Mang theo một đám đệ muội đi dạo chợ, Kiều Bảo Nhi tâm tình sung sướng theo sát chủ tử, nụ cười trên mặt không tan.

Mạnh Diễm trên tay ôm Ngũ Oa, bên người là Tứ Oa nhắm mắt theo đuôi không vứt nổi; mặc dù hắn không thích hài tử, nhưng vì tiểu tử kia, hắn tạm thời chịu đựng vài ngày.

“Tiểu tử, ngươi không phải là chưa từng tới đây đó chứ?”

“Khoảng lúc tám tuổi đã tới một lần.” Trong ấn tượng, “Khi đó, Tứ Oa mới tròn một tuổi, Ngũ Oa trên tay ngài còn chưa sinh ra. Hai đệ đệ tuổi cũng nhỏ, đa đưa ta đến đây giúp lấy đồ.”

Còn nhớ năm đó, đa gánh hai bó củi, nó ôm một rổ đồ ăn, phụ tử hai người chịu gió lạnh mùa đông để bán hết đồ, mua chút lương thực về nhà.

Lúc tiểu tử chừng tám tuổi thì hắn đã mười lăm, vừa lúc được phong danh hiệu. A, Mạnh Diễm cười cười, thân phận hai người tuy khác xa nhau, nhưng dù sao đi nữa, lúc hai người mười lăm tuổi đã đối mặt với bước ngoạt lớn trong cuộc đời.

Hắn luôn giở trò xấu, tiểu tử kia thì bản tính lại tốt, bị hắn ức hiếp là chuyện đương nhiên, trong đời này đừng hòng xoay người… Mạnh Diễm có chút đắc ý.

“Đại ca ca cười kìa.” Ngũ Oa nháy nháy đôi mắt to, một tay quơ quơ trống bỏi, cũng cười khanh khách.

Tứ Oa trong miệng còn ngậm mứt quả, sợ bị lạc mất, đôi tay bé nhỏ non mềm chưa từng buông xiêm y của đại ca ca ra.

Nhị Bảo, Tam Bảo thì lại theo mã phu A Lương đi mua đủ thứ.

Ca ca xưa không bằng nay, đưa một kẻ có tiền về, huy kim sái ngân (aka vung tiền) không nương tay, không giống đa nương, dùng ngân lượng còn phải lo trước lo sau.

Hai người bọn họ mẫn cảm phát hiện, đại ca ca và ca ca không giống chủ tớ, bởi vì kẻ có tiền từ trước đến nay đều vênh mặt hất hàm sai khiến, ít khi giao tiếp với người nghèo.

Chủ tử vì người nhà của tiểu Bảo Nhi mà mua thêm rất nhiều thứ cần thiết, vô luận là ăn mặc hay đồ dùng hay mua đều làm người ta vui vẻ. A Lương chưa từng thấy chủ tử bình dị dễ gần thế này, làm mấy tiểu quỷ gọi là đại ca ca cũng không để ý.

Các thứ được bày bán trong chợ không ít, đoàn người đi chút lại dừng. Kiều Bảo Nhi đứng lại tại một quầy bán trang sức tinh xảo, không kìm nổi liền vỗ vỗ lên phù dung thạch trong vạt áo.

“Làm sao vậy?”

“Trên người mang tiểu thạch đầu vốn muốn tặng cho nương, thế nhưng lại bị thiếu góc…” Nó ngẩng đầu, có ý cầu xin giúp đỡ.

Mạnh Diễm biến sắc trừng nó, “Thì ra ngươi lưu ý đến tiểu thạch đầu đến thế là muốn tặng cho nương?” Hắn có cảm giác bị đả kích.

“Làm sao vậy?” Kiều Bảo Nhi kiễng chân, chăm chú nhìn chủ tử, có phải là bị cảm nắng hay không?

“Không có gì…” Tâm mềm nhũn, hắn không nỡ làm dữ với tiểu tử. “Ngươi chọn lựa trang sức về tặng cho nương ngươi?”

“Thực sự có thể sao?”

“Đương nhiên. Động tác nhanh lên một chút, đợi lát nữa ta đưa ngươi đến một chỗ.”

“Chỗ nào?”

Mạnh Diễm cười nói, “Chỗ có thể thoát khỏi đám tiểu quỷ này.”

