“ Thứ lỗi vì đã làm phiền, đây có phải là nhà của Phù thủy bên hồ không ? “
Một vị khách không mời mà tới làm nàng phù thủy Roze đứng hình ngay khi mở cửa.
Cô liền lấy mái tóc che đi cặp má dần ửng hồng của mình.
Đứng trước ẩn thất tồi tàn của Roze là một người đàn ông trùm kín khăn để giấu đi thân phận bản thân.
“ Dạ... vâng, đây chính là nơi ở của Nàng phù thủy tốt bụng ạ.”
“ Tuy có hơi đường đột nhưng tôi muốn đề nghị cô một yêu cầu.”
Người đàn ông này nói thẳng tuột ý định của mình bằng giọng điệu ra lệnh cho người khác.
Tuy nơi này chỉ thấp thoáng vài ngọn đèn dầu, nhưng khuôn mặt lấp ló sau chiếc áo choàng ấy vẫn đủ rõ để nhìn ra.
Roze biết y.
Gã tên Harij Azm.
Với những người muốn đến ngôi nhà phù thủy thì việc che giấu thân phận là lẽ dĩ nhiên.
Bởi ai cũng coi việc tới đây là đáng hổ thẹn, nếu không muốn nói là đáng lên án. Vì phù thủy trong mắt mọi người chính là thứ tồn tại độc ác và kể cả bản tính thất thường của họ.
Roze lúc nào cũng để mắt tới Harji – tại sao một người như ảnh lại đến một nơi như này chứ. Rốt cuộc thì anh ta muốn gì ở đây ?
Hariji nham hiểm hé môi và nói:
“ Tôi muốn mua một lọ tình dược.”
Roze sốc đến nỗi mà vô thức cầm miếng rau diếp trên tay đưa lên miệng nhai thành tiếng “ Mogu Mogu”.
Miệng cô liền cảm nhận được độ giòn từ miếng rau diếp tươi mát.
“ Xin lỗi quý khách, thật không may là tình dược hiện đang hết hàng rồi ạ.”
“ Dù gì thì cô vẫn sẽ làm vài lọ mới, đúng chứ ?”
“ Ể, ừ thì, vâng, tất nhiên...”
Từ cái cách mà cô trả lời, ai cũng biết Roze đang khó xử đến nhường nào.
Không đợi cô nói xong, cái gã chùm đầu lại tiếp tục nói:
“ Vậy hai ta thương lượng nào. Một lọ tình dược cần những gì, tôi sẽ cung cấp đủ cho cô.”
“ Chúng đắt lắm đấy, anh biết chứ ?”
“ Giá nào cũng được, tôi lo hết.”
“ Và việc pha chế chúng cũng tốn rất nhiều thời gian nữa...”
“ Gượm đã, tôi xin lỗi nhưng mong cô đừng từ chối yêu cầu này.”
Mogu mogu mogu, go~kun.
Roze nuốt nốt miếng rau diếp trong miệng.
Nét mặt của Harji trông thật đáng sợ, tuy nhiên ẩn sâu bên trong lại chứa một sự khẩn cầu mà bất kỳ ai nghe được cũng sẽ cảm thương cho anh.
~~
Kararoon – Tiếng chuông cửa chói tai vang lên báo hiệu rằng có ai đó ghé qua.
“ Chào mừng. Anh có đem nó theo chứ ?”
Đằng sau Harji là bầu trời nhuốm một màu đen tối. Đêm xuống, khu rừng nơi đây đặc biệt đáng sợ, ngay cả Roze, người được sinh ra và lớn lên ở tại đây, cũng không thể không khỏi sợ sệt.
“ Vào đi, tôi mang đồ vô phụ cho.”
Roze bắt được ánh nhìn cau có từ Harji khi cô đưa chiếc đèn dầu cho gã.
- Âu là lẽ thường tình. Việc đề cao cảnh giác là điều bất kỳ ai cũng nên làm, nhất là khi có sự hiện diện của một phù thủy ở ngay cạnh họ.
Ấy vậy mà, Roze vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Với tư cách là một phù thủy, cô luôn cố gắng để không biểu lộ cảm xúc của mình quá nhiều.
Harji cởi áo choàng và dây nịt, sau đó tháo kiếm xuống.
Sau khi được nhận gói hàng từ tay y, Roze liếc trộm khuôn mặt Harji một chút.
Mặc dù cô đã biết quá rõ khuôn mặt ấy, tuy nhiên nó vẫn làm cô xỉu lên xỉu xuống.
