Nữ chủ Nguyệt Nhi vẫn chỉ dám lén nhìn Sở Thanh Y, nhưng Sở Thanh Y lòng có sở giác, quay đầu nhìn về phía nàng. Con ngươi trong suốt nhìn vào nàng, làm trái tim nàng lỡ một nhịp.

Nàng chậm rãi bước ra, nhìn Sở Thanh Y, thầm tự nhủ là mình lúc này rất xinh đẹp, trạng thái hoàn hảo, nhất định nam tử này sẽ thích nàng.

"Xin thứ tội vì đã nhìn huynh, ta không cố ý...." vô số con thú quay cái đầu nhìn nàng, đối diện với đủ ánh mắt đủ loại kích cỡ, từ con bướm cho đến gấu đen, nàng sau lưng nổi da gà, sợ hãi nói với nam nhân..

"Không sao." Sở Thanh Y khoan thai cười nói, nhìn thân hình mảnh mai tuyệt đẹp của nàng, da thịt nàng mềm nộn sạch sẽ, thịt chất đầy đủ mang phong vị nữ nhân, hẳn dù là ăn sống thì vẫn rất ngon.

Pháp tắc: "....." nam chủ tứ ngươi đang nghĩ cái gì??? Ngươi ăn thịt ai cũng được nhưng phải chừa nữ chủ ra chứ???? Ta chỉ mong ngươi ăn nàng.... à khoan, ăn nàng???

Pháp tắc kêu ầm lên, nam chủ tứ, ý ta ăn tức là lăn giường hoan lạc, không phải là cho nàng lên đĩa xẻo thịt!!!

Pháp tắc lo sợ, nó biết tên điên này điên cỡ nào, nhưng không ngờ cái miệng của y còn không chừa nữ chủ ra. Có lẽ lúc này trong khu rừng này, y chỉ không ăn Mộ Dung Diệp Y, mấy người còn lại trong mắt y đều là những miếng thịt biết đi, khi đói bụng y sẽ tùy ý bắt người ra nướng.

.

Không biết pháp tắc quan tâm, Sở Thanh Y nghĩ một chút rồi tạm không ăn vội, thầm coi nàng là lương thực dự trữ, dù sao trong túi hắn cũng đang có đồ ăn tươi sống.

Vậy nên hắn nhìn nàng, mỉm cười, "Xin hỏi, tiểu thư có thấy ba người, trong đó có một người tóc bạc không?" Hắn biết nàng ta không chỉ thấy, mà còn đã giao tiếp với họ. Mùi của họ nhàn nhạt nhưng rõ ràng còn vương lại trên người nàng ta.

Nam chủ tứ Sở Thanh Y, đặc dị năng là giao tiếp thân thiện với động vật, có lẽ cùng vì hòa đồng với động vật quá, nên mũi y đặc biệt thính nhạy, có thể so sánh với mũi cẩu. Gặp qua một lần là y nhớ được mùi, còn có thể lần theo mùi đó tìm được đối phương. Lúc này y không tìm được nhóm Diệp Y, cũng vì Lạc Thần Hi ăn gian bật tiên thuật biến mất, khiến mùi tiêu biến tại chỗ, nếu Lạc Thần Hi là người thường, thì Sở Thanh Y đã tìm ra rồi.

Lạc Thần Hi từ xa xa thấy tình kiếp đã gặp gỡ ác ma, và tình kiếp còn rất hân hoan khai sạch ra mọi thứ, ân cần mời chào ác ma đi cùng nàng làm bằng hữu của nàng, chỉ còn thiếu nước gợi ý lên giường, à, mà trong rừng không có giường, phải gọi là gợi ý dã chiến.

Lạc Thần Hi: "....."

Diệp Y: "Sao vậy?" Sao sắc mặt của ngươi đột nhiên không tốt? Ngươi đang nghĩ gì? Hay đang thấy gì?

"Gã kia gặp Nguyệt Nhi, và nàng ta đã mời gã gia nhập." Hai kẻ hắn ghét nhất cộng chung một chỗ, nghĩa là chán ghét gia tăng gấp đôi.

Đáng giận nhất là hắn không đụng được vào chúng. Ả Nguyệt Nhi thì tạm thôi đi, nàng ta còn biết điều vô hại một chút, nhưng còn tên ác ma, chắc chắn y là một mối nguy hiểm lớn.