A?

***

Ném một đám tiểu quỷ vào mã xa, Mạnh Diễm phân phó A Lương trong coi bọn nó. Sập! Đóng cửa xe, hắn xoay người tóm lấy tiểu tử, để nó ngồi chỗ xa phu, dặn dò, “Ngồi vững.”

“Ác, vâng.”

Giá! một tiếng, Mạnh Diễm tự mình lái xe rời khỏi chợ.

Kiều Bảo Nhi không biết rốt cuộc chủ tử có ý gì, đôi mắt chăm chú nhìn sườn mặt hắn. Thu lại lệ khí quanh thần, chủ tử gây cho người ta cảm giác không hề khó ở chung. Dựa vào người yêu thích trong lòng, cảm nhận được mặt tốt của chủ tử, bù đắp cho quá khứ đau thương.

Mạnh Diễm lặng lẽ thu hết mọi hành động của nó vào đáy mắt, tuấn nhan kề sát, hôn nhẹ lên trán nó, “Muốn ngủ sao?”

“Không phải.” Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, lúc này giống hệt cảnh trong mơ, chủ tử – người có địa vị cao lại tự hạ thấp địa vị, thân phận hiển hách lại không hiển lộ, vì nó mà chịu ở trong nhà gỗ, ăn cơm chỉ có rau dưa, thậm chí còn thân cận với đám đệ muội của nó.

Làm bạn năm mươi năm… Khuôn mặt nhỏ cúi xuống, nó hỏi, “Chủ tử sau này sẽ phải thú thê sinh tử (cưới vợ sinh con) sao?”

Mạnh Diễm ngạc nhiên, “Ta thú thê cái gì?”

“Sinh hài tử.” Nó sẽ giúp chủ tử chăm sóc hài tử.

“Ta ghét hài tử, ngươi cho ta ăn no rảnh rỗi, sinh một đám tiểu quỷ đến phá mình?”

“A?”

“Mắt ngươi trợn lớn vậy làm gì? Trước đây không phải đã nói với ngươi, ta không thú thê rồi đó sao.”

Ch ẳ ng l ẽ ti ể u t ử s ợ h ắ n s ẽ v ứ t b ỏ nó? Nó sao có th ể ngu ng ố c như v ậ y… Ti ể u t ử nuôi bên ngư ờ i v ừ a nghe l ờ i l ạ i săn sóc, ban ngày có th ể giúp h ắ n qu ả n lý ph ủ đ ệ, đ ế n đêm cũng có th ể th ỏ a mãn nhu c ầ u, bình thư ờ ng ch ỉ c ầ n hô lên m ộ t ti ế ng là ti ể u t ử này l ậ p t ứ c nghe theo.

Có th ể nói là v ậ t t ẫ n kỳ dùng ( l ợ i d ụ ng tri ệ t đ ể) … H ắ n còn c ầ n thú thê vào ph ủ làm chư ớ ng m ắ t làm gì.

Mạnh Diễm liếc tiểu tử, ngữ khí cứng nhắc hỏi, “Ngươi không phải là sẽ đổi ý chứ?”

“Không có.”

“Không muốn cho ta ở trên?”

Hơi thở nghẹn lại, nó cật lực lắc đầu.

Mạnh Diễm nhíu mày, hừ hừ, “Tiểu tử, ngày nào đó ngươi lại muốn tự bán mình thì cứ nói với ta, chúng ta đổi sang tửu lâu, ta chờ ngươi đưa đến cửa.”

“A…” Cái miệng nhỏ nhắn hết há lại khép, hoài nghi không biết lỗ tai mình có phải là bị mã xa nghiến qua rồi không. Chủ tử nói cái gì vậy?

Dưới cái nắng gay gắt, hắn đùa với nó, trên khuôn mặt tuấn dật là tiếu ý dạt dào, tâm tình rất là khoái trá mà dẫn tiểu tử cùng một đám tiểu quỷ đi tới thư viện đang khởi công xây dựng.

Nhanh nhẹn nhảy xuống xe, Mạnh Diễm cho một đám tiểu quỷ thấy rõ thư viện sau này chúng sẽ được học, đợi đến khi tiểu tử đi tới bên cạnh, biểu tình sững sờ của nó làm hắn cảm thấy chuyến này đi đến đây thật sự rất đáng giá.