Nấp dưới hàng lông mày mạnh mẽ nhưng đầy duyên dáng kia là hai con ngươi hình quả hạnh sáng lấp lánh. Chúng toát lên vẻ kiên định — một màu xanh ngọc bích khiến người ta liên tưởng đến mặt hồ vào buổi tuyết rơi. Đôi tai đẹp đẽ của y ửng đỏ lên vì cái rét buốt của trời đêm, và thêm cả những lọn tóc bạch kim phủ đi hai cái tai ấy như thể đang bảo vệ chúng.
Khuôn mặt đấy, đẹp tựa bức tượng được tạc bởi nhà điêu khắc lành nghề nhất vương quốc, khiến nàng ta không thể không nổi da gà.
Tuy nhiên, nét mặt bực bội lúc này của y làm đã làm mất đi vẻ nam thanh ấy.
Gã treo áo choàng và thanh gươm của mình lên giá móc. Còn chiếc đèn lồng được đặt cạnh bên lò sưởi vẫn đang rực cháy. Hariji tiến vào căn nhà phù thủy rồi đóng sầm cửa bằng lưng.
Tọa lạc ở một hòn đảo giữa hồ, nơi khỉ ho cò gáy mà chẳng ai dám bén mảng đến, là cứ địa của nàng Roze “ Phù thủy bên hồ” .
Cô ẩn mình sâu bên trong khu rừng, tránh xa sự ồn ào của chốn thủ đô, lặng lẽ dựng lên ngôi nhà này nhằm né tránh sự dòm ngó từ người ngoài.
Ở giữa những cánh rừng, đâu đó hiện diện một cái hồ, tựa như vũng nước rộng lớn.
Vào mùa xuân, những đóa hoa tràn đầy sắc hương tươi thắm nở rộ . Hạ đến, xung quanh nơi này được nhuốm một màu tươi xanh mơn mởn của lá cây. Thu tới, cảnh vật dần chuyển mình sang đỏ. Và rồi khi đông về, mọi thứ xung quanh đắm chìm trong cái thứ trắng tinh khôi từ tuyết – đến cả nước trên mặt hồ cũng không thoát nổi thứ màu trắng ấy. Nơi đây, người thì ít chứ thú dữ thì cả bầy, tuy vậy chả có con nào dám bén mảng lại gần khu vực quanh hồ.
Thứ duy nhất kết nối hòn đảo này với khu rừng không có gì ngoài một chiếc thuyền nhỏ. Con thuyền cũ kỹ ấy được sử dụng từ thời bà cô. Ở bến tàu, nó được cột chặt vào cọc bằng một sợi dây rất bền.
Tại đây không hề có người lái thuyền, do đó, bất cứ ai muốn gặp phù thủy đều phải tự tìm phương tiện di chuyển cho bản thân.
Trên hòn đảo nhỏ được bao quanh bởi hồ nước rộng lớn, thoắt hiện duy nhất một ẩn thất mộc mạc và một cánh đồng đơn sơ, tất cả đều do một thân cô chăm sóc.
Roze là một phù thủy.
Mẹ cô là một phù thủy, và hiển nhiên, cô cũng vậy.
Mồ côi mẹ từ khi còn quá nhỏ, do đó cô sống chung với bà trong khoảng thời gian dài.
Bốn năm trước, bà cô qua đời, Roze giờ đây chỉ còn lại một mình.
Dù chỉ duy nhất hai người trong đây, nhưng ngôi nhà vẫn quá chật chội. Ấy là bởi sự có mặt của một cái vạc, công cụ thường thấy để các phù thủy chế biến dược liệu, chiếm quá nửa diện tích căn nhà.
Chỉ có một mình chiếc đèn dầu mờ ảo thắp sáng nơi đây.
Tứ phương căn phòng kín mít mấy cái tủ chứa. Sách được xếp lung tung trên giá, xen lẫn với kính thưa các loại thảo dược, nguyên liệu, thậm chí chúng còn rơi vãi lên sàn nhà một ít. Ngoài một vài dụng cụ vệ sinh như chổi hay giẻ lau nhà, bên cạnh giá sách còn có một chiếc bình lớn bị hàng đống cuộn giấy lấp đầy.
Sàn nhà thì bừa bộn, khiến cả việc đi lại cũng gặp khó khăn. Dược liệu, lông thú và thậm chí cả mấy thứ đồ khô không rõ nguồn gốc được treo trên trần nhà, góp phần tạo nên một bầu không khí quái dị. Mùi hương từ các loại gia vị hòa lẫn với dầu động vật, quyện vào với nhau thành cái thứ hương thơm thật độc đáo.
Vậy nên, khoảng không gian duy nhất còn lại dành cho việc tiếp khách chỉ gồm một chiếc bàn nhỏ và một cái ghế gỗ đơn giản đặt ngay cạnh cửa ra vào. Tất nhiên là chiếc bàn cũng chả được Roze trải khăn. Nơi này nếu so với nhà kho thì một chín một mười, không hơn không kém.
