Đối với những cửa ải yêu cầu tính toán, người chơi thường dễ rơi vào cách suy nghĩ ‘bên trong cái hộp’. Ví dụ như bài toán đi qua năm cánh cửa này, ngay từ đầu bọn họ đã đi đúng hướng. Thời gian mở mỗi cánh cửa khác nhau, giữa những khoảng thời gian này có quan hệ bội số chung. Thời gian để năm cánh cửa mở cùng một lúc là bội chung nhỏ nhất của thời gian mở cửa.

Tuy nhiên, bọn họ đã bị giam cầm trong chính cái phương pháp tìm bội chung nhỏ nhất. Thời gian mở và đóng của năm cánh cửa lần lượt là 1 phút 45 giây, 1 phút 10 giây, 2 phút 55 giây, 2 phút 20 giây và 35 giây. Quy ước 35 giây là 1 đơn vị thời gian thì bọn họ có thể dễ dàng quy đổi thời gian này lần lượt thành 3, 2, 5, 4, 1 đơn vị thời gian.

Nếu muốn 5 cửa mở cùng lúc thì phải tìm bội chung nhỏ nhất của 3, 2, 5, 4, 1, nghĩa là là 60 đơn vị thời gian. Vấn đề hiện tại không phải là thời gian chờ quá lâu. Bọn họ vẫn đang đứng sau cánh cửa thứ nhất nên chuông báo động sẽ không kêu. Cho dù bọn họ có đứng ở đó thêm 1 tiếng nữa cũng không sao vì chuông chỉ kêu nếu bọn họ rời khỏi cửa đầu tiên quá 2 phút 30 giây.

Vì vậy, vấn đề thực sự mà bọn họ phải giải quyết không phải là rút ngắn thời gian chờ, mà là tìm cách đi qua năm cửa trong vòng 2 phút 30 giây. Sau 35 phút, cho dù năm cánh cửa có được mở ra cùng một lúc thì bọn họ cũng không thể đi qua được do khoảng cách giữa các cửa quá xa.

Chỉ cần thoát khỏi khuôn mẫu bội chung nhỏ nhất, vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng. Thời gian 2 phút 30 giây là tối đa 4 lần 35 giây. Nói cách khác, bọn họ có 4 đơn vị thời gian để rời khỏi cửa đầu tiên mà không kích hoạt chuông báo động.

Trong 4 đơn vị thời gian, bọn họ phải vượt qua cả 5 cửa. Bọn họ không thể chạy nhanh khi 5 cửa mở cùng một lúc, nhưng bọn họ có thời gian chờ bằng đúng 4 đơn vị thời gian. Điều này có nghĩa là bọn họ có thể chừa ra 35 giây di chuyển để có thể đảm bảo vượt qua được khoảng cách giữa các cửa.

Thẩm Tư Dịch phân tích: “Thời gian mở của năm cánh cửa tính theo đơn vị thời gian lần lượt là 3, 2, 5, 4 và 1. Bọn mình chỉ cần tìm các khoảng thời gian liên tiếp cách nhau 1 đơn vị thời gian là qua được rồi.”

“Trong 60 đơn vị thời gian, tại các đơn vị thời gian 33, 34, 35, 36 và 37, năm cánh cửa này sẽ được mở theo thứ tự. Vì 33 là bội số của 3, 34 là bội số của 2, 35, 36 và 37 là bội số của 5, 4 và 1.”

Đồ Hoá lập tức hiểu ra: “Ý của ông là ở đơn vị thời gian 33, tức là khi cánh cửa đầu tiên mở ra lần thứ 11, bọn mình đi qua cánh cửa đầu tiên trước. Sau đó đợi 35 giây, đến đơn vị thời gian 34 cánh cửa thứ hai mở ra lần thứ 17 thì bọn mình đi qua cửa thứ hai. Như vậy, qua đến cửa thứ năm là 2 phút 20 giây, cũng là lần mở cửa thứ 37 của nó.”

Thẩm Tư Dịch gật đầu và kết luận: “Đúng rồi đó. Cách giải không liên quan gì đến thời gian chờ đợi của sau cánh cửa thứ nhất. Mấu chốt là tìm được thời gian năm cánh cửa mở ra theo thứ tự.”

“Ở đơn vị thời gian 33 khi cánh cửa đầu tiên được mở ra lần thứ 11, bọn mình đi qua cánh cửa thứ nhất và đến giữa cửa thứ nhất với cửa thứ hai. Lúc này, thời gian chúng ta rời khỏi cánh cửa thứ nhất là 0 giây. Ở đơn vị thời gian 34 khi cửa thứ hai mở ra lần thứ 17 thì bọn mình đến giữa cửa thứ hai và cửa thứ ba, thời gian ra khỏi cửa thứ nhất là 35 giây. Ở đơn vị thời gian 35 khi cánh cửa thứ ba mở ra lần thứ 7, bọn mình đến giữa cửa thứ ba và cửa thứ tư, thời gian rời khỏi cánh cửa thứ nhất lúc này là 1 phút 10 giây. Và, ở đơn vị thời gian 36 khi cánh cửa thứ tư mở ra lần thứ 9, bọn mình đi vào giữa cánh cửa thứ tư và cánh cửa thứ năm, thời gian trôi qua 1 phút 45 giây. Đợi thêm 35 giây nữa là cánh cửa thứ năm sẽ mở ra.”