Kiều Bảo Nhi kinh sợ, gia hương nó cũng có thể có một tòa thư viện được xây sao? Bên cạnh con đường còn đầy bùn đất là một tấm bia đá đứng sừng sững. Phóng mắt nhìn lại, lâu vũ (lầu tránh mưa) do mọi người dựng nên đã có hình dáng ban đầu.

“Là ai xây vậy?”

Mạnh Diễm thờ ơ, “Nghe nói là một vị quyền quý giúp đỡ để xây dựng tòa thư viện này. Tiểu tử, triều đình mở thư viện ở khắp nơi, chuyện này cũng không đáng ngạc nhiên.”

Nó đâu chỉ ngạc nhiên, trực giác cho nó biết, thư viện này là do chủ tử âm thầm xây dựng.

“Ta đưa ngươi đến xem, bất quá muốn cho ngươi biết, đệ muội ngươi sau này có thể vào thư viện này học, bọn nó sẽ không bị thất học. Tương lai vô luận là làm ruộng cũng tốt, đi nơi khác tìm kế sinh nhai cũng được, ngươi không cần phải lo đến cuộc sống của người nhà nữa.”

Hắn muốn chấm dứt tất cả những quải niệm của nó với người nhà, ích kỉ muốn giấu nó làm của riêng.

Mạnh Diễm dắt nó đi vào đường mòn bên điền viên, dọc đường nói rõ, “Ta đưa cho ngươi quyền sản khế đất (khế đất chứng minh tài sản là của mình) ở đây, chờ đến khi thu hoạch vụ thu, sau khi hưu canh (ngừng trồng trọt) sau đợt rét đậm, sang năm, cha ngươi có thể tự trang trải.”

Kiều Bảo Nhi đưa tay che nắng, nhìn đám ruộng đang vào kì cấy mùa hè, mỗi khi nó thấy đa nương phải cật lực làm việc dưới nắng, liền ảo tưởng rằng mình có năng lực thần kì, có thể thay đa nương trồng trọt, gánh hết những vất vả cực nhọc.

Nhưng giấc mộng của nó đã thay đổi dưới sự can thiệp của chủ tử. Thu đường nhìn lại, đón nhận ánh mắt ôn nhu, bỗng nhiên trong đầu nó lại vang lên lời nói ôn nhu, “Ti ể u t ử, ta s ẽ đ ố i x ử t ố t v ớ i ngươi.”

Hắn không lừa dối nó… “Diễm.”

“Ân?” Hắn cúi đầu, chờ tiểu tử nói.

“Ta chỉ là nô tài…” Nó nói, “Ở trong phủ, ta chỉ có thể lấy lương bổng, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng không thể lấy khế đất được. Ta sợ đa nương biết…” Quan hệ giữa nó và chủ tử không tầm thường, sợ đa nương không cách nào chấp nhận được.

Kiên trì nghe hết lời tiểu tử, Mạnh Diễm không khỏi lắc đầu cười khẽ. “A, ngươi bây giờ mới lo lắng không phải là quá trễ rồi sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đầy nghi hoặc.

Mạnh Diễm quay người nó lại, một lời vạch trần, “Cha nương ngươi hẳn là đã biết, chỉ là không nói mà thôi.”

Kiều Bảo Nhi cả kinh, “Vì sao?”

“Bởi vì ta tự mình đưa ngươi trở về.”

“Ta không hiểu.”

Bỗng nhiên đứng lại, Mạnh Diễm không tiếc dùng ngôn từ ác độc làm nó phải hiểu rõ sự thực, “Tiểu tử, ngươi sớm đã bị người nhà hi sinh; nếu không phải bất đắc dĩ, người bình thường sẽ không đành lòng đưa hài tử đi thiến.”

Nó sợ run, nhãn thần tối sầm lại, khó nén đau thương trong lòng.

“Ta rất mừng vì ngươi còn sống, có thể rơi vào tay ta. Bằng không, cha nương ngươi đời này không đợi được ngươi hồi hương.”

