Chắc chắn là nói dối - cô bé nghĩ. Những thứ mà cô xem như “thường thức” đang bị cậu trai đó bóp méo khiến cô phải tự hỏi rằng liệu người kia có đang chế giễu mình hay không?
“Hahaha, đừng lo, đừng lo. Cậu không cần lo lắng đến thế đâu.”
Có vẻ như sự ngờ vực của cô bé đã bị hiểu nhầm thành nỗi lo đã khiến chàng trai nặn ra một nụ cười mềm mại như để trấn tĩnh cô ấy. Tuy nhiên biểu cảm của cô lại chẳng tươi sáng lên một chút nào - chúng đang dữ dội và đen tối y như những thứ xung quanh vậy. Bởi vì cô bé ấy biết rằng dù cho mình chỉ là một đứa trẻ lớp ba rằng ma thuật không hề tồn tại và “anh hùng” cũng chỉ là một điều hư cấu.
“Ăn đi ‘tình yêu’ của ai đó quả thực rất dễ mà!”
Chẳng có bất cứ ai có thể chữa lành đi trái tim “đã vụn vỡ” của cô bé ấy cả bởi cơn đau đã luôn dày vò cô bé từ rất lâu rồi. Nhưng nếu lỡ như người đó thực sự có tồn tại thì hẳn đó chính là một anh hùng nhỉ? Hoặc ít nhất là với cô bé.
Và thực sự thì một người anh hùng đích thực đã xuất hiện trước mặt Miyama Aoi.