Trans: Battery

-------------------------

-------------------------

Note: đây là độc thoại của Komachi nên chứa nhiều cái khó hiểu. Bỏ não ra đọc là đẹp <(“)

A, xin chào, xin chào.

Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ! Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến các bạn. À thì, vì Komachi cũng là người bị gọi ra, nên tôi không thực sự cảm thấy có lỗi đâu! Tôi đâu thể làm gì được chứ.

Bạn muốn dùng gì? Cà phê hả? Được rồi, được rồi! Để tôi ấn chuông nên chờ một chút…

Ah, 2 tách cà phê, làm ơn. Đúng vậy, cảm ơn. Ừm, một với sữa và một với đường.

Đúng vậy.

Phù--! Phù--!

Hmm, đúng thế, tôi khá sợ bị bỏng lưỡi.

Ah, thì, ừm, nếu bạn nói tôi là người thích cà phê, thì đúng là như vậy. À không, không, do tôi bị ảnh hưởng bởi anh trai tôi, bố mẹ tôi cũng uống cà phê nữa, vì vậy tôi tự nhiên trở nên như thế. Vâng, vâng, vâng.

Nếu mọi người uống cà phê, thì bạn phải pha nó. Không phải làm những loại đồ uống khác rắc rối lắm sao? Thì, xay hạt cà phê nâu rồi lọc lâu lâu cũng vui đấy chứ, con trai chắc chắn sẽ thích làm công việc này. Có hai người đàn ông trong gia đình tôi, đúng vậy.

…Không nhất thiết chỉ con trai mới thích? Đó có phải là một tình huống lãng mạn không?

Đó là lý do tại sao Komachi không ghét nó. Bầu không khí rất thoải mái! Cảm giác như đi khám phá vậy!

Tôi muốn làm điều này khi đi cắm trại! Nhưng sẽ rất phiền so với bạn làm ở nhà, vì vậy tôi chắc chắn sẽ không làm điều đó! Sẽ có nhiều thứ phải dọn hơn.

Câu lạc bộ? Tôi luôn uống trà đen trong Câu lạc bộ. Trà do yukino-neesan pha…rất là ngon luôn. Nếu nói về trà chị ấy pha, tôi chỉ muốn thêm vào một bài thơ, thật cao quý…

So với việc nhìn thấy Onii-chan người thích cà phê nhất, đang uống trà trong Câu lạc bộ, tôi không khỏi xúc động. Ê…người này rõ ràng chỉ uống cà phê khi ở nhà, mà đang uống trà do yukino-neesan pha~ như thế này! như thế này này!

À không, dù đã một năm kể từ khi tôi gặp chị ấy nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lạ khi xem chị ấy như một người chị. A, cái này ghi được nhiều điểm vào sổ của tôi đấy chứ~

Tôi không chắc mình sẽ có thể hiểu được. Eh?

Tình cảm giữa hai người họ?

Bạn thấy đấy, nó cho người ta cảm giác mất đi ấn tượng, làm tôi chẳng dám nhìn thẳng vào…Có thể khi hai người họ bắt buộc phải giao tiếp bằng mắt và nói chuyện trong im lặng, họ sẽ nói “Cái gì! Cái gì! Chào!”

Tôi dậm chân thật mạnh dưới gầm bàn.

Đúng vậy, là tôi đó, Komachi…

À, nhưng, Yui-senpai sẽ “ấm áp, se lạnh, cay đắng, khó chịu” nên cứ chọn đi. Nó làm cho mọi người nghĩ rằng nên chết đi thì hơn.

…Người đó, khi chị ấy nói chuyện với Onii-chan, chị ấy nói chuyện một cách rõ ràng, nên tôi cảm thấy điều đó không ổn. Nhưng mà không sao, Komachi không ghét điều đó.

Tôi cũng hiểu những gì chị ấy nói. Thực ra, nếu nó mà “quá ấm áp” thì sẽ không có cách nào từ chối được.

Nếu bạn hỏi Komachi nghiêng về bên nào thì khó có thể nói được.

Vì vậy có thể nói họ rất thân nhau. Ngoài ra, cũng có thể nói rằng đó là cách mà Onii-chan làm việc.

Vâng, tôi nghĩ điều này tốt cho Komachi, nhìn với góc độ chủ tịch câu lạc bộ tình nguyện.

Bạn có hiểu rõ những gì tôi nói không—

Nếu bạn chỉ ra vấn đề của Onii-chan, có cảm giác như đó chỉ là sự tự nhận thức của anh ấy, và sau đó điều đó lại trở nên khó xử đến chết. Vì vậy, anh ấy đã giữ một khoảng cách khá tốt! Và tất nhiên, nó trở thành một thứ rất rắc rối.

Vâng, vì vậy tôi đã không lo lắng quá nhiều.

Anh ấy rất tốt nhưng trước đó anh ấy là rác rưởi! Onii-chan rác rưởi! A, bạn cũng biết sao? Đúng thế, chính là nó đó! Tiếp tục nói về nó, anh ấy tự từ bỏ chính mình ở những nơi xa lạ! rắc rối! Tệ hại! Mọi người phải xem nó ngay đi!

