'Diệp Y, ta....' Lạc Thần Hi cố gắng nói, muốn gợi ý một chút để Diệp Y biết ít nhất cũng nên đến bước hôn, nhưng coi như truyền âm, thì hắn cũng không truyền âm mấy câu như thế được. Thánh điện – dù không phải người – nhưng cũng đã đúc kết một câu chân lý và đề cử cho hắn: chủ nhân, mặt dày là pháp bảo vô địch khi tán tỉnh.

Mặt dày vào, bỏ tự ái đi, nói những câu sến đặc đến mức khiến người nổi da gà.... thánh điện khuyên như vậy. Nhưng Lạc Thần Hi nhất thời vẫn không hạ được quyết tâm biến da mặt vốn tiên nhân lạnh lùng của mình thành loại vô sỉ mặt dày.

"Thần Hi, ngươi muốn nói gì đó?"

'Ý ta là...' Lạc Thần Hi mặt lạnh nhìn Diệp Y, nhưng giọng nói trong tâm lại không mang chút lạnh, lại là cẩn thận mang chút rụt rè.

'Diệp Y, chúng ta có thể....' thân mật hơn một chút.... Lạc Thần Hi đang định nói vậy, nhưng lại đột ngột cảm thấy dị động. Hắn lập tức quay lưng lại với Diệp Y, bản năng di chuyển che Diệp Y ra phía sau, tâm thức cho đến toàn thân không còn là nhẹ nhàng như trước nữa, ngược lại chuyển sang nghiêm túc sẵn sàng chiến đấu.

Đang ngạc nhiên khi thấy Lạc Thần Hi đột nhiên xoay người đề phòng, Diệp Y bất ngờ khi thấy tán cây rung động, rồi một người từ tán cây bước ra. Y là nam tính, mái tóc đen dài được cài lại bằng một cây trâm ngọc, mặt mày thanh nhã thoải mái, khi cười làm người cảm thấy như tắm trong gió xuân, nhất là đôi mắt ấy, đôi mắt thuần khiết như một hài tử, nếu nói kim đồng của Lạc Thần Hi – khi phát huy trạng thái tiên nhân 100% thì sẽ là kim đồng mang quang minh cực hạn của thế gian, vô bi vô hỉ của một thần linh chí cao không thuộc loài người, phảng phất chỉ cần mang tâm tư thân mật với y sẽ là sự phạm thượng không thể tha thứ (khi ở cạnh hắn, Lạc Thần Hi vẫn còn rất con người, không phát huy hết điệu bộ đóng kịch của y khi sắm vai quốc sư Tần quốc – cũng may mà y còn là con người khi ở bên hắn, chứ nếu y cao xa trở thành thần linh, thì Diệp Y chỉ dám quỳ xuống thắp hương cúng bái, chứ không dám nghĩ đến chuyện phạm thượng như yêu y), nếu kim đồng của Lạc Thần Hi thuộc về thần linh chí cao, thì đôi mắt của nam nhân này lại gợi nhớ đến một hài đồng, như của một hài tử không biết đến thế gian thiện ác.

Một người lớn đã trưởng thành lại có khí chất dung mạo thuần khiết vô hại như vậy, phảng phất như lúc nào cũng vẫy gọi 'ta là người tốt đây'.

"Ngươi là ai?" Diệp Y rất đúng quy củ hỏi vấn đề đầu tiên.

"Ta gọi Sở Thanh Y." nam nhân mới đến tự giới thiệu, rồi tỏ ra hứng thú hỏi lại họ, "Còn các ngươi? Ngươi chính là Mộ Dung Diệp Y? Còn ngươi..." y chuyển sang nhìn Lạc Thần Hi, "Là yêu quái tóc bạc?" công nhận ngoại hình rất đặc biệt, không lẫn đi đâu được.

"Sao ngươi—" Diệp Y đang muốn hỏi tiếp đã bị Lạc Thần Hi cắt ngang, "Diệp Y, đừng nói nữa."

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm tên này, sống đã bao nhiêu năm, nhưng lần đầu tiên hắn thấy một thứ như vậy.

