Có vẻ như Hadis không nói dối. Jill nhìn chiếc nhẫn, cảm xúc lẫn lộn hết cả lên.
Một con dấu à…? Nếu nó vô hại thì không sao. Song, nó cũng có nghĩa là anh ấy đang thực sự nghiêm túc… Nhưng lần này, mình sẽ cẩn thận, Jill lặng lẽ hạ quyết tâm sâu trong lòng.
Hadis đôi khi đột nhiên nở một nụ cười một cách khá “dở hơi”. Mặc dù anh nói rằng lời cầu hôn khiến anh ấy rất hạnh phúc, nhưng anh ấy cũng bảo anh ổn với mối quan hệ chỉ trên danh nghĩa này—rằng anh ấy sẽ trân trọng Jill và bảo vệ cô ấy. Và cũng từ cái miệng đó, anh đã nói rằng anh ấy chẳng biết gì về tình yêu hay sự lãng mạn cả. Anh thẳng thắn, nhưng không thể hiện sự chân thành.
Không đời nào người đàn ông này lại yêu Jill cho được.
Tình yêu khiến bạn trở nên mù quáng. Jill biết rõ điều đó, một cách đau đớn. Vậy nên, cô sẽ không phải lòng anh ấy cho đến khi cô chắc chắn rằng anh ấy là người đàn ông phù hợp để trở thành lựa chọn tiếp theo của cô ấy.
Ít nhất, không đời nào cô lại yêu anh ấy trước được.
Đây là chiến lược duy nhất Jill quyết định làm theo.
Đây là bài học của cô ấy từ những sai lầm cuối đời của mình.
Lần này, không ai có thể lợi dụng tình cảm của cô nữa.
Lần này, cô sẽ không phạm sai lầm nào nữa.
Ngay khi Jill mím môi lại, chạm ngón tay vào chiếc nhẫn vàng của mình, một tiếng nổ vang lên từ trên cao.
"Cái gì-?"
Nhưng đó không chỉ là một vụ nổ. Một tiếng nổ thứ hai, rồi tiếng nổ thứ ba vang lên. Con tàu lắc lư từ bên này sang bên kia, kêu cót két rất to, và bụi từ trần bay xuống như mưa.
“Đây là…a-một cuộc tấn công sao?!” cô ấy nghi ngờ.
“Không thể nào…”
Có thể nào những người ở quê hương của cô ấy đã nghe tin rằng Jill đã bị bắt cóc và tranh nhau truy đuổi họ? Tuy nhiên, Rave, đã chuyển từ đầu của Jill sang vai của Hadis, đưa ra một quan điểm khác: “Cuộc tấn công nổ ra ngay khi chúng ta tiến vào Đế chế Rave? Có lẽ ai đó đã cài một thiết bị theo dõi trên tàu?”
“C-Ý anh là đó là một cuộc tấn công từ chính người của anh?” cô ấy hỏi.
“Đừng nói với tôi đó là phe của Thái tử Vissel…”
Mọi người đều biết, ngay cả ở Kratos, rằng một cuộc xung đột chính trị đang diễn ra ở Đế chế Rave giữa hai phe — những người ủng hộ Hoàng đế Hadis và những người ủng hộ anh trai ông, Thái tử Vissel.
Nhưng câu trả lời của Hadis không phải là câu trả lời mà Jill mong đợi.
“Anh trai tôi sẽ không làm những việc như thế này đâu… Suy đoán về nó thật lãng phí thời gian. Ra xem xét tình hình tí nào,” anh nói, nghe như thể anh ấy đang đề nghị họ đi dạo vậy.
Nhưng ngay khi Jill nghe thấy những lời đó, toàn bộ khung cảnh trước mặt cô đã thay đổi. Bầu trời cao rộng và đường chân trời xanh thẳm của đại dương thu vào mắt cô. Bằng cách nào đó, họ đã ở trên boong tàu.
Mặt trời, đang leo lên bầu trời cao rộng, thật chói lọi. Đó là một cảnh tượng bình thường, yên bình, nhưng Jill lại cảm nhận được thứ sức mạnh thần bí ở phía bên kia đường chân trời.