Ồ? Chắc chắn rồi, bạn có nghĩ như vậy không? Không sao? Phiền phức? Ah không không không không, ngay cả khi bạn sử dụng nụ cười nhẹ nhàng này thì nó cũng không thuyết phục được đâu…, ah ho lớn quá! Xấu hổ quá!

Cái này dễ thương quá, lần sau mọi người bắt chước Komachi nhé.

Chà, những người hiểu anh ấy…không biết về anh ấy. Thì hầu hết mọi người không biết. Nếu hỏi 10 người thì 8 người sẽ trả lời “Ai cơ?” và 2 người còn lại sẽ đáp lại “Ai? Hả? Ai cơ?”.

Thật đó, Komachi đang nghiêm túc đấy.

Ai thật lòng thì cũng được tính vào nhóm người này.

Bất kể đó là Onii-chan hay câu lạc bộ, từ quan điểm của một người ngoài cuộc, tôi cảm thấy rằng sẽ có một nơi nào đó để anh ấy quan tâm.

Ừm, vừa mới đây, câu lạc bộ tình nguyện cuối cùng đã được chính thức hoạt động trở lại và thành viên thì lại lộ ra một biểu cảm “Thật không thể tin được.”. “Mối quan hệ của họ là gì vậy~” hay đại loại thế.

Tôi hiểu tâm trạng của người đó. Chỉ có một người con trai là anh trai tôi, và mọi người tập hợp lại với nhau.

Cảm giác mọi người gần gũi với nhau hơn.

Nhưng tôi nghĩ nó không quá tệ nếu ở trong Câu lạc bộ.

Vấn đề không phải là đúng hay sai, mà là mọi người hiểu rằng bây giờ, vào thời điểm này, nơi này rất quý giá đối với họ.

Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng bị cho ra rìa.

Tôi không nghĩ tình trạng này có thể kéo dài mãi được.

Vì vậy, tôi hy vọng rằng khoảnh khắc này có thể được duy trì. Tôi mong rằng nó sẽ kéo dài mãi.

Onii-chan and Yukino-neesan, Yui-neesan, Iroha-senpai, mọi người ai cũng có thời gian riêng của mình. Nó tách biệt với câu lạc bộ. Không thể nào mãi ở trong câu lạc bộ được.

…Đặc biệt là Onii-chan, tôi không hiểu!

Nếu anh ấy đã ở trong câu lạc bộ, Komachi cảm thấy rằng chị ấy luôn có thể chăm sóc anh ấy và giúp đỡ nhau từng chút một.

…Nhưng nó không nên như vậy.

Thời gian dành cho nhau là có hạn, và nó sẽ tiếp tục giảm trong tương lai.

Thật tốt nếu khoảng thời gian này có thể kéo dài mãi mãi, nhưng tôi cũng biết rằng điều đó là không thể nên tôi chỉ biết cầu nguyện.

Mặc dù Onii-chan, Yukino và Yui vẫn chưa nói về điều đó, và họ sẽ không nói cho đến khi mùa hè kết thúc.

Và nó đang đến.

Rốt cuộc, họ cũng đang chuẩn bị cho các kỳ thi, và các câu lạc bộ khác cũng đã giải thể, tôi biết rất rõ nhưng điều đó không sao cả.

Nếu như vậy…Komachi nên làm gì đây~

Ah, đừng…Không sao đâu, không sao đâu, đừng có xoa đầu tôi! Chỏm tóc của Komachi. Những sợi tóc được cố định đều rối tung hết lên…Không, nếu kỹ thuật xoa đầu nhẹ nhàng thì tôi không hề ghét nó đâu, tôi không phải là một người dễ mắc cỡ…

Vâng, đúng vậy! Nó thực sự không quan trọng! Tôi chỉ vô tình tưởng tượng về một tương lai không rõ ràng mà thôi.

Nếu nó có đến, tôi chỉ chán nản một chút thôi!

Việc Komachi tiếp quản Câu lạc bộ đã được quyết định, không có vấn đề gì. Nếu có vấn đề thì trong tương lai sẽ rõ…Tôi có nên nói rằng không có cách nào để không suy nghĩ, hay tôi phải tiếp tục suy nghĩ về nó.

Hmm, cứ để mọi thứ cho tôi!

Ah—xin lỗi, làm bạn phải lo lắng cho tôi rồi.

Cũng như trước, đúng hay sai không phải là vấn đề, hoặc có lẽ không phải như vậy.

Được rồi…Nhưng tôi nghĩ đây là phong cách rất Onii-chan, vì vậy nó sẽ kéo dài thêm một thời gian.

Sau tất cả, cảm ơn bạn đã quan tâm. Như vậy cảm thấy có chút nhẹ lòng, Komachi và mọi người sẽ tiếp tục công việc hàng ngày cho tới thời điểm nó kết thúc!

Và, nếu có bất cứ điều gì khác, tôi sẽ nói cho bạn biết!

Kiểu gì cũng có chuyện cho mà xem. Theo một nghĩa nào đó, ngược lại, tôi rất quan tâm đến điều này.

Mọi chuyện là thế đó.

Vậy thôi, từ nay về sau, mong mọi người chiếu cố!