"Lấy chúng ra cho tôi xem nào." Roze vừa nói vừa ra hiệu bằng cả hai tay. Harij tháo chiếc túi da của mình khỏi thắt lưng,
mắt không rời cô phù thủy kia.
“Lông cổ một con dơi bị nhiễm sóng siêu âm, gan chiết ra từ chuột lửa nhiễm độc — Tất cả đều đầy đủ thuận theo yêu cầu của cô.”
Roze nhận lấy chiếc túi da bẩn thỉu, mặt không chút đắn đo. Và khi cô gạt hết đống đồ lộn xộn trên bàn sang một bên để có chỗ đặt chiếc túi, Harji bỗng cau mày. Dường như y thấy khó chịu vì nguyên do nào đó…
Để phần nào làm cho bầu không khí trở nên dễ chịu hơn, cô lấy tay đốt đèn bàn. Thứ ánh sáng sắc cam tỏa ra từ giữa bàn, thắp sáng gần hết căn nhà. Xong, cô đặt chiếc túi da lên rồi cẩn thận mở nó ra.
“Tốt tốt, không có vấn đề gì, giống hệt những gì tôi yêu cầu! Chưa kể, chúng còn vô cùng hoàn hảo. Chúa ơi, đã lâu lắm rồi tôi mới được chứng kiến những thứ tạo vật đẹp đẽ đến nhường này. ”
Roze cực kỳ kinh ngạc, như thể cô được ban tặng một đặc ân từ những tạo hóa kỳ diệu kia vậy. Trái lại, Harij chỉ bình thản gật đầu, giấu nhẹm đi suy nghĩ bên trong mình với thế giới xung quanh.
“Vậy, cô phù thủy, bây giờ cô bắt đầu làm được chưa-“
"-Vâng vâng ! Cuối cùng thì tôi cũng có thể nhờ anh tìm tiếp nguyên liệu rồi ”.
“—VẪN CÒN NỮA Á !?”
Bất ngờ bởi tiếng hét từ Harji, cơ thể nhỏ nhắn của Roze giật bắn lên không trung khoảng 3 inch. Quần áo cô như đang nhảy múa bởi những đường nét mềm mại từ chiếc áo choàng bằng lông. Điều đấy cũng khiến bụi ở tứ phía căn phòng bốc lên nghi ngút.
“Cần phải tìm bao nhiêu thứ nữa đây— !?
Lần trước là 'Phấn từ bông hoa chỉ nở trên vách đá khi mưa ' -! Trước đó nữa là ' Hạt mưa đầu mùa' -! Trước trước đó nữa là 'Rễ cây Mandrake'— ! Và còn hàng đống thứ nữa mà tôi không thể đếm xuể. Nếu cô là một dược sĩ thực thụ thì án tử hình đang đợi cô rồi đấy—! ”
Cho tới tận bây giờ, Harij đã kiên nhẫn chạy ngược chạy xuôi để thu thập nguyên liệu. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, có vẻ như y đã hết chịu đựng được nổi nữa rồi.
Harij giận đùng đùng và bước nặng bước nhẹ tới chỗ Roze. Đáp lại, cô chỉ biết che mặt mình thật sâu bằng chiếc mũ trùm đâu
Cơ thể Roze thường ngày đã nhỏ nhắn rồi, nay co rúm người lại càng khiến người ta cảm thấy đáng thương cho nàng hơn. Thấy đối phương như vậy, Harij có chút yểu lòng và vội vàng quỳ xuống trước Roze, người đang run rẩy trong tà áo choàng mềm mại của mình.
“…Xin thứ lỗi, tôi hơi lớn tiếng rồi.”
“Không, không sao đâu ạ. Cơ mà trông anh lúc này… bảnh quá.”
“…Hở?”
“Không có gì đâu, chỉ là Quý khách đẹp trai quá thôi.”
Khuôn mặt Harij tiếng ngay sát gần Roze, ánh hào quang chói lóa phát ra khiến cô phải nheo mắt mình lại. Nó đẹp đến nỗi như toát lên những vầng sáng dụ hoặc đến mê người. Chiếc đèn dầu phảng phất những hạt bụi nổi trôi trong không khí, tô đậm cho vẻ mỹ miều của thứ quang cảnh tuyệt hảo này.
“…Cô vừa nói cái gì vậy?” Sự giận dữ ban nãy trong y giờ đã biến mất, nhường chỗ cho đôi nét bối rối hiện rõ.