Y trong mắt hắn không phải xác chết thối rữa, cũng không phải là người, mà là một thứ kì dị đen đặc, tựa như từ bóng đêm thuần túy đông kết lại, nó khổng lồ cao lớn, nhìn không thấy ngũ quan tứ chi, trong lúc hắn đang ngước nhìn nó, hắc ám diện biến đổi hình thể, vặn vẹo tạo một hố to như cái miệng, từ trên cao đổ về phía hắn.

"Thần Hi?" Diệp Y dò hỏi, sao Thần Hi cứ nhìn chằm chằm đỉnh đầu tên kia vậy?

Lạc Thần Hi còn đang bận nhìn thứ đen đặc to lớn kia vặn vẹo lan tỏa như nhuốm đen lên vạn vật, cảm giác hắc ám thuần túy, tội ác thuần túy nó phát ra làm hắn dù đã tu tiên nhưng vẫn nổi da gà ớn lạnh.

Trong loài người lại đản sinh ra một tên Ma Vương như vậy. Lạc Thần Hi chợt may mắn vì tên này không có công pháp tu ma, nếu y có công pháp, thì với tư chất như vậy chắc chắn sẽ là ngày đi ngàn dặm, qua một thời gian thì có lẽ hắn cũng không phải là đối thủ của y.

Lạc Thần Hi tự biết mình không phải khối tài liệu tu tiên giả thiên tài, hắn đến được bước này đều nhờ chăm chỉ, cẩn thận, cộng thêm chút vận khí. Còn tên này – tuy y là ma đạo, nhưng hắn phải công nhận y là kì tài ngút trời, nếu là ma tu nào nhìn thấy y chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên nhặt được chí bảo.

Nhưng hiện tại là mạt pháp thời đại, chỉ còn hắn là tu tiên giả duy nhất, dù tư chất yêu nghiệt đáng sợ như vậy, thì y vẫn còn là phàm nhân, chỉ có nội lực võ công, coi như y luyện võ công luyện đến cao thủ chí cường nhân gian, thì vẫn không phải đối thủ của hắn.

Nội lực không thể chống lại linh lực.

Nghĩ thì dài nhưng thực tế thời gian qua rất nhanh, Lạc Thần Hi nhàn nhạt truyền âm với Diệp Y, 'Diệp Y, nhắm mắt lại.'

'....' Diệp Y rất muốn hỏi, nhưng xuất phát từ bản tính tin tưởng ái nhân, Diệp Y ngoan ngoãn nhắm mắt.

Lạc Thần Hi không nói một câu, không cho đối phương cơ hội chống cự giãi bày, linh lực tụ lại trên đầu ngón tay, hắn giơ ngón trỏ lên, gã tư chất ma đạo kia chỉ nhíu mày nhìn ngón tay không hiểu, sau đó....

Sau đó Lạc Thần Hi vẫn giữ nguyên tư thế đưa ngón trỏ nhắm vào tên kia như vậy.

Sở Thanh Y vẫn không hiểu, y im im nhìn ngón tay một lúc, nghiêng đầu rồi chậm rãi tiến tới gần, nắm ngón tay Lạc Thần Hi lắc lư, hỏi, "Đây là cách chào hỏi của yêu tộc à?"

Trong đầu Lạc Thần Hi là mấy tiếng chửi thiên đạo tối cao, Diệp Y đứng sau Lạc Thần Hi mãi không nghe thấy động tĩnh gì, vẫn nhắm mắt nhưng mở miệng hỏi, "Thần Hi, ta mở mắt được chưa?"

Lạc Thần Hi cố gắng, cố gắng.... cuối cùng nguyền rủa một tiếng: Chết tiệt.

.

Lạc Thần Hi lực lượng cường đại nhất thế giới lại một lần nếm trải cảm giác bất lực, lần này là pháp tắc ra sức. Nếu pháp tắc có miệng, còn có tính nói nhiều, thì nó sẽ nói đại loại thế này:

Không, cốt truyện đủ lung tung rồi, Mộ Dung phụ ngươi đừng làm rối thêm nữa. Trời ơi, sao ngươi lại gọi nam chủ tứ ra??? Mà nam chủ tứ kia, ngươi không yên phận làm giáo chủ đợi nữ chủ lâm hạnh đi, sao một bức thư đã gọi ngươi tự nhảy ra hả???? Oai phong kiêu ngạo của thân phận giáo chủ đâu? Ngươi muốn đi thì cũng cử thuộc hạ đi thôi chứ??? Rảnh rỗi cuồng chân quá à???