Một, hai, ba… Không có nhiều người, nhưng…
Jill nhắm mắt lại, tập trung vào các giác quan của mình. Nếu những kẻ tấn công đang tiếp cận họ, thì có lẽ chúng đã đủ gần để cô có thể quan sát chúng bằng phép thuật của mình.
Tìm kiếm trên mặt nước, cô phát hiện ra một số bóng đen. Họ quay lưng về phía mặt trời và đang hướng thẳng về phía họ—một nhóm người đội khăn trùm đầu giống như mặt nạ, kín cả mặt mũi và mặc quần áo bảo hộ màu rêu, bùn bẩn. Những bộ trang phục mà những người lính đánh thuê sẽ mặc. Đây không phải là lực lượng vũ trang bình thường.
Nhưng thực tế là những người này đang bay vút lên không trung trên lưng những con rồng có nghĩa là họ có thể đến từ Đế chế Rave. Họ cũng đang bay theo đội hình gọn gàng, chặt chẽ.
Họ có kỹ năng, nhưng có vẻ như họ không có đủ sức mạnh ma thuật để có thể tự bay.
Họ có thể sẽ tiếp cận con tàu chỉ trong vài phút nữa. Họ có thể chắc chắn đánh chìm con tàu này—không gì khác hơn là một mục tiêu khổng lồ—một cách dễ dàng.
“Ừm, chúng ta có nên bắn trả không?” Jill hỏi Hadis, người đang ôm cô trong tay. “Có bao nhiêu người trên con tàu này— Bệ hạ?!”
Đột nhiên, Hadis khuỵu một gối xuống. Anh nhanh chóng đặt cô xuống và bịt miệng lại. Nước da của anh ấy đã thay đổi đáng kể.
“Chết tiệt… Cái gì vậy chứ…?!” anh nguyền rủa.
“C-Có chuyện gì vậy?” Jill hỏi. "Ôi không! Anh trúng đòn nào từ họ hả-”
“Tôi đã bất cẩn và phơi mình dưới ánh sáng mặt trời.”
Miệng Jill há ra, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng. Hadis khuỵu xuống cả hai đầu gối
và tiếp tục bằng một giọng cực kỳ nghiêm túc, “Và tôi quên mất rằng đêm qua tôi đã không ngủ đủ giấc…!”
“À, vâng, nhắc mới nhớ, hôm qua anh cũng không uống thuốc đúng giờ,” Rave nói thêm.
"Cái gì? Nghe này, đừng giỡn nữa.”
Sau đó, ngay khi Jill định mắng anh ta, Hadis đã thổ huyết.
Jill đông cứng vì sốc. Hadis chìm trong vũng máu của chính mình trước mặt cô. Những ngón tay anh run run. “Tôi chỉ còn cách này thôi… Rave, đưa cô ấy đến bến cảng.”
“Được rồi.”
"Cái gì?" Jill hỏi.
Không sao đâu, em không phải lo lắng cho anh. Anh là một con quái vật, vì vậy cứ để anh ở đây là được rồi… Anh chỉ cần ngủ chút và hồi phục sức lực…”
"Cái gì?" cô nhắc lại.
Hadis nhắm mắt lại, trông như đang trút hơi thở cuối cùng. Với một tiếng ‘thud’, con tàu ngừng di chuyển.
"Huh…? CÁI GÌ?! Đ-Đợi đã! Ý anh là gì?!" Jill hỏi, nắm lấy ve áo của Hadis mà không cần suy nghĩ và hét vào mặt anh ta. "Thức dậy! Kẻ thù đang đến! Anh định làm gì?! Và lẽ ra anh nên dịch chuyển chúng ta từ cabin vào bờ chứ không phải lên boong tàu?! Có phải con tàu này chạy bằng sức mạnh ma thuật của anh không?! Có thực sự không có ai khác trên tàu?! Anh đã nói sẽ trân trọng và bảo vệ em mà! Làm thế nào anh giải thích mớ hỗn độn này?
Rave nói: “Sát thương từ mấy câu đó kinh khủng thật đấy.”
“Thế tôi phải làm gì cơ chứ!” cô cáu kỉnh với anh.