Nó im lặng, tùy ý chủ tử dẫn đi. Trở lại mã xa, phóng mắt nhìn cánh đồng lúa, mọi người vì cuộc sống mà phải gấp gáp mưu sinh, muốn những ngày an ổn hạnh phúc. Chủ tử cho miếng đất, đa nương cảm kích tận tâm mà không hỏi đến nửa câu, nó đã hiểu.

Hai người ở trên mã xa, đợi A Lương đưa đám tiểu quỷ về. Mạnh Diễm nhàn nhã rong chơi hưởng thụ thanh tĩnh khó có được, dục vọng chiếm giữ mười phần mà ôm tiểu tử, khuôn mặt tuấn dật cọ cọ lên tóc nó, khõe miệng khẽ nhếch.

Tiểu tử này là của hắn, về phần những người khác, chẳng đáng gì.

******************************

Hai ngày sau, Kiều Bảo Nhi dưới âm mưu của chủ tử rời khỏi người nhà, lần thứ hai rời xa gia hương.

“Ngươi đừng trưng cái mặt buồn như đưa đám đó ra nữa. Ta thấy cha nương và đệ muội ngươi cũng thương tâm.” Mạnh Diễm hừ hừ. Trước khi rời khỏi đã nhận lời để tiểu tử mỗi nửa năm hồi hương một lần.

“Chủ tử muốn đi thăm tiểu thư sao?”

“Ân, theo lộ trình ta tính thì đến tối sẽ tới nơi.”

“Nga.” Nó nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn lưu luyến không muốn rời.

Mạnh Diễm xem thư quyển giết thời gian, đợi đến khi tiểu tử mệt mỏi, hắn liền kéo người tựa vào ngực mình.

Buổi trưa, chủ tớ ba người ở trong mã xa ăn đồ Kiều đại nương đã chuẩn bị; đến khi mã xa vào Đồng thành đã là chạng vạng.

Mạnh Diễm tính giờ không sai, tới kịp tiệc đầy tháng của phủ Tây Môn.

Ngoài cửa lớn, khách quý được mời lục tục kéo đến, Mạnh Diễm vừa xuống mã xa đã gây sự chú ý của mọi người.

Gia đinh tiếp đãi khách quý liếc mắt đã nhận ra người, lập tức hô to, “Vương gia đến ─”

Đường nhìn đảo qua, mọi người xung quanh đều dạt hết sang một bên. Mạnh Diễm dẫn tiểu tử, A Lương theo sau cầm hạ lễ đã chuẩn bị, theo gia đinh dẫn đường tiến vào phủ.

Kiều Bảo Nhi phóng mắt nhìn biển người không ngừng trong đình, tiếng chúc mừng vang dội,; bọn gia đinh vội vội vàng vàng tiếp nhận hạ lễ rồi bưng vào; nha hoàn đi qua đi lại giữa những bàn tiệc trong đình, bưng trà đưa nước chiêu đãi. Nó cảm thấy kinh sợ, “Phó dong trong nhà tiểu thư nhiều thật!”

“Tây Môn Diễm gia đại nghiệp đại (nhà đông sự nghiệp lớn), người dựa vào hắn nuôi sống cũng không ít.” Theo hắn biết, biểu thân (bà con) của Tây Môn Diễm đông như kiến; lúc Phù Dung mới vào phủ phải nhớ hết tên bọn họ, phân biệt rõ ai với ai.

Về phần hắn, chỉ cần chờ người đến trước mặt mình dập đầu hành lễ, cần gì phải để ý đến ai là ai, ai tên gì.

“Tiểu tử, ta đưa ngươi đi tìm Phù Dung. Đêm nay, ngươi cứ đi theo bên cạnh nàng, ta phải ứng phó với mấy kẻ nhàn rỗi.”

“Nga, vâng.” Chủ tử không thích mở tiệc chiêu đãi phô trương, nó ở trong phủ một thời gian cũng ít thấy có người đến bái phỏng.

Mạnh Diễm tùy tiện bắt một tên gia đinh phân phó vài câu.

Kiều Bảo Nhi chỉ thấy đối phương gật đầu nói ba tiếng, “Vâng vâng vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.”

Chỉ chớp mắt, nó đã được đưa đến viện lạc của tiểu thư.