Ahhhh biểu cảm này của anh ấy trông cũng tuyệt quá, Roze nghĩ bụng trong khi lén nhìn Harji từ cái mũ trùm đầu.
Mà mình tự hỏi, ảnh cần tình dược làm cái quái gì vậy nhể?
Phải chăng anh ta không tự tin vào bản thân? Hay là do tiêu chuẩn bên kia quá cao sao? Hay… có lẽ nào, chả nhẽ anh ấy định cưa hoa có chủ à?
Dù sao đi nữa thì giờ cũng đã quá trễ rồi—
—cho người mà Harji đang thầm thương.
—và cho cả chính bản thân cô.
Anh chàng mà cô thầm yêu đã tự mình vượt qua nhiều khó khăn tới đây vì một lọ tình dược.
Harij chỉ mới gặp cô lần đầu vào cái ngày y đến tìm mua lọ thuốc, nhưng với cô thì khác
Cô đã thầm yêu y rất lâu. Ngay ngày đầu tiên chân ướt chân ráo lên thành phố, cô đã phải lòng y từ cái nhìn đầu tiên khi chỉ tình cờ trông thấy anh đằng xa.
Và giờ, điều duy nhất mà người phù thủy sống ẩn dật như cô có thể làm là trì hoãn thời gian pha chế lọ tình dược càng lâu càng tốt.
Em chưa bao giờ mong rằng anh sẽ đáp lại cảm tình này—
—nhưng chí ít, em muốn bản thân mình được giữ một vị trí trong ký ức của anh, dù nó có mờ nhạt đi chăng nữa..
Nhiêu đó thôi là đủ rồi.
Kế hoạch mà cô vạch ra thật xảo quyệt, và chính cô cũng hiểu được nó bất công đến cỡ nào. Theo lẽ thường thì cô đã bị bãi bỏ tư cách phù thủy rồi. Tuy vậy, trước mặt cô hiện giờ là người đàn ông phải tìm đến việc sử dụng lọ tình dược để làm cho chuyện tình cảm của bản thân suôn sẽ hơn —
liệu điều đấy có khiến những gì mà mình đang thực hiện trở nên một chút chính đáng hơn hay không ?
“Nguyên liệu tiếp theo là râu của châu chấu cầu vồng. Nhớ kỹ rằng phải nhổ nó đúng vào đêm trăng tròn nha. ”
Đêm trăng tròn vừa kết thúc hồi tuần trước, vậy nên còn cả tá thời gian để tìm kiếm.
“Vậy lúc nào tôi cũng phải nhìn lên bầu trời á? Chết tiệt, tôi không rảnh đến vậy đâu” Thái dương của Harij nổi lên một đường máu xanh.
U là trời, đẹp trai quớ! Nếu không có chiếc mũ trùm này thì có lẽ mình xỉu tại chỗ luôn rồi!
Ngay cả một cô phù thủy ngáo ngơ cũng biết y chẳng còn mấy thời gian.
Khi nói về Harij Azm, y là một Hiệp Sĩ Hoàng Gia làm việc tại chốn cung điện xa hoa lộng lẫy, đến mức đứng từ tít vùng ngoại ô thủ đô cũng có thể thấy được sự hùng vĩ tráng lệ ấy. Y là một Hiệp Sĩ Ưu Tú. Ngoài ra, theo tìm hiểu của Roze, cha y còn thuộc giai cấp quý tộc cao quý.
Xét theo lẽ đó, y chẳng phải loại người sẽ lén lút ghé vào những nơi như chỗ này. Đấy là lý do tại sao Roze lại ngạc nhiên đến thế khi lần đầu trông thấy y tìm đến đây.
“Ahhh, không còn nhiều thời gian à ! Tệ thật đấy.”
Roze cúi gắm mặt xuống, nhướng mày, tỏ vẻ thất vọng.
Nếu Harji không thu thập đủ nguyên liệu thì lọ tình dược không thể hoàn thành. Roze cũng đã nói rằng cô không thể nào tự mình chuẩn bị hết nguyên liệu được. Biết rõ điều này, y thở dài thườn thượt.
Tiếng thở dài ấy như là minh chứng cho thấy y cần lọ tình dược đến mức nào—bất kể là nó có tốn bao nhiêu công sức, thời gian và tiền bạc.
Chắc hẳn, không một ai có thể giúp y được những chuyện này, ngoài chia sẽ cùng y những nỗi niềm kia—
“ Á ! Tiếc thế.”
Thay vì thấy chán nản, tự dưng Roze lại lớn tiếng
“ ‘Tiếng thở dài của nam thanh’ là một liều thuốc tốt. Khi nào định thở dài thì nhớ báo tôi một tiếng đấy nhé—!!"
“ Không bao giờ! ”