Nhưng dù Jill có lắc Hadis thế nào đi chăng nữa, anh ấy vẫn trông giống như một xác chết—mặt anh ấy tái nhợt và đôi mắt của anh ấy không chịu mở ra. Và mặc dù con tàu đã dừng lại, không có ai khác xuất hiện trên boong. Jill tái mặt trước sự tĩnh lặng đến kỳ lạ này.
Cô ấy đang ở giữa biển, trên một chiếc thuyền không hoạt động cùng với một vị hoàng đế hoàn toàn vô dụng và một Long Thần trông chả khác nào một con rắn. Tình hình này đúng là bố của tồi tệ mà.
Tôi mắc nghiệp chướng nào hả?! Không thể tin rằng tôi lại không lấy được bất kỳ thông tin nào từ anh ấy nữa chứ…!
Cả Rave và Hadis đều cho rằng cuộc tấn công do chính người của họ thực hiện. Điều đó có nghĩa là sự kiện này có liên quan đến xung đột chính trị của Đế chế Rave. Jill chắc chắn rằng sẽ có cách để tránh xung đột này nếu cô ấy có thể khai thác thông tin từ Hadis, nhưng cô ấy đã quá tập trung vào việc anh ấy thích các cô gái nhỏ, bánh ngọt và các chiến lược quan hệ, cô ấy đã đánh mất cơ hội đó.
“À, vì danh dự của Hadis, tôi sẽ giải thích,” Rave nói. “Lý do tại sao anh ấy chọn đi tàu thay vì dịch chuyển tức thời là vì sức mạnh ma thuật của bạn không ổn định.”
“…Anh ấy cũng từng nói thế với tôi, nhưng tôi không hiểu điều đó có nghĩa là gì.” “Bạn cũng có thể gọi nó là linh hồn của bạn. Cô bé, đó có phải là hình dạng thật của cô không?”
Jill giật mình kinh ngạc. Rave duỗi thẳng sống lưng và bắt gặp ánh mắt của Jill. “Cả sức mạnh ma thuật và linh hồn của bạn đang dần ổn định bên trong cơ thể. Trừ khi có điều gì đó bất ngờ xảy ra, mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhưng trong khoảng thời gian không ổn định này, làm một việc gì đó như dịch chuyển tức thời bạn đi một quãng đường dài có thể khiến linh hồn bạn tách rời khỏi cơ thể.”
“Vậy là hoàng đế đã không dịch chuyển tức thời vì lợi ích của tôi, với nguy cơ của chính ông ấy…” cô lẩm bẩm.
“Không, đó là bởi vì anh ấy là một tên ngốc không biết chăm sóc cho bản thân. Ảnh đã rất phấn khích sau khi bạn cầu hôn anh ấy ngày hôm qua nên không ngủ được ấy mà.”
Tôi hiểu rồi… Anh ấy thực sự cảm thấy vui à? Tôi không biết mình nên cảm thấy vui mừng hay bực tức nữa…
“Cơ thể anh ấy yếu” Rave tiếp tục. “Sức mạnh ma thuật của Long Thần không phải là thứ có thể chứa trong cơ thể của con người.”
“…Anh biến thành một hình dạng khác như vậy để phân tán một phần sức mạnh ma thuật à?” Jill hỏi.
“Hmm, chà, có rất nhiều lý do. Dù sao đi nữa, chúng ta sẽ nói về nó sau. Tôi sẽ tự mình dịch chuyển tức thời cho cô. Nhưng phải đưa cô tới đâu nhỉ? Anh cu này đâu đâu cũng có kẻ thù.”
"Vui lòng chờ! Nếu tôi rời đi, điều gì sẽ xảy ra với hoàng đế?” cô ấy hỏi.
“Chính anh ấy đã nói với cô mà, phải không? Nếu chúng ta cứ để anh ấy ở đây như thế này, anh ấy sẽ ổn thôi.” Những lời này khiến Jill đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của mình. Cô nhìn lại đôi mắt ti hí của Rave. “Anh ấy sẽ hành động theo bản năng phòng thủ của mình. Tất cả sẽ kết thúc trong một địa ngục rực lửa… Dù sao thì anh ấy và tôi cũng là quái vật mà.”