“Vì vậy, vào 2 phút 20 giây, trước khi còi báo động vang lên là bọn mình đã trốn thoát khỏi nhà tù này rồi.”

Cả ba tính toán cẩn thận theo phương pháp của Thẩm Tư Dịch và đợi một lúc lâu mới bắt đầu kế hoạch trốn thoát khi cánh cửa đầu tiên được mở ra lần thứ 11.

Quả nhiên, đúng như Thẩm Tư Dịch dự đoán, cứ cách 35 giây là năm cánh cửa lần lượt mở ra. Bọn họ thuận lợi trốn thoát sau 2 phút 20 giây.

Cổng nhà tù không có cảnh sát canh gác. Ba người bọn họ muốn tránh xa cái nơi thị phi này càng sớm càng tốt, nhưng đi đến hành lang thì bọn họ nhìn thấy phòng tư liệu. Điều quan trọng nhất là cửa phòng đang mở và không có ai xung quanh. Căn phòng này giống như chờ bọn họ ghé vào vậy.

Tôn Duy kéo Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch, do dự một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ cảnh sát bắt giữ bọn mình là có lý do. Hệ thống sẽ không đơn giản để bọn mình hoàn thành nhiệm vụ vượt ngục đâu. Có thể trong nhà thù này có manh mối liên quan đến vụ án.”

Đồ Hoá nhìn về phía phòng tư liệu: “Ý cậu là… Trong phòng tư liệu có manh mối?”

Để đảm bảo an toàn, ba người họ lên kế hoạch trước khi hành động. Thẩm Tư Dịch canh gác ngoài hành lang, Tôn Duy và Đồ Hoá đi vào phòng và tìm kiếm bất kỳ manh mối nào liên quan đến vụ án.

Bọn họ đã trốn thoát thành công thì lẽ ra chương báo động phải vang lên từ lâu. Thế nhưng điều kì lạ là trong đồn cảnh sát không hề có một chút náo động nào, ngay cả một cảnh sát tuần tra cũng không có.

Điều này thật bất thường.

Bọn họ không nghĩ nhiều đến vậy. Nếu không có người tới thì bọn họ có cơ hội để tìm ra manh mối. Đồ Hoá và Tôn Duy nhân cơ hội này lật tung phòng tư liệu. Trong phòng có rất nhiều manh mối và thông tin về các vụ án treo. Có vẻ như thông tin về vụ án giết người ở biệt thự Omar vẫn chưa được cập nhật nên 2 người tìm kiếm cả ngày cũng không có manh mối đáng giá nào.

Ngay khi sắp bỏ cuộc, Đồ Hoá bỗng nhìn thấy một túi hồ sơ giấy kraft nằm trong góc trên giá, trên nắp túi viết mấy chữ: Vụ ẩu đã giữa hai băng nhóm sát thủ khét tiếng Allen và Brian.

Vụ án này có vẻ không liên quan gì đến vụ án giết người ở dinh thự Omar nhưng lại xuất hiện tên của nghi phạm. Holmes từng nói với họ rằng chính 2 trong 4 người Allen, Bill, Caesar và Brian đã giết ông Omar.

Đồ Hoá vội vàng mở túi giấy ra. Tài liệu bên trong rất cũ, còn có mấy bức ảnh mờ. Mặc dù thông tin manh mối có vẻ phức tạp, nhưng lời kết án lại rất rõ ràng.

Về vụ ẩu đả, trong tài liệu có ghi lại như sau: Allen và Brian là thủ lĩnh của hai băng nhóm sát thủ, nhưng hai bên nảy sinh mâu thuẫn vì lợi ích. Vụ ẩu đả này xảy ra cũng là bởi mâu thuẫn đã đạt đỉnh điểm.

Quá trình của vụ án không quan trọng, nhưng báo cáo kết án có vẻ mỉa mai của cảnh sát về đã thu hút sự chú ý của Đồ Hoá: Bill là ‘đệ’ của Caesar, cả hai không thuộc băng nhóm nào nhưng Caesar và Bill lại tham gia vào cuộc chiến này vì Caesar là fan cuồng của Brian.

Hơn nữa, vì vụ án này mà Allen và Caesar trở thành kẻ thù không đội trời chung. Cảnh sát phụ trách vụ án còn nghĩ rằng hai người này sẽ không bao giờ hợp tác với nhau.