Lạc Thần Hi nhắc lại dặn dò, "Diệp Y, nhất thiết đừng giao thiệp gì với tên đó."

Diệp Y ngẫm nghĩ, nếu gã đó ở cùng nhóm sẽ luôn thấy mặt, y chào hỏi mà mình không chào lại được một câu thì thật bất lịch sự. Nghĩ vậy, nhưng thấy ái nhân đang rất không vui, Diệp Y ngoan ngoãn đồng ý, bị coi là bất lịch sự là kẻ điếc cũng chẳng sao, ái lữ mới là quan trọng. Diệp Y quan điểm: Bạn đời phải cùng chung chiến tuyến – Lạc Thần Hi ghét tên đó, Diệp Y cũng sẽ ghét tên đó.

***

Đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên khi thấy Sở Thanh Y đang ngồi cạnh nữ chủ, tư thái ôn hòa tao nhã, thì Diệp Y cũng không ngạc nhiên.

Thấy bọn họ đi đến, mắt Sở Thanh Y sáng lên, y cười giữ lễ với hắn, rồi nhìn sang Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi lãnh khốc vô cùng, thù địch nhìn lại y, miệng mở ra bật ra một chữ, "Cút!"

Nếu pháp tắc không ngăn cấm, thì Lạc Thần Hi không chỉ nói miệng không đâu, mà đã là hạ tử thủ rồi.

Lạc Thần Hi, vỏ ngoài trích tiên nhân, nội bộ bên trong cũng chẳng tốt lành gì, nhưng y vẫn là tu tiên đạo tam quan chính trực, là tu tiên, nên tự nhiên thù ghét ma đạo. Ở Tần quốc, Lạc Thần Hi vẫn luôn giơ cao lá cờ chính nghĩa, đôi lúc vẫn thay thiên đạo vô dụng (pháp tắc), hạ thiên lôi xuống trừng phạt ác nhân.

Còn muốn biết ai là ác nhân sao? Lạc Thần Hi thậm chí còn chẳng cần đào sâu tìm hiểu do thám tin tức, hắn cứ nhìn xuống, thấy cái xác nào thối nát nhất thì cho thiên lôi đánh chết tên đó.

Sở Thanh Y mỉm cười, không báo trước, đột ngột kiếm rời vỏ, mũi kiếm đổ về Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi muốn lập lá chắn linh khí, nhưng vừa làm vậy, lá chắn không dựng lên mà thân hình lại thoáng khựng lại, đông cứng giây lát đã đủ để kiếm của Sở giáo chủ tiếp cận, phá rách một góc áo.

Lạc Thần Hi nhíu mày, lòng thầm rủa pháp tắc ngàn lần, dùng tiên thuật, bất kể tấn công hay phòng thủ đều vô hiệu, nên hắn chỉ có thể linh hoạt né tránh, tai nghe cô ả kia dùng chất giọng thánh thót đặc thù kêu la, "Sao lại đánh nhau? Hai người mau dừng lại."

Nhưng hiển nhiên chẳng ai nghe nàng.

Hắn đạp lên cành cây làm điểm tựa, liếc thấy Diệp Y đang nhìn, Lạc Thần Hi không vui, nói, "Diệp Y, không cần nhìn."

"Nhưng, ngươi sẽ không sao chứ?" Biết Lạc Thần Hi là nam chủ vô địch, dù rất tin tưởng thực lực của y, nhưng Diệp Y vẫn lo âu.

"Ta không sao. Ngươi không cần nhìn." Lạc Thần Hi chỉ mong Diệp Y quên hết hôm nay đi.

Hắn không muốn lưu lại hình ảnh chật vật trong mắt ái nhân. Lạc Thần Hi là kẻ tự kỉ cấp độ cao, phấn đấu bao năm sắm vai trích tiên cao lãnh, trước mặt người hắn thích, hắn tự nhiên càng muốn biểu lãm ra tư thái xinh đẹp nhất hoàn mỹ không góc chết nhất, bị một phàm nhân đánh cho tan tác là điều hắn tuyệt đối không muốn Diệp Y thấy.

Chân hắn bật rời cành cây, kiếm khí của gã kia lập tức chặt đứt cành, rơi xuống.

Hàn Trung và Uyên đứng hai bên người Diệp Y bảo hộ, mặt rất bình thản xem diễn, thấy họ như vậy, Diệp Y tức giận, "Hai ngươi còn đứng đây? Không nghĩ cách can họ?"