Đó là danh hiệu mà Jill rất quen thuộc.
Cô ấy từng là con gái của thần chiến tranh, vì vậy họ có thể dựa vào cô ấy. Nhưng Jill biết - cô ấy biết rằng sau lưng cô ấy, mọi người đã gọi cô ấy là một con quái vật.
Và cô ấy biết rằng với tư cách là con gái của thần chiến tranh (đồng nghĩa với "quái vật"), họ đã lợi dụng Jill nhiều nhất có thể.
“…Tôi sẽ làm gì đó,” cô nói.
"Huh?"
Nắm chặt tay thành nắm đấm, Jill đứng dậy trên boong tàu. Có lẽ là quá lạc quan khi nghĩ rằng cô ấy có thể sử dụng cùng một lượng sức mạnh ma thuật trong cơ thể này so với
cơ thể mười sáu tuổi của mình. Cô thậm chí còn không chắc liệu mình có thể di chuyển cơ thể theo cách mình muốn hay không.
Nhưng hoàng đế đã cố gắng giúp tôi.
Đó không phải là lý do đủ để giúp đỡ anh ấy và đặt niềm tin vào anh ấy ở đây và sao?
Hiện nay?
Cô đỡ Hadis lên, đặt anh ta vào lan can sắt và trói anh ta lại ở đó với một số sợi dây để anh ta không bị ném ra khỏi tàu. Làm được nửa chừng, Hadis đột nhiên mở mắt ra.
"…Tại sao bạn vẫn còn ở đây? Rave, ngươi đang làm gì…?”
“Có vẻ như cô ấy định giúp anh, Hadis.”
“Đừng lo!” Jill nói. "Em sẽ bảo vệ anh."
Hadis chớp mắt trong sự ngạc nhiên câm lặng. Đôi mắt vàng trong veo của nó có hình tròn hoàn hảo, điều mà Jill thấy khá hài lòng. Nó nhắc cô nhớ lại cô đã cảm thấy tự hào như thế nào khi khiến đôi mắt đó quay lại nhìn cô vào cái đêm mà anh ra lệnh thảm sát.
Thật tốt khi chỉ có duy nhất mình có được những trải nghiệm đó.
Cô lần lượt nhìn vào mắt cả hai và nhắc lại lời hứa của mình. “Em đã nói với anh rằng em sẽ làm cho anh hạnh phúc, phải không?”
Với một tiếng “thịch” , Jill đạp cửa ra khỏi boong tàu. Nhẹ nhàng bồng bềnh trong không trung, cô hướng về phía đuôi tàu. Họ đang hướng tới Đế chế Rave, vì vậy Jill cho rằng họ vẫn đang đi đúng hướng.
Dịch chuyển tức thời là phép thuật bóp méo thời gian. Phép thuật di chuyển thời gian—ngăn nó lại, đảo ngược nó hoặc nâng cao nó—gần giống với quyền năng của các vị thần vậy. Do đó, hầu hết những người bình thường không có khả năng sử dụng những phép thuật đó.
Nhưng…
Jill chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất và hít một hơi thật sâu. Cô nhấc đuôi tàu lên. Nó nhẹ hơn cô tưởng. Nếu là ánh sáng này, cô ấy có thể làm cho nó hoạt động bằng chính những giác quan mà cô ấy có ở tuổi mười sáu.
“Sẵn sàng, và…!”
Bằng cả hai tay, Jill ném con tàu như thể cô ấy đang ném một quả bóng. Con tàu cắt ngang bầu trời, nhanh hơn, cao hơn cả một con chim bay trên biển, xé qua từng cơn gió. Cô lo lắng về việc Hadis sẽ trượt khỏi boong, nhưng cô có thể thấy rằng anh ấy vẫn bị buộc chặt vào lan can sắt bằng dây thừng. Khoảnh khắc cô ấy thở phào nhẹ nhõm, một mũi tên sượt qua má cô ấy.
Cô ấy ngay lập tức quay lại và theo bản năng với lấy thanh kiếm ở thắt lưng của mình, nhưng không có thanh nào ở đó. Cô tặc lưỡi.
