CHƯƠNG 89: THU 5

Dịch giả: Luna Wong

Sơn đạo gồ ghề, lại đi nhanh một đêm.

Dù là hán tử cẩm y vệ thân thể khoẻ mạnh đều có chút không thể chịu được, huống hồ bọn họ còn đeo ba người.

Nhưng lúc này đám người Triệu Thành không có một người dám tiến lên trước, quay Đoàn Duy đi nhanh phía trước nói nghỉ chân một chút.

Trong lòng hắn lúc này nhất định đã như nhất phủ phí du, bất luận thủy hoa tiên nhập gì đều đủ để để hắn bạo liệt.

Mọi người cứ như vậy dưới chân càng không ngừng xuống núi, trên đường lại mướn chiếc xe ngựa lớn.

Trên đường phụ tử Điều Xuyên đã từng tỉnh một lần, Thẩm Sân lại cường đổ chút mê dược cho bọn hắn, phòng ngừa sinh sự.

Tất cả làm thỏa đáng xong, Đoàn Duy đưa bọn họ lên xe ngựa, bản thân lại dắt một con khoái mã.

“Người muốn về cứu Dương đại nhân sao?” Thẩm Sân hiểu rõ nói.

Triệu Thành cũng nói: “Ta cũng đi chung với ngươi!”

Tào Đình vừa tỉnh lại, thần trí còn không rõ lắm, Tào Lôi trông nom hắn, không lên tiếng.

Đoàn Duy phóng người lên ngựa, nhìn mọi người: “Chức trách của các ngươi chính là an toàn đưa hai người kia đến Thiên Ổ cảng, cứu Dương Thanh Già là việc tư của cá nhân ta.”

“Một thân một mình trở về chẳng lẽ không phải độc thân phạm hiểm sao, ta thấy Điều Xuyên thiếu gia kia không phải người tốt lành gì, huống chi Dương đại nhân là vì chúng ta có thể toàn thân trở ra mới lưu lại, ta nguyện trợ giúp một tay cứu người trở về!” Triệu Thành vội la lên.

Đoàn Duy lắc đầu: “Ngươi đã quên lần này chúng ta nhiều lần trải qua gian khổ là vì cái gì sao? Hai người trong xe ngựa kia nhất định phải sống mang về Đại Minh, nếu như Dương đại nhân ở đây. . . Cũng nhất định làm như vậy.”

Hắn nói xong không đợi đối phương nói nhiều nữa, liền thúc vào bụng ngựa vọt ra ngoài, cũng không quay đầu lại cất giọng nói: “Nếu giờ tý đêm mai ta còn chưa tới Thiên Ổ cảng hội hợp với các ngươi, liền không cần đợi ta, đưa người cùng sổ sách mang về Đại Minh tự mình giao cho bệ hạ!”

Triệu Thành thở dài, trên mặt không có biểu tình nhất quán dễ dàng thích ý ngày xưa, mất tinh thần nói: “Đi thôi.”

Thẩm Sân thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng cũng không thoải mái, nhưng Đoàn Duy nói không sai, chuyện phân nặng nhẹ, lúc này không phải là thời gian phân thần, chỉ có thể giơ roi lái xe ngựa chạy đi Thiên Ổ cảng.

Tỉnh Lại quán.

Điều Xuyên Đạo Tuyền đẩy hết tất cả ngoài ý muốn của biến cố hôn sự cùng phụ huynh mất tích lên trên người Thượng Dã thị.

Dương Thanh Già bị an trí ở chính phòng, ngoài cửa trông coi sâm nghiêm, căn bản là giam lỏng.

Đến bây giờ còn không có động tĩnh gì, nói vậy Đoàn Duy bọn họ đã bình an đến Thiên Ổ cảng, nghĩ đến đây, nàng liền yên tâm rất nhiều.

Cửa phòng “Ầm” một tiếng bị đẩy ra, có thể thấy được người tiến đến thủ kình to lớn, nhất định là đầy bụng tức giận.

“Nửa phần sau của sổ sách ở đâu?” Điều Xuyên Đạo Tuyền tiến lên vài bước bắt được cánh tay của nàng, ép hỏi.

Dương Thanh Già vì phòng biến cố, trước đó chuẩn bị xong chỉ có mang nửa phần trước thật giả trộn lẫn của sổ sách ở trên người mình, sổ sách chân chính sớm bị Tào Lôi dẫn theo ra ngoài.

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

“Ít giả bộ!” Hắn cả giận nói: “Thư ngươi đưa ta là một một nửa phần đầu thật giả lẫn lộn của sổ sách! Thực sự ở đâu?”

Dương Thanh Già thờ ơ, đạm nói: “Trên người ta chỉ có cuốn này, nếu ngươi thích liền thu, nếu không thích thì mang đi nhà bếp làm củi đốt.”

Điều Xuyên Đạo Tuyền nghe vậy khóe mắt cơ thể hơi co rúm, trên gương mặt nguyên bản tú như hảo nữ bò qua một tia dữ tợn, “Lúc này ta còn chưa muốn mạnh bạo với phu nhân, nếu như phu nhân thức thời, thì nói thật, miễn cho chịu khổ.”

Nàng bất vi sở động, tựa hồ căn bản không quan tâm đối phương thế nào.

Điều Xuyên Đạo Tuyền nhìn nàng cười lạnh một tiếng, con ngươi vòng vo mấy vòng, một tay chế trụ nàng, một tay lại xuống phía dưới mò lấy dây lưng của nàng.

Sắc mặt bình tĩnh của Dương Thanh Già rốt cục có ba động.

Hắn quét mắt vết sẹo trong tay trái của đối phương, âm trắc trắc nói: “Đối với phu nhân, nổi khổ da thịt chắc là không có tác dụng gì, chúng ta không ngại thử cái khác xem.”

