Tầm 9h sáng hôm sau, Cả ba người Lưu Ngưu, An Anh và Dương Hoàng cũng nhau ăn sáng. Lưu Ngưu vẫn nói chuyện rom rã cũng hai người nhưng tiếc là nội tâm của cả hai đang vô cùng lo lắng.

“Chú Hoàng, đang mở một công ty nghệ sĩ sao? Lợi hại thật đấy”. Lưu Ngưu bắt đầu câu chuyện.

Dương Hoàng bị một người gần bằng tuổi của mình gọi bằng chú thì có chút bực mình.

“Ngài đây xưng hô thế này tôi không dám nhận đâu, hơn nữa so với ngài tôi đâu dám nhận là lợi hại gì đâu ”.

Ông ta cười bảo.

“Chú không cần khách khí đâu, sao này chúng ta sẽ là người một nhà mà, chú nên quen dần thì hơn, đúng không An Anh”.

Cả hai người giật bắn người lên. Chú Hoàng nhìn sang An Anh đầy ẩn ý. Cô vội lắc lắc đầu, tỏ ý không có. Hành động này khiến cho Lưu Ngưu phá lên cưới.

“Chú hiểu lầm rồi, tôi đang nói tên người hầu đêm qua vào phòng chú ấy…”.

Dương Hoàng chột dạ, chú cố tỏ ra bình tĩnh.

“Ngài nói gì vậy? Tôi không hiểu”.

An Anh suy ngẫm. “Tên hầu? Lẽ nào Kim Vũ”.

Lưu Ngưu bảo.

“Thôi nào, chú không cần lo chỉ có một tên hầu nếu chú muốn tôi sẽ cho chú, chỉ nhờ chú giúp tôi lấy trái tim người đẹp là được”.

Nói rồi ông ta liếc nhìn An Anh đầy vẻ say mê.

Dương Hoàng cười đáp.

“Ý tốt của Ngài tôi xin nhận vậy, tên người hầu đó quả thật không tệ tôi cũng muốn cậu ta nhưng lại ngại không biết mở lời sao, may là Ngài tinh ý. Còn chuyện của con bé, tôi sẽ không phản đối phải xem ý con bé như thế nào”.

Mặc dù, chú Hoàng ứng phó khá thuần phục nhưng nếu để ý kỹ thì tay chú đang khá run.

Dương Hoàng nghĩ. “Hình như lão ta chưa nghi ngờ gì cả cũng chỉ nghĩ trong nhà có kẻ muốn treo lên giường khách”.

An Anh tỏ ra ngoan hiền.

“Bây giờ có hơi…sớm?”.

Lưu Ngưu nắm lấy tay An Anh. “Em nói đúng”.

Dương Hoàng thầm nghĩ. “Tên Trịnh Vương kia sao còn chưa đến vậy đợi lộ hết hay sao”.

Vừa mới nghĩ vậy, liền có người hớn hở chạy vào. Cậu ta xem té vào bàn đồ ăn. Tên đó là cậu vệ sĩ đã đứng nói chuyện cùng Thanh Hùng tối qua.

Hành động mất mặt thế này khiến một người trọng sĩ diện như Lưu Ngưu xám mặt lại. Ông nghiêm nghị bảo.

“Mắt cậu bị mù à? Không thấy đang có khách sao?”.

Người đó nói trong bối rối.

“Ông chủ, có người bên cục cảnh sát muốn đến khám nhà ông ta đang đã xông vào bên trong”.

Lưu Ngưu làm rơi cả nĩa ở trên tay xuống, sắc mặt âm trầm đến lạ và có chút xám sịt. Sau đó, ông ta thở dài rồi đưa mắt về phía Dương Hoàng, ông ta cười bảo.

“Tôi đi giải quyết một chuyện, hai người cứ ăn đi nhé”.

Cả hai cười và gật đầu đồng ý, Chú Hoàng bảo.

“Ngài cứ đi làm việc của mình, không cần để ý đến chúng tôi”.

Ông ta đứng dậy cũng người vệ sĩ kia đi ra ngoài, nhưng rồi ông ta dừng lại trước cửa, ông ta nhìn sang bên trái rồi gật đầu. Cuối cùng mới chịu rời đi.