Không, đừng! Ngươi muốn ăn ai thì ăn, đừng ăn đám sơn tặc!! Bọn đó là thịt tươi của nữ chủ, ngươi ăn hết thì cảnh kế biết diễn thế nào???

Trời ơi, mau chạy xa đi, ngươi đừng chường mặt ra trước gã trích tiên, ngươi có tự biết mình tội lỗi đầy người không, gã kia thấy ngươi chắc chắn sẽ kinh diễm cho ngươi một đòn đấy!

Không được, đừng!! Lạc nam chủ, ngươi muốn giết thì giết dị số BUG kia kìa, đừng giết nam chủ tứ!

Vẫn biết theo đúng nguyên tác thì Lạc Thần Hi sẽ diệt sạch tình địch, sau đó làm họ sống lại, nhưng lúc này cốt truyện đã tan nát không biết làm cách nào để cứu vãn, nên pháp tắc không dám đánh cược, nó sợ Lạc Thần Hi giết thống khoái đấy, giết xong lại không làm họ sống lại, khi đó nó biết đi đâu để khóc.

Nên pháp tắc gượng sức tàn ngăn cản, khiến nam chủ tứ trở thành một dạng 'ngoại lệ' tương tự như nữ chủ, đều làm Lạc Thần Hi chướng mắt vô cùng nhưng không thể đụng vào.

Bảo hộ nam chủ tứ xong, nó liền nhận được ý niệm bao hàm vô tận nộ ý của nam chủ trích tiên, đại khái là y tao nhã mắng nó một trận, hỏi nó tại sao ngăn cản, nam chủ tứ tội nghiệt sâu nặng như vậy, giết y là thế gian bớt một tai họa, vị trích tiên đây là thay ông trời vô dụng như nó (thiên đạo) thực thi chính nghĩa, không khen thưởng thì thôi lại còn phá rối vân vân....

'Người đó có sứ mệnh quan trọng, chưa thể chết được.' pháp tắc ra vẻ uy nghiêm, công chính truyền âm (nhiệm vụ lăn giường với nữ chủ đó a)

'Sứ mệnh gì? Diệt thế à?' Lạc Thần Hi hồ nghi hỏi, một kẻ như là hóa thân của 'ác', là hóa thân của 'tội', tội lỗi thuần túy tinh khiết đến cực điểm như vậy, ngoài giết chóc hủy diệt thì có thể làm được gì???

'Thiên cơ không thể tiết lộ' nó thần bí nói, sau đó lập tức tạm đóng thông dịch, khiến ngữ điệu tên kia truyền đến chỉ còn âm nhưng nó không nghe hiểu nghĩa, nó nghe âm thanh, công nhận thanh âm chất giọng của trích tiên đúng là rất dễ nghe, coi như đang chửi thì vẫn lên bổng xuống trầm dễ nghe như một bản nhạc, sau một lúc, cảm thấy y đã chửi xong, nó mới mở thông dịch để trò chuyện.

'....Thiên đạo, đây là lần cuối cùng.' Lạc Thần Hi phẫn nộ mắng rồi tắt liên lạc. Diệp Y ngẩn người nhìn Lạc Thần Hi đứng dậy từ giữa pháp đàn, ba nén hương cắm trên lễ đàn chảy ra sương khói, nhuộm cho vẻ ngoài hoàn mỹ của y một phần mờ ảo tiên khí, như không thuộc về nhân gian.

Lạc Thần Hi nhảy khỏi pháp đàn đang lơ lửng giữa không trung, rồi pháp đàn tự động thu nhỏ thu nhỏ chui vào trong tay áo y.

Diệp Y hỏi Lạc Thần Hi, "Thượng thiên bảo thế nào vậy?"

