Cọng cỏ này nối tiếp cọng cỏ kia thắt nút, cuối cùng thành một sợi dây, Từ Ca quấn mấy vòng quanh miệng rắn.
Xà Khí cũng lười biếng ngẩng đầu phối hợp, cuối cùng thắt thành nơ bướm xinh đẹp, Từ Ca hài lòng thu tay.
Bầu trời dần tối sầm, tụ lại một mảng mây đen lớn, xem ra sắp có mưa to rồi.
Xà Khí mở miệng, dây cỏ đứt lìa rơi xuống, hắn ngậm Từ Ca bơi đi gần đó.
Trong rừng rậm không phải chỗ nào cũng có sơn động, giống như gần đây nhìn đâu cũng thấy cỏ xanh cây cối, nhưng ở địa thế cao thấp không đều.
Xà Khí rất nhanh đã đến một thạch động ở chỗ cao, đá cao nhất khoảng một mét, chiều rộng cũng chưa đến hai mét, lối vào rất nhỏ.
Ngay lúc Từ Ca tò mò chỗ này sao mà ở, Xà Khí liền đặt cô sang một bên, men theo độ dốc trong thạch động chui vào.
Không ngừng có đất đen trồi ra từ cửa hang, Từ Ca hiểu rồi, vội vàng vận chuyển đất đen ra ngoài, tránh để chặn mất cửa hang.
Qua một lúc lâu,Xà Khí chui ra khỏi hang, rũ đất trên vảy xuống lại ngậm Từ Ca vào thạch động.
Bên trong vừa ẩm vừa tối, còn có mùi tanh của đất, nhưng lần đầu tiên ở dưới đất Từ Ca chỉ cảm thấy mới lạ.
Xà Khí rất dẻo dai, đuôi rắn cuộn lại thành tấm thảm cho Từ Ca.
Trong hang không lớn, Xà Khí cộng thêm cô không có nhiều không gian hoạt động, cô chỉ có thể bò trên 'thảm' của Xà Khí.
Bên ngoài tí ta tí tách bắt đầu có mưa nhỏ, rất nhanh liền biến thành mưa như trút nước.
Từ Ca nhìn cảnh mưa qua cửa hang, mờ mịt một mảnh tựa như tiên cảnh.
Tiếng mưa như vậy giống như khúc hát ru, làm Từ Ca cũng buồn ngủ, đổi tư thế thoải mái nhắm mắt lại.
'Ầm ——'
Tiếng sấm bất ngờ xua tan cơn buồn ngủ, Từ Ca mở mắt ra, mưa càng lúc càng lớn, không khí có chút ngột ngạt.
May mà ở đây địa thế cao, mưa không rơi vào trong hang, chỉ có đất ở cửa hang thấm vào chút nước.
Xà Khí dùng lưỡi cô, nhột đến mức cô cười khúc khích.
Bên ngoài nổi lên gió lớn, thổi cây cối nghiêng ngả, lá cây xào xạc, đáng sợ, nhưng cũng làm không khí trong hang trong lành hơn không ít.
Từ Ca ôm đầu rắn nhìn ra bên ngoài, mơ hồ nhìn thấy một thứ nhỏ.
Tiếp theo gió lớn thổi thứ nhỏ đó lăn mấy vòng trên mặt đất, lại gần cô hơn chút nữa, lông nhung màu xám tro mềm mại dày đặc bị nước mưa làm ướt dính sát vào người, hai mắt vừa đen vừa tròn, đang lộ ra vẻ sợ hãi, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô đáng thương, là một chú chó con.
Từ Ca trong nháy mắt tim tan chảy, dùng ngôn ngữ quốc tế với chú chó: "Chép chép chép, chép chép chép......"
Xà Khí lắc đuôi, tiếc là Từ Ca không chú ý.
Chó con bị Từ Ca thu hút, hầu như không do dự chạy về phía Từ Ca.
"Chó ngoan, mau vào đây." Từ Ca buông đầu rắn ra đi ôm chó con.
Chó con cảnh giác lùi về sau, nhưng vì tiếng sấm giây tiếp theo mà không chút do dự nhào vào lòng Từ Ca run rẩy.