An Anh chú ý đến lão ta, cả chú Hoàng cũng liếc mắt nhìn ông ta. Thế rồi cánh cửa đóng lại. An Anh thở dài bỏ chiếc nĩa xuống.

“Có vài người nữa đang tiến đến đây, xem ra ông ta đã chú ý đến chúng ta”.

Chú Hoàng gật đầu.

“Con giải quyết được không?”.

“Được”.

Chú Hoàng vẫn đang ăn đột ngột bỏ nĩa xuống thở dài. “Không biết, tiểu Vũ sao rồi, không biết có ổn không?”.

An Anh trêu đùa chú.

“Anh Kim Vũ rất mạnh đấy chú không cần phải lo đâu, chúng ta thoát ra khỏi đây đến đón anh ấy thôi”.

Chú Hoàng ngở ngàng rồi bật cười.

“Con nói đúng”.

Hình ảnh của Thanh Hùng lượt ngang qua đầu của An Anh, trong lòng cô có chút lo lắng nhưng sau đó lại có cảm giác an tâm đến lạ thường, bất giác cô mỉm cười. Lúc này, giọng nói của chú Hoàng ở gần cửa vang lên.

“Con không cần lo đâu, Thanh Hùng cũng rất mạnh, lại đây nhanh lên chúng sắp đến rồi”.

An Anh cười lên. “Chú nói đúng”.

Chị đi lại cánh cửa, dứng mép vào tường, ánh mắt châm chú nhìn về hướng cửa, tư thế cũng đã sẳn sàng chiến đấu, chú Hoàng cũng có cùng biểu cảm. Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng lớn, đột nhiên lại im ả. Họ đã dừng ngày trước Anh và Dương Hoàng kiến định hơn. Đột ngột cánh cửa bị mở tung ra, 4, 5 người cùng lúc xông vào. An Anh tấn công bất ngờ người trước mặt mình, cô đá hắn bay xa ra hắn bức tường phía sau chú Hoàng, người đó bay xẹt qua người chú. Cả đám vệ sĩ đó bao gồm cả chú Hoàng cũng mắt tròn xoe nhìn cô. Cứ thế đám người đó bị hạ đo ván bởi An Anh.

Dương Hoàng đứng đơ người trố mắt nhìn, ánh mắt chú đầy vẻ kinh ngạc.

“Đây là yếu mà cậu nói đấy hả Thanh Hùng…”.

An Anh trói đám người đó vô một chỗ rồi quay sang nhìn chú Hoàng.

“Đến tìm anh Kim Vũ thôi”.

Chú Hoàng nói.

“Con…con nói đúng”.

Ở trước sảnh biệt thự, đội cảnh sát đã đứng thành hàng chờ đợi lên, Trịnh Vương dẫn đầu. Lưu Ngưu bước ra, vẻ mặt ông ta vô cùng niềm nở.

“Ngài cảnh sát trưởng, sao hôm nay lại có thời gian đến tận đây vậy?”

Trịnh Vương nghiêm nghị lấy trông túi ra một tờ giấy đưa trước mặt ông ấy.

“Ngài Lưu, Ngài bị nghi ngờ có liên quan đến những vụ bắt cóc phụ nữ gần đây, đây là lệnh khám xét mong Ngài hợp tác”.

Lưu Ngưu âm trầm bảo.

“Không biết các vị đã có bằng chứng gì mà nói rằng tôi đây có liên quan đến những vụ việc thương tâm như vậy, Ngài cũng biết tôi…”.

Trịnh Vương xen ngang.

“Ngài có liên quan hay không, không phải khám xét là biết rồi sao?”.

Lưu Ngưu cười đáp.

“Ngài nói gì vậy? Đây là nhà tôi đâu phải các người nói muốn xét là xét ít ra cũng cho tôi biết tại sao chứ”.

Trịnh Vương có vẻ không còn kiên nhẫn được nữa. Vẻ mặt ông ta nhăn nhó.

Bỗng từ bên trong nhà có một bóng dáng bước ra đó là Thanh Hùng. Anh ta hét lên.

“Cảnh sát trưởng đã phát hiện rất nhiều người phụ nữ ở dưới tầng hầm”.