Lúc Điều Xuyên Đạo Tuyền nói chuyện, ngón tay khẽ động, liền giải khai dây buộc eo trên lưng kimono của Dương Thanh Già, kéo lỏng dây lưng, đai lưng trong nháy mắt tản ra.

Đối phương nói không sai, nàng cũng không sợ nổi khổ da thịt, nhưng loại vũ nhục này lại là thứ nàng không thể chịu đựng được, Dương Thanh Già trợn to hai mắt, nước mắt thoáng chốc tràn đầy viền mắt.

Kimono nàng mặc là hình thức thường phục mặc tại nhà, cũng không có thiết kế ba tầng trong ba tầng ngoài như lễ phục vậy, thắt lưng phong kể cả tầng ngoài cởi ra xong, liền chỉ còn lại có nội y bạch sắc đơn bạc.

Trong phòng rõ ràng thập phần ấm áp, nhưng Dương Thanh Già lúc này lại dường như thân ở hầm băng lạnh run.

“Điều Xuyên Đạo Tuyền, ” nàng ngạnh nói: “Cám ơn ngươi ma diệt một tia hổ thẹn cuối cùng của ta đối với ngươi.”

Hắn nghe vậy tay dừng một chút, trong lòng nảy lên vẻ bất nhẫn, lập tức lại quát: “Đây là ngươi ép ta!”

“Hôm nay ngươi gia tăng vu ở trên người ta, ngày khác nhất định xin trả mười lần!”

“Ta chờ!” Hắn yên lặng nhìn nàng.

“Ngô. . .”

Điều Xuyên Đạo Tuyền bén nhạy bắt được tiếng nghẹn ngào đối phương cực lực ẩn dấu nhưng vẫn là không cẩn thận tràn đầy ra miệng, trong lòng lại có một chút hơi đau, nhưng càng nhiều hơn lại là một loại hưng phấn.

Hắn nhìn hai mắt đẫm lệ của đối phương, mặt không chút lưu tình nào tiếp tục thảo phạt ý chí của nàng: “Ngươi còn đang chờ hắn sao? Đừng có nằm mộng, hắn sẽ không quay về tìm cái chết, ngươi chỉ cần nói cho ta biết sổ sách thực sự ở đâu, ta liền tha ngươi lần này thế nào?”

“Sổ sách. . . Không ở chỗ ta.” Dương Thanh Già cắn răng, từ đầu tới cuối đều là những lời này.

“Ngươi cho nam nhân kia?” Tay của Điều Xuyên Đạo Tuyền lạnh lẽo cách một tầng vải thật mỏng mỏng chặt siết chặt đầu vai của nàng, lực đạo kia tựa hồ muốn sinh sôi bóp nát xương bả vai của nàng.

Dương Thanh Già bị đau híp mắt một cái, vẫn không có trả lời hắn, trong lòng nàng rõ ràng, Đoàn Duy bọn họ tám phần mười đã đến Thiên Ổ cảng, lúc này cũng đã lên thuyền xuất phát quay về Đại Minh, dù là lúc này Điều Xuyên Đạo Tuyền biết sổ sách trong tay bọn họ, cũng vô kế khả thi.

“Còn không nói sao!” Điều Xuyên Đạo Tuyền lấy tay kéo cổ nội y của nàng, bắt đầu lột xuống.

Nhưng mà còn chưa chờ hắn lột tầng cuối cùng kia ra, ngoài cửa có người vội vội vàng vàng gõ.

“Chuyện gì?” Hắn thu tay về, quay đầu hỏi.

Hạ nhân ở ngoài cửa bẩm: “Vừa có người bắn một mũi tên vào trong viện, trên mũi tên còn cột một phong thư.”

Điều Xuyên Đạo Tuyền nghe vậy ném Dương Thanh Già, đứng dậy ra cửa.

Nàng thấy người nọ rời đi, thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, cái tay luôn luôn đều đâu vào đấy hoảng loạn kéo áo khoác trên giường khoác lên trên người.

Điều Xuyên Đạo Tuyền mở lá thư bị xoắn thành trụ nhỏ, nội dung bên trên dị thường giản lược.

Sau khi hắn xem xong một lúc, cười lạnh một tiếng, xoay người trở về phòng ném lên trên người Dương Thanh Già.

Dương Thanh Già không biết đối phương có ý gì, ngẩn người, mở thư.

Là bút tích của Đoàn Duy.

Nàng không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên quay lại, ước định tối nay giờ tý gặp tại Tam Gian sơn.

“Hắn gấp trở về cứu ngươi, ngươi thật cao hứng?” Điều Xuyên Đạo Tuyền thấy nàng đọc thư triển mi, thập phần bất duyệt.

Trong thư Đoàn Duy nói hắn lấy sổ sách thật đổi mình, Dương Thanh Già vui vẻ xong lại bắt đầu lo lắng, như vậy giống nhổ răng cọp, phiêu lưu quá lớn.

“Ta một mực nghĩ thân phận của ngươi, ” Điều Xuyên Đạo Tuyền chắp tay đứng ở bên cửa sổ, mắt thấy lãng tinh thiên sắc bên ngoài, đầu lông mày lại ngưng tụ thành một cái nút thắt, “Người như ngươi vậy, có thể vì dạng mục đích gì, thiên lý xa xa đi tới nơi này, chịu nhục, dám phiêu lưu, áp tải phụ thân và đại ca ta đi, ngoại trừ cái kia ta nghĩ không ra cái khác, ” hắn phút chốc xoay người lại, nhìn nàng: “Ngươi là vì hoàng đế.”

“Vì hoàng đế?” Dương Thanh Già xuy cười một tiếng, như nghe được chê cười gì vậy.