******

Nam oa nhi mới vừa đầy tháng giống hệt như cữu cữu (cậu, ý chỉ Mạnh Diễm)! Kiều Bảo Nhi ngạc nhiên không ngớt, ngũ quan của oa oa béo mập bế trên tay thực sự giống vô cùng. “Tiểu thư, bảo bảo thật giống như chủ tử.”

Hỉ Nhi suỵt suỵt, “Nói nhỏ một chút, lời này cô gia đã nghe hơn mười lần rồi đó, rất mất hứng a.”

“A, cô gia mất hứng…”

“Đương nhiên rồi, tiểu thư vất vả lắm mới thuận lợi sinh hạ nam đinh, cô gia đương nhiên mất hứng vì hài tử không giống đa nương mà lại cực kì giống cữu cữu.” Nhìn dáng dấp này, quả thực đúng là đúc từ một khuôn ra mà.

“Hỉ Nhi, tiểu Bảo Nhi, hài tử sau này còn thay đổi, nãi nương đều nói thế, hài tử đến lúc lớn lên sẽ giống đa nương.”

“Nga, ta nhớ Ngũ Oa khi còn bé cũng giống đa, sau lại giống nương.”

“Giống cữu cữu cũng khó nói a.” Hỉ Nhi không chút lạc quan.

Phù Dung cười cười, “Đưa hài tử cho ta.” Vô luận hài tử sinh ra giống người nhà ngoại hay người nhà nội, bé cũng là bảo bối của nàng.

Kiều Bảo Nhi thong thả đi đến bên giường, cẩn thận trả lại hài tử cho tiểu thư.

“Hài tử giống cữu cữu, dung mạo cũng đẹp.” Phù Dung ôn nhu cười, mừng vì nàng đã sinh được hậu duệ cho phu gia (nhà chồng).

Hỉ Nhi tiến lên đây, nhỏ giọng nói, “Tính tình mà cũng giống là nguy to.” Nhất định phải hảo hảo dạy dỗ, phải thiện lương như tiểu thư mới được. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi nói đúng không?”

“Ách… Chủ tử không xấu mà.” Nó sửa đúng.

Lời này vừa nói ra, Phù Dung và Hỉ Nhi đều kinh ngạc nhìn nó.

“Tiểu Bảo Nhi không phải là nói lộn đó chứ?”

“Hay là hai người chúng ta nghe nhầm?”

Bầu không khí nhất thời xấu hổ.

Kiều Bảo Nhi ngượng ngùng không biết phải giải thích thế nào. “Đừng nhìn ta như vậy.” Nó cúi đầu, bên tai đỏ ửng.

“Ca ca đối với ngươi tốt không?”

“Tốt a. Chủ tử dạy ta tập viết, gảy bàn tính, còn dạy nhiều thứ khác nữa.” Bất quá chủ tử cũng có chút ý xấu, những lời này nó không nói ra.

Hỉ Nhi nhảy ra trước mặt nó, đôi mắt mở to săm soi, “Thật không?”

Nó nhỏ giọng, “Ân.”

“Ngươi ở trong phủ, có còn người nào khi dễ ngươi không?”

“Không có.”

“Như vậy thì ta yên tâm rồi.” Nàng vỗ vỗ vai tiểu Bảo Nhi, vui mừng.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng lục tục có những nương tử quân (bà vợ) kéo đến, tất cả đều là họ hàng bên chi thứ Tây Môn. Một đám nữ tử vừa nói vừa cười, trọng tâm câu chuyện bắt đầu đàm luận làm sao dục nhi (nuôi con), những việc cần chú ý, những thứ cần kiêng kị. Trong phòng như biến thành cái chợ, Kiều Bảo Nhi bị ép đến một góc, căn bản không có người nào chú ý đến nó.

Đến khi tiệc rươu kết thúc, tân khách tẫn hoan (khách khứa vui vẻ), đoàn người giải tán; phó dong, nha hoàn trong phủ bận rộn thu dọn, cô gia và chủ tử trở về phòng, Kiều Bảo Nhi mới bị xách đến một viện lạc khác, ngủ trong khách phòng.

Bên trong phòng, ánh nến sáng lòa.

Kiều Bảo Nhi an tĩnh lau tóc cho chủ tử; khuôn mặt chôn trong lồng ngực nho nhỏ nóng rực. Tối nay chủ tử uống không ít rượu.