Tay không à, tốt thôi.
Một viên đạn bay thẳng về phía cô. Cô chộp lấy nó từ không trung bằng một bàn tay phủ đầy ma thuật và nghiền nát nó. Jill đã quen với mùi chiến trường. Cô ấy hoàn toàn không bị ám ảnh bởi nó. Đó là điều khiến cô ấy trở thành chính mình.
"Giờ thì, anh với tôi ai mạnh hơn nào?"
Đây là cụm từ thường được thốt ra bởi con gái của thần chiến tranh khi cô ấy lao ra chiến trường. Mỉm cười không sợ hãi, Jill lao thẳng vào một trận mưa tên.
Ma thuật lấp lánh giữa trời..
Dựa lưng vào lan can sắt, Hadis sững sờ nhìn nó.
"Heh heh! Anh có cái nhìn sắc bén đó, Long đế. Cảm giác bị trói như thế nào? Cô ấy đã không lãng phí chút thời gian nào để xử lí chúng đâu!
“…Rave. Có phải tôi đang được bảo vệ?”
“Đoán xem?”
“…Không thể tin nổi… Ngực tôi đau quá…”
“Chết vì một vài rung động của trái tim sẽ là quá ngu ngốc đối với ngài. Dù gì thì trò chơi cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.”
Tôi biết điều đó. Đó là lý do tại sao tôi muốn trái tim mình ngừng đập, nhưng nó sẽ không dừng lại. Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy? Hadis ngạc nhiên.
Jill bay vút lên không trung, hất văng kẻ thù của mình xuống biển. Hình ảnh cô ấy chiến đấu thật đẹp—thật vô giá.
"…Tôi tiêu rồi. Không ổn rồi, ý tôi là… Một cô gái như thế…”
“Đừng xúc động vậy chứ… Cố gắng lên. Đừng mất kiểm soát.”
“Nhưng Rave… tôi nóng quá… Tôi thấy thật choáng váng và chóng mặt…”
“Đợi đã, anh đang nghiêm túc đấy à? Dừng lại! Đừng bắt đầu địa ngục thế chứ! Kiểm soát Quyền năng của Rồng nào.”
“Địa ngục… Ngươi nói đúng, đó là Địa ngục… Ta không thể tin rằng ngực mình lại đau đến thế này…”
Hadis thoáng thấy một người phụ nữ, tay ôm một đứa bé. Đó có phải là dáng hình thật của nàng ấy không?
Không - điều đó không thành vấn đề. Có con hay không, không quan trọng. Chỉ cần là cô ấy, thế là đủ.
Tóm lại… Hadis không thể không cảm thấy lóa mắt khi nhìn thấy cô ấy, trông giống như một nữ thần công lý chạy ra chiến trường vậy.
“Mình say sóng rồi…” Hadis nói.
Hadis sẽ trân trọng cô ấy. Cô gái này sẽ là phối ngẫu của Long đế.
Vì cô là người quan trọng nhất của anh, cho nên anh phải bảo vệ cô bằng mọi giá.
***
Con tàu lướt trên mặt nước, cuối cùng đã đến hải quan và có vẻ như nó sẽ đâm sầm vào đó. Jill đáp xuống bên cạnh Hadis, nước bắn tung tóe và sau đó hét lên: “Hoàng đế Bệ hạ đang ở trên con tàu này! Anh ta bị ai đó tấn công và trốn thoát! Mau đưa Bệ hạ vào phòng trị liệu đi!”
Một người lính rụt rè tiến lại gần, nhưng rồi nhanh chóng chạy đi kêu cứu. Bởi vì Jill đã sử dụng danh hiệu của Hadis - Hoàng đế Bệ hạ - tin tức về sự xáo trộn lan truyền nhanh chóng, và mọi người bắt đầu lên tàu.
“Đ-Đây là Hoàng đế Bệ hạ sao? Thế thì…tại sao anh ta lại bị trói…?!”
“Đây chắc hẳn là tác phẩm của kẻ thù!”
"Xin hỏi tiểu thư là ai?!"