Kết luận tưởng chừng như vô nghĩa này thực chất lại là đầu mối dẫn đến vụ án giết người ở dinh thự Omar.

Vì Caesar và Allen có thù oán nên hai người này tuyệt đối không thể cùng nhau hành động. Vì vậy, nếu một trong những người đã giết ông Omar là Allen thì người còn lại không thể là Caesar. Mặc dù đây chỉ là một phương pháp loại trừ đơn giản nhưng nó lại giúp thu hẹp phạm vi suy luận của bọn họ.

Manh mối đầu tiên bọn họ có được trong quán bar là một và chỉ một người Bill hoặc Allen đã đến dinh thự Omar. Trong phòng tư liệu, bọn họ tìm được manh mối rằng Allen và Caesar không thể hợp tác. Đồ Hoá cảm thấy chỉ cần lấy được thêm một đến hai manh mối then chốt thì bọn họ có thể suy ra kẻ giết người trong dinh thự Omar là ai.

Cậu đang định chia sẻ tin vui với hai đồng đội của mình thì nghe thấy Thẩm Tư Dịch đứng ở cửa thò đầu qua và thì thầm: “Có người đến!”

Thẩm Tư Dịch nhanh chóng chui trong phòng tư liệu và lặng lẽ đóng cửa lại. Ba người tìm chỗ trốn: Đồ Hoá tắt đèn trốn trong tủ hồ sơ ở trong góc, Thẩm Tư Dịch trốn sau cánh cửa, Tôn Duy trốn bên cạnh giá sách.

Nhiệt độ xung quanh bỗng trở nên rất thấp. Tiếng bước chân yếu ớt dần dần đến gần họ mang theo bầu không khí u ám và lạnh lẽo. Với một tiếng ‘rầm’, cánh cửa phòng tham khảo bị một lực mạnh mẽ hất tung.

Đồ Hoá trốn trong tủ và nhìn thấy người bước vào phòng tư liệu qua khe cửa.

Nói đúng hơn thì đây không phải người mà là một thần chết đến từ địa ngục. Nó cao ít nhất hai mét, trên người khoác một chiếc áo choàng màu đen, ngũ quan sắc bén như chim ưng, xung quanh mịt mù khí lạnh.

Vì nó đã hất tung cánh cửa, Thẩm Tư Dịch đang trốn lập tức bị nó tóm lấy. Tôn Duy ở bên cạnh giá sách cũng bị nó túm lấy cổ áo. Nó dùng cả hai tay để giữ hai người bọn họ. Nó quá mạnh nên Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy hoàn toàn không thể phản kháng.

Đồ Hoá không ngờ một nhân vật siêu nhiên như vậy lại xuất hiện trong màn chơi yêu cầu suy luận logic này. Thấy đồng đội bị bắt, cậu không nghĩ ngợi gì mà lao đến đá thẳng vào ngực thần chết bằng tất cả sức lực.

Với sức mạnh hiện tại của Đồ Hoá, không có NPC nào có thể chống lại cậu. Thế nhưng kẻ âm u và kì quái này vẫn đứng bất động dưới sự tấn công của Đồ Hoá.

Nó nhìn Đồ Hoá với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng cười và nói: “Đông đủ rồi à? Vậy thì… Chào mừng đến với Lời tiên tri của thần chết.”

Thần chết? Vậy… ‘Người’ này chính là thần chết?

Với một tiếng ‘bịch’, kẻ tự xưng là thần chết bất ngờ ném Thẩm Tư Dịch và Tôn Duy xuống đất. Đồ Hoá vội vàng chạy đến đỡ bọn họ. Thế nhưng giữa bọn họ lúc này giống như có kết giới. Đồ Hoá bị chặn lại và không thể tới gần đồng đội.

Thẩm Tư Dịch cũng nhận ra hiện tượng kì lạ này. Cậu đỡ Tôn Duy dậy, đứng đối diện Đồ Hoá và ra hiệu cho bạn mình đừng lo lắng. Đồ Hoá ép bản thân bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thần chết: “Ông muốn gì?”

Thần chết cười, giọng nói xa xăm trống rỗng: “Có người sinh mệnh đáng ra phải kết thúc từ lâu. Mục đích ta tới đây là để mang người đó đi. Ta đã đưa ông Omar đi, nhưng theo quan điểm của loài người thì hai hung thủ mới là đao phủ thực sự.”

Đồ Hoá ngửi được mùi nguy hiểm: “Ông biết hung thủ là ai sao?”

“Đừng gấp, nhóc con. Chơi một trò chơi với ta đi.” Thần chết cười nham hiểm: “Ta sẽ nói cho cậu biết thông tin hai sát thủ. Đổi lại… Ta sẽ mang người không thuộc thế giới này đi.”