“Tiểu tử, ngươi có nóng không?”

“Không nóng. Chủ tử đã thấy ngoại sanh (cháu ngoại trai) chưa?”

“A, thấy rồi, tiểu đông tay kia giống ta thật a. Sắc mặt Tây Môn Diễm kém lắm.”

“Hài tử của tiểu thư, sau này lớn lên sẽ đẹp lắm a.”

“Tiểu tử, ngươi quanh co thế là muốn khen ta tuấn tú phải không?”

“…” Nháy mắt không nói gì. Nó đã từng coi chủ tử là quỷ.

Mạnh Diễm vừa ngẩng đầu, thấy biểu tình sững sờ của nó, “Ngươi bị ta mê hoặc đến choáng váng à?”

“…” Nó rất thanh tỉnh, người say rượu là chủ tử a.

“Tiểu tử, bệnh cũ của ngươi lại tái phát, không nói lời nào… Không sợ ta cắn ngươi?”

Hát! Nó lập tức giật mình, bỗng nhiên nhớ tới, “Chữ ‘Diễm’ có chữ ‘cắn’[1], thảo nào chủ tử thích cắn người.”

Mạnh Diễm nghẹn cười, chuyện hắn tùy tiện bịa ra lúc trước mà tiểu tử này cũng ghi tạc trong đầu. “Vậy ngươi thích ta cắn chỗ nào?” Hắn xấu xa hỏi.

“Ách, thích…”

“Cắn chỗ nào?”

“Cắn…” Nó cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc ửng hồng.

Mạnh Diễm không an phận, tay lập tức chui vào xiêm y của nó, lòng bàn tay dao động, vê vê điểm nho nhỏ đỏ ửng trước ngực nó, “Nơi này sao?”

Có hơi đau, nhưng lại có chút thoải mái khó nói thành lời. Nó nhắm mắt, khó chịu nói, “Không được…”

Mạnh Diễm tiến sát lại, đôi môi để lại từng dấu hồng ngân trên cổ nó, làm nó kêu như con mèo nhỏ. Môi lưỡi dần đi xuống, dùng răng cắn mở y khấu của nó, một tay lại vói vào tìm kiếm, vê vê điểm đỏ bên kia, đầu ngón tay có thể cảm nhận nó đang dần biến cứng.

Tiểu tử run rẩy cả người, Mạnh Diễm cười cười, ngả ngớn hỏi, “Thích cắn nơi này sao?”

“Ân… Không phải…” Nó lắc lắc đầu, không thích chủ tử đùa giỡn ác ý thế này.

“Không thành thật chút nào.” Mạnh Diễm quét hết tất cả mọi thứ trên bàn, trong phòng vang lên những tiếng loảng xoảng cộp cộp.

Lập tức đặt tiểu tử lên bàn, cởi bỏ ràng buộc dưới hạ thân nó, đồng thời ôn nhu dụ dỗ, “Mở chân ra.”

Ầm! Thuốc nổ nổ tung, cháy sạch cả người nó, làm nó đỏ ửng từ đầu đến chân.

Rụt rè nghe lời, bàn tay nho nhỏ nắm chặt một góc bố bạch, vừa thẹn lại vừa quẫn mà cắn, sợ tiếng rên rỉ truyền ra ngoài phòng.

Bỗng bên ngoài có một gã gia đinh đến hỏi, “Gia, trong đó có phải có ấm chén bị vỡ không? Có cần tiểu nhân vào thu dọn không ạ?”

Mạnh Diễm cười khẽ, “Tiểu tử, muốn cho người vào thu dọn không?”

“Đừng…” Nó lắc lắc đầu, tâm can như treo ngược lên, biết rõ chủ tử lại bắt đầu trêu đùa nhưng nó cũng sợ chủ tử sẽ làm thật.

“Cút ─ đừng đến quấy rối!”

Tiếng thét lệnh trầm thấp bay ra ngoài phòng. Tiểu tử xấu hổ, thân thể nhỏ bé này ngoại trừ chính mình ra, hắn nhất định không cho bất kì kẻ nào khác nhìn thấy.

Người ngoài phòng bị dọa cho nhảy dựng, biết điều nhanh chóng rời khỏi.