“Cô ấy là người phụ nữ… sẽ thành… vợ ta…” Hadis trả lời, anh vẫn còn thở hổn hển.
Cuộc trò chuyện nổ ra xung quanh họ.
“Đừng có bất lịch sự với…vị hôn thê của ta……vợ yêu của ta.”
Ảnh còn tỉnh đấy à?
Nhưng ngay khi suy nghĩ đó hình thành trong đầu Jill, Hadis ngất xỉu và được đưa lên cáng.
“À, với chứng say sóng, thiếu ngủ và cách anh ấy bỏ bê sức khỏe của mình, anh ấy sẽ ngất một lúc đấy” Rave nói. Sử dụng đôi cánh nhỏ bé của mình, Rave bay qua và đáp xuống vai của Jill. Cô mở miệng, nhưng con rắn đã cắt ngang rồi cảnh báo cô. “Họ sẽ nghĩ cô là một cô gái điên nói chuyện một mình đấy.”
Jill nhìn về phía trước để tránh nhìn vào mắt anh ta và nói một cách kín đáo. “Vậy thì, đúng là không ai khác có thể nhìn thấy ông…? Còn giọng nói của ông thì sao?”
“Họ không thể nghe thấy tôi, và có lẽ họ cũng không thể cảm nhận được tôi. Tuy nhiên, nếu tôi ở trong hình dạng thật của mình, có lẽ đó sẽ là một câu chuyện khác. Nhưng một lần nữa, nếu cô có thể nhìn và nghe một cái gì đó quá dễ dàng, cô sẽ không còn trân trọng nó nữa. Tôi dù sao vẫn là Long Thần!”
“Ông có chắc là không muốn ở lại với hoàng đế không?” cô thì thầm.
“Không thể nếu như quá lâu, nhưng anh ta sẽ ổn trong vài giờ. Cảm ơn vì đã cứu tên ngốc đó.”
“Tôi chỉ làm những gì tôi cho là đúng.”
Rave huýt sáo. "Thật phi thường! Thật lạnh lùng! Tôi thích cô, bao gồm cả việc cô trông không giống một đứa trẻ. Hadis đã mất một thời gian dài, đã đến lúc tìm người phối ngẫu của anh ấy, vì vậy tôi sẽ giúp cô chút, Tiểu thư. Sau cùng thì cô cũng là vợ của hắn, tức là chủ nhân của tôi!
Nó hoạt động như vầy hả?
“Chà” Jill bơ phờ đáp. "Ông có biết chúng ta đang ở đâu không?"
Jill mở ra một bản đồ trong tâm trí cô ấy.
Lục địa Platy bị chia đôi, chia cắt Vương quốc Kratos và Đế chế Rave. Lục địa này có hình dạng giống như đôi cánh dang rộng của một con bướm, với Dãy núi Rakia linh thiêng ở giữa phân chia phía đông và phía tây. Jill nghĩ về việc họ vượt biển từ thủ đô hoàng gia ở Vương quốc Kratos ở phía tây và đến Đế chế Rave ở phía đông.
“Một nơi có bến cảng có thể được sử dụng khi rời hoặc đến từ Vương quốc Kratos… Thành phố nổi Beilburg?” cô đoán.
“Ồ, đúng rồi! Làm sao cô biết nơi này?” Rave hỏi.
“Tôi đã biết về nó một thời gian. Vụ giết người-tự sát ở Beilburg…” Jill dừng lại giữa câu. Điều đó vẫn chưa xảy ra.
Thành phố nổi này sẽ bốc cháy và biến mất. Nó sẽ châm ngòi cho cơn thịnh nộ của vị Hoàng đế trẻ tuổi Hadis. Jill đột ngột dừng bước trên boong tàu. Rave ngước nhìn cô, nhưng cô lắc đầu.
“Không sao, không có gì đâu… Ừm, nơi này có ý nghĩa gì đối với hoàng đế?”
“Đó chỉ là vấn đề, bạn thấy đấy. Hadis nói cô là hôn thê của anh ấy ở đó, nhớ không? Điều đó có thể gây ra một chút rắc rối.”