Lạc Thần Hi lãnh khốc giơ ngón tay cho tên kia chơi một hồi, rồi lôi hắn đi, sau đó đột nhiên lấy ra pháp đàn, bảo hắn ở đây đợi y y muốn khai đàn quan trắc ý trời.

Khai đàn hỏi ý trời.... Diệp Y vốn không mê tín, nhưng Lạc Thần Hi lại là trích tiên nhân, hẳn thế giới này đúng là có thiên đạo, có những sự vật siêu nhiên.

"Thượng thiên lấy thiên cơ ra lấp liếm, nó dự tính gì ta cũng không hiểu được." Lạc Thần Hi nhìn Diệp Y, truyền âm nói, 'Coi như thiên đạo muốn xoay chuyển thế gian, ta nhất định cũng sẽ hộ ngươi an toàn.'

Pháp tắc muốn nói: không cần bi tình vậy đâu trích tiên nhân, ta cũng đâu định diệt thế, chỉ là giữ tên kia lại giao hợp với nữ chủ thôi.

Diệp Y không hiểu được mấy vấn đề cao xa cả thời gian lẫn không gian như thiên đạo với diệt thế, nhưng được Lạc Thần Hi ân cần che chở, trong lòng hắn vẫn vừa ấm áp vừa cảm động. Hắn luồn tay nắm tay Lạc Thần Hi, mười ngón đan xen, nhẹ nói, "Thần Hi, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng không cần vì ngươi mạnh mà một mình gánh vác."

"Ái tình chính là quan tâm chia sẻ lẫn nhau, ngươi bảo hộ ta, ta cũng sẽ bảo hộ ngươi." Coi như ta yếu hơn ngươi, dù ta chỉ là phàm nhân, thì khi có chuyện xảy ra, ta vẫn muốn ngang hàng đứng cạnh ngươi, cùng ngươi gánh vác thế giới này.

....Lạc Thần Hi muốn nói: nếu thật sự có chuyện nghiêm trọng ta không ứng phó được, thì ta chỉ mong ngươi chạy thật xa, ngươi an toàn là đủ lắm rồi, nhưng lại cảm thấy bây giờ vẫn đang rất hòa bình, hắn không cần chưa gì đã tỏ ra bi quan như muốn dặn di ngôn như vậy.

Lạc Thần Hi cảm thấy mình chỉ nên nói về vấn đề hiện thực nhất lúc này "Diệp Y, ngươi thấy gã Sở Thanh Y kia thì nhớ tránh xa ra."

"Tránh xa y?"

"Y tiếp cận cũng đừng đáp lời, cứ coi y là không khí." Lạc Thần Hi nhấn mạnh, "Tên đó thật sự nguy hiểm lắm, Diệp Y, ta chưa từng thấy ai tội nghiệt thuần túy đến như thế."

Nếu đơn thuần là giết người, đơn thuần là dâm dục.... thì chỉ hiện ra tội nghiệt dưới hình thái xác chết thối nát, nhưng gã này lại là một con quái vật. Tội nghiệt của y.... là thuần túy.

Y không cảm thấy mình là 'ác'. Y không có đạo đức quan tư tưởng nhân sinh quan cơ bản nhất của một con người. Loại người thế giới quan vặn vẹo tự cho mình là trung tâm tự kỉ ích kỉ cực điểm như vậy, chắc chắn không phải người Diệp Y nên quen biết.

Lạc Thần Hi chỉ muốn xóa sổ quách tên này khỏi mặt đất, đáng tiếc lại bị pháp tắc ngăn trở.

Cản đường Lạc Thần Hi, nhận một trận chửi mắng, giữ gìn được nam chủ tứ, pháp tắc âu sầu nhìn Sở Thanh Y vẫn đang hồn nhiên đi loanh quanh tìm Mộ Dung thiếu gia và yêu quái tóc bạc, thầm hi vọng – nó đã mất công lớn như thế, hi vọng tên nam chủ tứ này trả ơn một chút, mau lăn giường với nữ chủ, và nhanh phát huy tinh thần biến thái 'tội ác thuần túy', thịt luôn gã BUG đi.

*Lời tác giả: Cuối cùng đã viết được nam chủ tứ nhảy ra >< (phấn đấu trong vòng 150 chương kết thúc truyện này)