"Ta không ngăn được hai kẻ mạnh hơn ta." Uyên rất thẳng thắn nói.

Hàn Trung đơn giản đáp, "Trách nhiệm của ta là bảo hộ ngài.", chừng như nghĩ được một trong hai kẻ là người thiếu gia tâm ái, Hàn Trung nói thêm, "Ngài có thể yên tâm, gã lạ mặt kia không đụng được vào Lạc đại nhân đâu." Nhưng cũng đồng thời, gã họ Lạc không làm gì được gã lạ mặt.

Có lẽ họ quen biết nhau, nên mới vừa gặp đã đánh, gã họ Lạc cũng chỉ né tránh, không hạ thủ? Hàn Trung nghĩ nghĩ không hiểu, quay sang hỏi Uyên, "Uyên, ngươi có biết kẻ kia là ai không?" Nãy giờ hắn đi theo thiếu gia, lúc quay về đã thấy kẻ lạ mắt đứng cùng ả kĩ nữ và Uyên.

Uyên đáp, "Không biết, là cô ta dẫn về." y ngừng một chút rồi nói thêm, "Ta không thích tên đó." còn không thích hơn cả tên yêu quái tóc bạc.

Gã tóc bạc tuy quái dị nhưng không nguy hiểm, còn gã mới tới này.... toát ra cảm giác nguy hiểm nồng nặc.

"Sao ngươi không đánh lại?" Sở Thanh Y dừng tay, thu kiếm, kì quái hỏi.

Lạc Thần Hi dù không bị thương nhưng vẫn thật chật vật, ánh mắt tóe lửa căm ghét nhìn tên kia.

Nữ chủ đại nhân thấy bọn họ đã bình tĩnh lại, vội vàng tiến lên đứng giữa họ ngăn cản, lưng chắn trước mặt Lạc Thần Hi, mặt đối diện Sở Thanh Y, cầu khẩn nhìn y, "Sở đại ca, dừng tay được không? Mọi người cùng bình tĩnh nói chuyện, ta không muốn huynh bị thương." nói rồi nàng quay sang kêu với Diệp Y, "Diệp Y, ngươi cũng mau can ngăn Lạc đại nhân đi, đừng để họ đánh nữa."

Diệp Y đang nhìn diễn bị nhắc mới nhớ mình cần ngăn cản, liền hỏi Lạc Thần Hi, "Ngươi không sao chứ?" Vẫn biết là ngươi ghét tên kia, nhưng cũng đừng đánh giết như vậy.

Diệp Y không muốn thấy người chết, nhất là không muốn thấy Lạc Thần Hi giết người.

Sở Thanh Y nhìn đám người, cười nhạt ôn nhu nói, "Ta đến đây vì giết chết y."

Chưa để họ nhận thức về vấn đề giết chóc không biết từ đâu ra này, y đã ôn hòa nói tiếp, "Là Mộ Dung bá phụ mở lời nhờ ta tới."

Diệp Y: "....." Là phụ thân? Phụ thân làm gì vậy?

Có linh cảm trong đầu, hắn lập tức nhìn Uyên, thấy ánh mắt hắn, Uyên trầm giọng, "Gia chủ quan tâm muốn bảo hộ ngài, báo cáo tin tức cho gia chủ là chuyện nên làm." Uyên đã thề tận trung với thiếu gia, mật báo cho phụ thân của thiếu gia không tính là phản bội lời thề.

"Là phụ thân ta nhờ ngươi giết Thần Hi?" Diệp Y kì quái hỏi.

"Đúng thế." Sở Thanh Y thu kiếm lại, mỉm cười, "Nhưng chắc là ta đã quá nóng vội rồi."

"Mà, Lạc Thần Hi, ngươi là yêu quái nào biến thành?" Vừa muốn giết người xong, giờ Sở Thanh Y đã như không có chuyện gì xảy ra, hứng thú hỏi chuyện, nhưng tất nhiên Lạc Thần Hi không thèm đáp lời, còn Diệp Y thì lo âu hỏi, "Sao ngươi lại bảo Thần Hi là yêu quái?" thật ra phụ thân ta đã nói gì với ngươi?

Diệp Y biết Lạc Thần Hi không phải con người, nhưng y không phải yêu quái mà là tiên nhân. Không biết Uyên khi báo cáo đã viết những gì mà để phụ thân hắn hiểu lầm như vậy, nhất định hắn sẽ tra hỏi xem sao.