Ngay khi Jill định tiếp tục bằng một câu hỏi, cô ấy nghe thấy một giọng nói chói tai ở cuối cầu tàu nơi họ sẽ xuống thuyền. “Hadis có an toàn không?!”
“X-Xin hãy bình tĩnh lại, Quý cô Sphere… Hiện tại chúng tôi đang tự mình kiểm tra việc đó.”
Tự hỏi tất cả những ồn ào đó là về cái gì, Jill bước ra khỏi ván cầu và cuối cùng đặt chân lên bờ. Trong khi đó, ở phía bên kia cầu tàu, người thiếu nữ vẫn tiếp tục tra hỏingười lính.
Jill có thể nói chỉ từ cái nhìn của cô ấy rằng cô ấy là con gái của một gia đình quý tộc. Chiếc váy lụa được cắt may cẩn thận rất phù hợp với những đường nét khuôn mặt đáng yêu, vẫn còn hơi nữ tính của cô ấy. Mái tóc của cô ấy mang chút sắc vàng, trông thật mềm mại và bồng bềnh. Jill cảm giác như cô gái ấy giống kẹo bông vậy.
"Anh ta giờ ở đâu? Làm ơn, để tôi nói chuyện với Hadis…!”
“T-tôi biết bạn muốn, nhưng tôi không tốt hơn một người lính bộ binh, vì vậy tôi không thể… Tại sao bạn không nói chuyện với cha của bạn, Hầu tước Beil, về điều đó?”
“Nhưng—nhưng—tôi vừa nghe nói anh ấy trở về từ Kratos với một cô bé… Tôi không biết phải làm gì…!”
Người phụ nữ, đôi mắt lấp lánh những giọt nước mắt lo lắng, nhìn thấy Jill trong tầm nhìn ngoại vi của mình.
Jill dừng lại, không biết phải trả lời như thế nào. Rave thì thầm vào tai cô: “Cô gái đó là một trong những tình địch của cô, Tiểu thư. Tên cô ấy là Sphere, và cô ấy là con gái của lãnh chúa cai trị toàn bộ khu vực này, bao gồm cả thị trấn này. Con gái của một hầu tước… và là một trong những ứng cử viên cho vị hôn thê của Hadis.”
"Cái gì…?!" Jill thốt lên.
“Tôi-tôi không thể tin được… Cô là đứa trẻ mà Hadis mang về sao?!”
Run rẩy, đầu Jill ngẩng lên và cô thấy Sphere đang tiến lại gần mình. Tuy nhiên, vẻ dữ tợn nhưng dũng cảm trên khuôn mặt cô đã biến thành nỗi buồn.
“C-Chỉ là một đứa nhóc như cô…! Quả nhiên là Hadis mà!”
Phải không? Jill nghĩ, má cô giật giật.
Nhưng Sphere rất nghiêm túc. Cô ấy nắm chặt chiếc khăn tay của mình và hét lên bằng tất cả sức lực của mình: “Tôi-tôi sẽ không đưa Hadis cho cô đâu! Cô… cô là đồ khốn kiếp!”
Đó có lẽ là lời xúc phạm tốt nhất mà Sphere có thể nghĩ ra, cô bật khóc và quay gót hơi mạnh, ngã dập mặt xuống đất.
“……”
“Đ-Đừng quên! T-tôi sẽ không thua…!” cô hét lên.
Nhưng Jill không được phép quên điều gì? Sphere vẫn chưa làm hay nói bất cứ điều gì. Nhưng sau đó Sphere, mặt đỏ bừng, chạy đi với một tốc độ đáng kinh ngạc. Cô ấy đang chạy xa, có lẽ.
Đứng đó sững sờ, Jill lẩm bẩm: “…Tình địch sao?”
“Phải, tình địch. Đừng trêu chọc cô ấy nhiều quá!”
Jill hy vọng Long Thần sẽ không dạy một đứa trẻ mười tuổi về thế giới người lớn chỉ vì nó là Long Thần đâu.
Nhưng chọn tôi thay vì một người phụ nữ đáng yêu như vậy…. Thật tệ phải không? Tôi biết mà.
Jill cảm thấy con đường lấy lại sức mạnh của mình sẽ khá khó khăn đây.
***
Edit: Lysech