Lê viên.

Liên các.

Với tư cách là trụ cột của gánh hát, Liên Mị một mình nắm giữ một gian phòng.

Hôm nay bị Thiếu soái nhìn trúng, nhận lời làm chính thê, mười dặm hồng trang nghênh đón cưới vào cửa, giá trị con người Liên Mị tức thì càng lên như diều gặp gió.

"Liên Nhi a, trong khoảng thời gian này ngươi nên ổn định bình thản chuẩn bị chờ gả, sân khấu kịch tử ngươi cũng không cần quản. Thiếu soái nếu biết thì sẽ mất hứng đấy."

"Soái phủ không thể so với gánh hát Lê Viên, tính tình của ngươi cũng phải liễm thu vào, không nên chọc Thiếu soái mất hứng."

"Ngươi đừng nhìn Thiếu soái nói là cho phép ngươi ngồi vào vị trí chính thê, nhưng là chúng ta cũng biết, vào lúc loạn thế này, chính thất hay thiếp thất bất quá chỉ là một câu nói của những đám quyền quý bọn họ thôi..."

Chủ gánh khách khách khí khí đích khai báo một ít chuyện, sau đó hoan thiên hỉ địa quay người đi ra ngoài.

Vừa đi đến cửa khẩu, lại đụng mặt với một nô tài què chân.

Nô tài kia mặc một bộ trường sam màu xám bình thường nhất, trong tay mang theo một cái bình đồng, khập khiễng xông tới trước mặt.

Gặp phải chủ gánh, lập tức níu lấy một chân tránh ra.

Hơi cúi đầu, không có bao nhiêu cảm giác tồn tại, thanh âm khàn khàn khó nghe giống như bị hỏng.

"Chủ gánh hảo."

"Ừm. An Văn, hầu hạ chủ tử của ngươi cho tốt, nếu dám có nửa phần lãnh đạm, không nói Thiếu soái, chính ta cũng không tha cho ngươi! Nghe rõ chưa?"

Chủ gánh ánh mắt ghét bỏ, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua một cái chân không bình thường của hắn, thái độ ôn hoà mà nói.

Trong lòng tự nhủ, một nô tài đầu gỗ như vậy, còn què một chân, không biết tại sao Liên Mị lại để hắn hầu hạ bên người.

"Nghe rõ, chủ gánh đi thong thả."

An Văn giống như vĩnh viễn có bộ dáng cúi đầu hèn mọn, có chút cung kính tiễn chủ gánh, lúc này mới kéo lấy cái chân què, bước vào Liên các.

Bình đồng trong tay, hướng tới một chén trà sứ rồi đổ nước xuống.

An Văn đưa lưng về phía Liên Mị ngồi trang điểm trước gương, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Chủ gánh cam lòng bỏ qua cái cây rụng tiền là ngươi sao?"

"Diệp Lan cho hắn vạn lượng hoàng kim, nghiêm túc mà nói thì số tiền đó đến mua lại tòa gánh hát Lê Viên còn có thể, huống chi một con hát Liên Mị nho nhỏ."

Trong gương, Liên Mị nhìn thấy dung sắc yếu ớt của bản thân, đôi môi khẽ mở, bình tĩnh nói.

"... Thoạt nhìn, hắn ngược lại là ưa thích ngươi, bỏ ra vạn lượng hoàng kim cũng cam lòng." An Văn cũng nhìn được một màn kia trong Lê viên.

Liên Mị đồng dạng nhớ tới một khắc này.

Một tấm dung nhan lãnh diễm như mị, lập tức nhiễm lên sự xấu hổ.

Lại, cố giả bộ trấn định, cười lạnh một tiếng: "Đây không phải vừa vặn sao?"

"..."

An Văn trầm mặc xuống, không nói thêm gì nữa.

Đúng vậy a.

Như vậy là vừa vặn.

-

Bên này.

Phong Hoa cưỡi một con chiến mã, dưới con mắt trầm mê của bao tiểu cô nương, tư thế hiên ngang tiên y nộ mã từ nội thành mà qua.

Đến trước cửa phủ thì dừng lại.

Phong Hoa tung người xuống ngựa, tháo cái bao tay trắng xuống, tùy ý ném cho sĩ quan phụ tá sau lưng, giày quân nhân đen bước vào soái phủ.

Diệp Lan mặc dù là thân nữ nhi, nhưng mà trong phủ lại có vài vị mỹ kiều nương.

Đại thái thái cho rằng Diệp Lan là che mắt người đời, hơn nữa nạp thiếp thất, liền để nàng tùy ý.

Hôm nay rộ tin Phong Hoa một tháng sau sẽ cưới con hát Lê Viên làm chính thê, lại để cho soái phủ bắt tay vào chuẩn bị.

Đại thái thái là người đầu tiên phản đối.

"Không được! Nương không đồng ý! Đường đường là Thiếu soái sao có thể tùy tiện nạp một con hát ngồi vào vị trí chính thất? Vợ ngươi nhất định phải là người xuất thân quyền quý từ quân phiệt Bắc dương hoặc con gái tướng quân!"

"..."

Nghe vậy, khóe môi Phong Hoa chậm rãi kéo ra một nụ cười lạnh lùng.

Âm thanh nhẹ nhàng châm biếm, lại để cho đại thái thái hãi hùng khiếp vía.

"Mẫu thân thật sự là tính toán hay lắm, thiên kim tiểu thư xuất thân từ danh môn quyền quý, như vậy mới có thể xứng đôi với con trai Diệp Suất."

"Nhưng là mẫu thân chẳng lẽ đã quên mất. Thân phận Thiếu soái này bất quá là do người đổi trắng thay đen lừa trên gạt dưới..."

"Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Im ngay!"

Đại thái thái sắc mặt đại biến, vội vàng nổi giận quát lên.

Phong Hoa ngừng nói.

Đại thái thái bị dọa cho phát sợ, sắc mặt hơi tái nhợt, trong nội tâm dâng lên một trận hoảng sợ.

Cũng may, lúc hai người nói chuyện thì mọi người đều lui ra, nếu không, bí mật giấu giếm nhiều năm mà lộ ra ánh sáng...

Phong Hoa bưng chén trà, chậm rãi khuấy động.

Đồng thời, trong miệng nói ra:

"Liên Mị, là ta đã định rồi."

"Hôm nay tới đây, cũng không phải cùng người thương lượng, chẳng qua là muốn báo cho mẫu thân một tiếng thôi."