“Người đi rồi.” Cúi đầu, hắn dạng chân nó ra, nhẹ nhàng gặm cắn.

Rụt lại ngón chân nhột nhạt, nó theo phản xạ mà muốn đưa chân đá vào mặt chủ tử.

“Tiểu tử, đừng lộn xộn, ta không muốn mặt ta bị hủy dưới chân ngươi.” Môi lưỡi dọc theo mắt cá chân nó mà mò lên trên, như muốn khắc sâu ấn kí, đến khi miệng rời ra thì trên chân nó đã có một ít tiếu sa lưu lại.

Tách nơi riêng tư non mềm của tiểu tử ra, hắn mút phần đùi trong nhạy cảm, muốn kích thích rồi lại không thèm gãi chỗ ngứa. Ngẩng đầu lên, thấy tiểu tử nhắm chặt hai mắt, dường như đang ẩn nhẫn cái gì đó.

Hắn cười cười, lần thứ hai cúi đầu hôn lên cái rốn của nó, hai tay chụp xuống, phút chốc đã đặt lên nơi gắng gượng dưới hạ phúc của tiểu tử, cách lớp y liêu mà xoa nắn, môi lại ngậm điểm nhỏ trước ngực nó.

Thân thể khẽ lay động theo chủ tử, bàn tay bắt lấy mái tóc tán loạn trước ngực, không tự chủ được mà ưỡn người lên, phối hợp với hỏa nhiệt đang cọ xát phía dưới.

“Diễm…” Kêu lên một tiếng nho nhỏ, hoa mắt dưới những những việc làm càn rỡ nhưng vô cùng ôn nhu của hắn.

Hắn liên tiếp khiêu khích điểm đỏ dưới đầu lưỡi, thay phiên gặm cắn mút hút, lặng yên đi xuống, đôi môi cướp lấy môi nó, cái lưỡi mềm mại lách vào, ôn nhu dây dưa, chốc chốc lại tham nhập vào tận sâu trong mà cuốn lấy.

Dục vọng dưới hạ phúc càng lúc càng căng cứng rắn chắc, hỏa nhiệt cọ xát vào dư thế, hai người thở dốc, hơi thở thô suyễn của hẵn giao hòa với âm thanh lanh lảnh của nó, thúc giục tình dục càng thêm thiêu đốt, nóng như lửa.

Bốn cánh môi giao nhau, đôi tay đã bất tri bất giác quấn quanh cổ chủ tử; bốn mắt giao nhau, hai người đều như say như túy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, như hâm nóng cả khuôn mặt tuấn dật của chủ tử.

Mạnh Diễm dùng đầu ngón tay xoa xoa lên cánh môi sưng phồng của nó, mềm giọng nỉ non, “Tiểu tử kia, thích ta cắn chỗ nào?”

“Đều thích…”

“Ân.” Mạnh Diễm hôn lên gương mặt nóng rực của nó, hai tay chế trụ thắt lưng nó, chui vào giữa hai chân, dùng môi lưỡi âu yếm nơi mềm mịn của nó, khẽ cắn lên dư thế. Cả người nó run rẩy, bên tai hắn quanh quẩn tiếng khóc nức nở.

Một đôi mắt nhiễm sương mông lung, thấm đẫm trong dòng suối dục tình, cả người say sưa mặc cho chủ tử gặm cắn.

Trong người khát khao thứ kiên đĩnh của hắn tiến nhập, khẽ gọi một tiếng, “Diễm… Nhanh lên một chút…”

Nó nằm trên bàn, y sam lộn xộn, dưới môn hộ là hoa nhị đã phơi bày lồ lộ, trơn bóng, mị hồng nở rộ hấp dẫn chủ tử.

Hắn sôi sục đến cực hạn, cởi bỏ ràng buộc trên người, dục vọng ưỡn ra, dần dần đi vào cấm địa âm u mềm mại.

Úc! Tiểu tử này vừa nóng vừa chặt, nháy mắt đã nhấn chìm lý trí hắn.

Đau! Nhíu mày, nháy nháy đôi mắt mờ mịt, thân thể lay động theo khí thế rào rạt mà co quắp. Nó bám chặt vào thân thể rắn chắc, hít thờ không thông.