Lưu Ngưu trừng mắt nhìn sang anh, vẻ mặt hiện lên đầy sự câm phẫn, ông ta quát to.

“Tụ bây còn làm gì mà không mau bắt lấy thằng chệt tiệt đó”.

Đám vệ sĩ định vâng lời nhưng bất ngờ thay, Trịnh Vương đã chĩa súng vào sau ót của ông ta.

“Tôi nghĩ đã đến lúc Ngài nên hợp tác rồi”. Ông quay sang đám thủ vệ. “Còn mấy người khôn hồn thì đứng yên ở đó, tôi còn có thể cân nhắc giảm nhẹ tội cho các người”.

Đám người đó nghe vậy liền lưỡng lự nhìn nhau cuối cùng thì họ cũng bỏ vũ khí xuống. Trịnh Vương ra lệnh cho cấp dưới còng tay họ lại và tiếp tục vào cứu những người phụ nữ đó.

Ông ta bước đến chỗ Thanh Hùng.

“Nè, cậu từ đâu chui ra vậy”

Thanh Hùng đáp.

“Tôi đã ở tầng hầm suốt để chờ thời cơ viện trợ cho mấy người đấy, khi nghe tiếng hô hào nói các người đã tới tôi lập tức hạ đám vệ sĩ đó và ra đây báo tin cho ông này”.

Trịnh Vương hỏi tiếp.

“Vậy cậu có thấy Dương Hoàng không?”.

Thanh Hùng bất ngờ.

“Gì ông ấy cũng đến đây sao? Đùa hả”.

Trịnh Vương kêu vài người nữa cùng Thanh Hùng đì tìm Dương Hoàng.

Họ đang ở phòng của Kim Vũ. Tình hình đang rất nguy kịch. An Anh đang đối đầu với một kẻ khá mạnh. Hắn đã đến phòng của Kim Vũ và hạ cậu ấy ngay lập tức khi hắn định ra tay với cậu ta thì An Anh và Dương Hoàng vừa đến kịp lúc bây giờ họ đang đối mặt với hắn. Dương Hoàng ôm Kim Vũ vào lòng, tay trái và chân phải của cậu hình như đã bị tên đó bẻ gãy, cậu ta khó nhọc tựa người vào người chú Hoàng.

An Anh đang đối chọi với tên đó. Cả hai đã qua lại cước quyền với nhau và họ nhận định đối phương rất mạnh. Tên đó đột nhiên đứng thẳng người, hắn nói.

“Cô là đối thủ mạnh mà ta từng đấu đấy, tên cô là gì”.

An Anh nghiêm nghị đáp.

“Tôi tên An Anh, còn ông”.

Ông ta lắc đầu.

“Ta không có tên, lão già đó gọi ta là Hổ”.

Ngay người đừng im một lúc thì lao vào nhau tiếp tục đấu, An Anh ra cước tên đó né sang một bên và lao đến đấm vào bụng cô nhưng may cô dở kịp nhưng cũng bị hất văng ra xa. Tên đó liền lao đến dấm thẳng vào mặt cô nhanh như cắt cô tiếng tới hạ một đám vào bụng tên đó khiến hắn văng tận bên kia tường. Tên đó khó nhọc đứng dậy lại bị cô cho thêm một cú vào mặt mà ngất luôn.

Dương Hoàng bên đây cũng không khỏi tán dương, Kim Vũ mở mắt ra, lên tiếng.

“An Anh, Hoàng”.

Dường Hoàng thoáng vui mừng, chú ôm cậu thật chặt.

“Em tỉnh rồi à, làm anh sợ chết mất”.

An Anh vội chạy lại.

“Anh Vũ”.

Kim Vũ nhăn mặt, anh cảm thấy chỗ bị thương như nặng thêm.

“Đau”.

Chú Hoàng vội buông người ra.

“Anh xin lỗi”.

An Anh thở phào nhẹ nhỏm, cô thầm cười.

Kim Vũ lại thiếp đi một lần nữa, chú Hoàng nhẹ nhàng hôn lên trán cậu rồi bế cậu đi ra ngoài. Lúc này, Thanh Hùng cũng đã đến anh thấy An Anh liền ôm cô mà khóc. Thế là mọi chuyện đã kết thúc.