể tranh luận nổi. Thái tử sau khi đưa ra nhận xét của mình rằng:" Bức tranh của hai bên đều như nhau" rồi bảo Minh vương đưa ra nhận xét . Thật ra hắn cung thấy bức tranh của cô hơn hẳn tuy vậy khi nhìn thấy đôi mắt ươn ướt lệ cùng vẻ thiệt thòi của Thái tử phi liền không nỡ mà nói rằng:

- Dù cả hai đều mang một sắc tháinhưng từ xưa đến nay mâu đơn luôn là vạn phụng chi vương của các loài hoa , màu sắc của những bong hoa này hết sức rực ỡ tươi tắn khiến một vật cũng mang nhiều sắc thái vẻ đẹp hơn . còn với bức tranh của thê tử ta , chỉ toàn ột màu trắng đơn điệu nếu so với sắc mẫu đơn rực rỡ thì kém hơn một bậc. Nên thái tử phi thắng.

Hắn nói vậy ai mà đồng tình cho được nhưng lời hắn đã nói ra nên mọi người cũng gật đầu đồng ý dù không cho là vậy. Hắn thà cho cô tổn thương cũng không để cho Trần Ngưng Sương tổn thương.Cô noử một nụ cười chua xót , tay cầm chén chà để không ai nhìn thấy biểu cảm lúc này.

Chợt một giọng nói vang lên lại thẳn thắn không cho là vậy:

- Hoàng huynh sai rồi , người nhìn kìa.

Mọi người theo tiếng nói ấy nhìn vào nơi đẻ hai bức tranh , bức tranh của cô sinh động như thấy nhiều con bướm liều mạng đậu lên trên cong với bức trang mẫu đơn kia không lấy một bóng. Từ đó cũng biết ai thắng ai thua. Vốn dĩ thái tử phi muốn làm xấu mặt cô hóa ra lại ngượi lại.

Còn cô khi nghe tiếng nói ấy , ly trà đổ mất một nữa. Là hắn! Là giọng nói của hắn! Mắt bất chợt cay nhòe, rơi giọt nước mặn chát xuống khóe môi.

Còn đối với Minh vương ly trà ấy , giọt nước mắt ấy cũng rơi vào mắt hắn, chợt hắn thấy xót xa, bất lực , cùng lo lắng:' Nàng và đệ ấy quen nhau".