" Là tỷ đệ thông thường."

Noãn Vy trả lời ngay lập tức.

Long Ngâm lại nói thêm câu sau.

" Nhưng đã từng làm lễ bái đường."

" Hả!?"

***

Ba người ngồi ngay ngắn vào bàn.

Sau khi biết hết mọi chuyện Kỷ Lưu trở nên hoang mang.

Bấy lâu nay, hắn ta cứ lầm tưởng rằng cô vẫn còn độc thân.

Nào ngờ lại là thê tử của Long Ngâm.

Mà Long Ngâm còn là tam hoàng tử của một nước.

Hai vợ chồng nhà này lừa hắn ta cũng hơi bị lâu rồi đấy.

" Hai người giỏi lắm!"

Kỷ Lưu lườm họ.

Hắn ta bây giờ chẳng biết nói gì với hai người này nữa.

Thấy bản thân đang cản trở cặp đôi yêu nhau nên hắn ta quyết định đi ra ngoài.

Bởi vì bản thân cũng có gia đình nên hắn ta biết rõ hai người này cần không gian riêng tư.

Kỷ Lưu đứng dậy rời đi nhưng Noãn Vy lại nắm lấy tay hắn ta.

" Huynh đi đâu vậy?"

" Ta ra ngoài không làm phiền hai người nữa chứ sao."

Chẳng lẽ hắn ta còn phải ngồi ở đây nghe hai người nói chuyện ư! Thời gian đó để hắn ta tìm chỗ ngủ còn có ý nghĩa hơn.

" Kỷ Lưu huynh nói phải, ta đã cho người chuẩn bị phòng khác cho huynh rồi.

Huynh ra bên ngoài sẽ có người dẫn huynh tới đó."

Sớm đã có chuẩn bị từ trước, Long Ngâm liền nhân cơ hội mà đuổi Kỷ Lưu đi.

Để hắn và Noãn Vy có không gian với nhau.

" Không được, huynh phải ở đây !"

Noãn Vy nhất quyết không cho Kỷ Lưu rời đi.

Đó là bởi vì cô không muốn nói chuyện với Long Ngâm.

Hắn ở đây chỉ làm cô thêm chướng mắt.

Nhưng Long Ngâm nài để cho cô toại nguyện.

Hắn liền một chân đạp Kỷ Lưu ra ngoài, rồi đóng cửa lại tiện thể khoá luôn bên trong.

Trong phòng, giờ chỉ còn lại hai người.

Long Ngâm đi đến ngồi cạnh bên cô.

Noãn Vy phồng má nhìn đi chỗ khác.

Cô khoanh tay trước ngực tỏ vẻ không quan tâm.

Đột nhiên, hắn lại xà vào lòng cô như một đứa con nít.

" Tỷ tỷ, ta thật sự rất nhớ tỷ.

"

Câu nói của Long Ngâm làm cô sững sờ.

" Chẳng có đêm nào mà ta không nhớ đến tỷ.

Dù đi đâu, làm gì, ở với ai ta cũng đều nghĩ đến hình bóng của tỷ.

Năm năm không gặp tỷ đối với ta mà nói đó là một sự nhớ mong da diết.

Trong giấc mơ, ta chỉ mong được gặp tỷ.

Đến khi gặp được tỷ ta cảm thấy như thế nào không ?"

Noãn Vy trầm người xuống, cô im lặng lắng nghe những gì hắn nói.

" Ở khán, vừa nhìn thấy miếng ngọc bội trên người tỷ ta đã nhận ra ngay đó chính tỷ.

Khi đó, ta muốn chạy đến ôm tỷ vào lòng nhưng vì là tam hoàng tử nên ta không được phép làm như vậy.

Những điều này, ta nghĩ mình sẽ không bao giờ nói cho tỷ biết đâu.

Nhưng hình như ta đang mắc một chứng bệnh, đó là bệnh tương tư.

Vì ta đã yêu tỷ thật rồi!"

"..."

Cô hơi trợn mắt nhìn xuống Long Ngâm.

Yêu ư! Tình yêu có nghĩa là gì chứ? Những lời mà hắn nói làm cô cảm thấy trong lòng có chút vui, có chút xao xuyến.

Tại sao lại có một người con trai lại nhớ người thiếu nữ da diết đến vậy? Đó gọi là yêu ư! Tình yêu sao lại khiến con người ta cảm thấy nao nức trong lòng như đông qua đi cho xuân đến bên.

Cảm giác ấm áp trong lòng đến kì lạ.

Chẳng lẽ đó gọi là yêu ư ! Nếu đó là yêu, vậy cô đã phải lòng nam nhân này sao!

" Ngươi nói ngươi yêu ta à! Ngươi có biết yêu là gì không ?"

" Ta cũng không biết nữa."

Đối mặt với câu trách vấn của Noãn Vy, hắn không biết câu trả lời.

Đã có ai cho hắn biết thế nào là yêu? Khi còn rất nhỏ hắn vẫn chưa cảm nhận được tình yêu thương của mẹ thì bà ấy đã rời xa hắn.

Phụ thân hắn lại không cho hắn cảm giác như nào là yêu thương.

Nhưng khi gặp được cô, hắn lại muốn ở bên cạnh cô như ở bên cạnh mẹ của hắn.

Thời thời khắc khắc đều muốn ở cùng với cô.

" Ngươi không biết vậy sao còn nói.

Muốn ăn đấm đúng không ?"

Noãn Vy xoăn tay áo lên định cho hắn một trận nhưng Long Ngâm bất ngờ nắm lấy tay cô.

Kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào lòng ngực của mình.

" Nếu tỷ muốn đánh ta thì hãy đánh ở chỗ này.

Chỉ như vậy ta mới không còn phải nhớ thương đến tỷ nữa."

" Ngươi..."

Rút tay của mình ra khỏi lòng ngực Long Ngâm.

Noãn Vy cảm giác mặt mình hơi nóng rang.

Sợ Long Ngâm sẽ phát hiện điều này, cô vội nằm xuống chui vào chăn.

" Ta đi ngủ đây, ngươi đừng làm phiền ta nữa."

" Ta sẽ im lặng mà."

Long Ngâm cũng nằm xuống cạnh cô.

Hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Cảm giác nói ra hết những gì muốn nói lại dễ chịu đến vậy.

Mặc khác, hắn lại lo lắng.

Cô có giận hắn mà bỏ mặt hắn không ? Có khi nào hôm sau cô sẽ quay trở về làng để hắn tiếp tục bơ vơ một mình ở trong cung điện buồn bã này? Nếu cô thật sự làm như vậy thì hắn sẽ dùng dây để trói cô lại.

Cho cô không đi đâu cả.

Năm năm trước, hắn đã sai lầm vì không dẫn cô đi cùng.

Nhưng năm năm sau, hắn nhất định sẽ làm mọi chuyện để cô mãi ở bên hắn.

Tại sao hắn lại như vậy ? Bởi vì, hắn đã thật sự yêu cô mất rồi !.