Mạnh Diễm khẽ khàng xoa nắn dư thế của nó, dành cho nó tất cả những kính thích ôn nhu. Cảm giác tiểu tử dần thả lỏng, đôi chân đã quấn quanh thắt lưng mình, như thúc giục hắn càng thêm mạnh mẽ. Hắn cười cười, xốc lưng nó lên mà ra sức đâm vào, dục vọng phóng túng trong cơn rong ruổi.

“A ─” Cả người nó choáng váng, thứ kiên ngạnh liên tục xâm nhập vào thân thể, kích thích điểm mẫn cảm của nó, làm nó cảm thấy thật khoan khoái…

Biểu tình say sưa của tiểu tử càng lúc càng mê người, Mạnh Diễm nắm chặt tay nó, dẫn dắt nó âu yếm dư thế tinh xảo của chính mình. Tiểu tử say mê phối hợp; hắn nâng mắt cá chân của nó lên cao, ánh mắt phiếm tình, khơi mào cảm giác sung sướng ẩn sâu trong thân thể.

“Ân… A…” Kiều Bảo Nhi cảm thấy trong cơ thể hình như có một ngọn lửa lan đến hạ phúc, đầu ngón tay dưới dư thế bỗng cảm thấy ít nhiệt lưu trào ra, thấm ướt bàn tay nho nhỏ. Nó vong tình xoa nắn, thăm dò nơi có thể tạo ra sung sướng, thúc giục, “Diễm, mau…”

Nơi trong cơ thể tiểu tử không ngừng co rút, ngày càng nhanh, kẹp cho dục vọng hắn gần như tiến sát tới biên giới xuất ra. Mạnh Diễm cắn răng một cái, xốc thắt lưng nó lên, điên cuồng trừu tống, chấn động đến mức bức ra tiếng rên la ngọt lịm của tiểu tử.

Hắn chôn trong thân thể nó phóng ra một luồng nhiệt lưu, cả người mồ hôi nhễ nhại phủ lên người tiểu tử, không ngừng thở gấp.

Kiều Bảo Nhi thất thần một lúc lâu, mãi đến khi trọng lượng trên người gần như đè nát nó, nó mới giãy dụa rên lên, “Nặng quá…”

Mạnh Diễm hôn lên gương mặt còn đỏ ửng của nó, men say đã thanh tỉnh hơn phân nửa. “Tiểu tử, ngươi học được mị thuật từ chỗ nào, khiến cho ta suýt chút nữa là say chết trên người ngươi.”

Oanh! “Không… Không có.” Nó vùi đầu vào hõm vai chủ tử, tỏ vẻ hắn nói oan cho nó.

Mạnh Diễm cười cười, ôm nó trở lại giường, sàng vi (màn giường) buông xuống, che phủ cảnh xuân, “Ngủ đi.”

Đã quen có tiểu tử ghé vào lồng ngực, lòng bàn tay vuốt ve cánh tay trơn tuột, sống lưng nhẵn bóng, đây chính là một loại hưởng thụ a.

“Ta nóng quá.” Người dưới ổ chăn lên tiếng kháng nghị.

Lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, kề sát mặt chủ tử, thoải mái với vị trí ưa thích, nó cúi đầu, cảm thấy mĩ mãn mà nằm sấp xuống ngủ.

Hôn lên trán nó, Mạnh Diễm nói, “Ngày mai ta sẽ đưa ngươi hồi phủ.”

“Không ở lại vài ngày sao?”

“Không được, ta không quen giường.”

“Ân, chủ tử ở đâu thì ta sẽ ở đó.” Nó đã dần quen ngủ trên người chủ tử, vô luận ở đâu cũng có thể ngủ được. Tự đáy lòng phát ra lời thề, không hề hay biết trái tim dưới bàn tay đã đập nhanh hơn trước.

Nó chỉ là kẻ nhỏ bé tầm thường, xông vào cuộc sống của chủ tử, đó là điều chân thật nhất trong khát vọng của nó.

Mạnh Diễm ôm tiểu tử, khẽ nhắm mắt lại, có thể đoán được, trong thời gian tới, hắn sẽ không còn tịch mịch nữa.

Đêm khuya vắng lặng. Người thật lâu sau vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ, trọn cả một đời này, chỉ yêu một mình tiểu tử thuộc về hắn.