Mang thai, chuyện lớn hàng đầu là kết hôn, chẳng lẽ phải chờ bụng lớn mới lo liệu?

Đường Tiêu Mễ giấu diếm mọi người xung quanh, bạn bè thân thích Nguyệt Như cũng chưa nói, chuyện lớn như vậy, nói thế nào? Mặt mũi đặt ở chỗ nào? Nàng mỗi lần nghĩ tới chuyện này cảm thấy xấu hổ, nàng còn chưa chuẩn bị làm mẹ, hơn nữa, đối với chuyện kết hôn này, trong lòng của nàng vẫn là mờ mịt và sợ hãi.

Chuyện này Đường Tiểu Mễ giấu diếm, nhưng Phó Thụy Dương không giấu diếm, hắn giống như cắn phải thuốc lắc. Hắn cho rằng có thai này rồi, hai người sẽ tiến đến kết hôn, không phải sao?

Phó Thụy Dương há miệng cười toe toét, vợ của hắn, có đứa bé rồi, chuyện làm giấy chứng nhận kết hôn không phải đơn giản hơn sao? Không khác biệt mấy, mọi người đều biết rõ hắn sắp làm cha.

Nếu Đường Tiểu Mễ của hắn không chịu kết hôn, Phó Thụy Dương tự nhiên phải bắt tay với người bên cạnh nàng, từng người, từng người một.

Lúc này, Đường Tiểu Mễ trở lại biệt thự cây phong liền trợn tròn mắt sửng sốt, trong phòng khách biệt thự cây phong, có vẻ đầy ắp người, tất cả già trẻ, lớn bé.

Đường Tiểu Mễ nuốt nước miếng một cái, những người này nàng tự nhiên đều là biết, ba mẹ nàng ngồi cúi đầu không biết nói những gì, chuyện bọn họ kết hôn lại rất đơn giản, chẳng qua là đi đăng ký làm giấy kết hôn là xong, ngược lại tình cảm rất gắn bó.

Ngồi phía trên là bà nội của nàng, ông ngoại và Ông nội Phó, ba người chụm vào nhau cũng không biết đang nói thầm cái gì đó, lúc nhìn về phía mình, ánh mắt đặc biệt mập mờ.

Hai người kế tiếp Đường Tiểu Mễ càng biết, ba phó, mẹ phó, còn có các cậu, mợ, từng đôi mắt cực kỳ ăn ý nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, làm cho nàng cảm giác trong lòng có chút lo sợ.

Lần lượt chào hỏi từng người, ánh mắt Đường Tiểu Mễ thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Thụy Dương, chẳng qua Phó Thụy Dương chỉ cười, dường như không thấy nàng túng quẫn.

Ngược lại Triệu Tử Quân đau lòng trước tiên, vội vàng nói: "Tiểu Mễ, ngồi xuống, đừng đứng nói chuyện". Ánh mắt lại cực kỳ quỷ dị nhìn vào bụng của nàng.

Đường Tiểu Mễ vừa ngồi, bị bọn họ nhìn chăm chú, nàng hơi dựng tóc gáy. Vào lúc này, nước xa không cứu được lửa gần, nàng chỉ tiến tới trước mặt Dương Ái Hoa nhẹ giọng nói: "Mẹ, mọi người tại sao đều ở đây vậy?"

Dương Ái Hoa đang nhỏ giọng nói gì với Đường Quốc Khánh, nghe Đường Tiểu Mễ hỏi, nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Còn không phải là vì con sao?"

"Có quan hệ gì với con?" Đường Tiểu Mễ bĩu môi, không một chút hay biết chuyện nàng mang thai, đã làm cho mọi người bị ảnh hưởng, tưởng rằng tất cả mọi người còn chưa biết.

"Để tôi nói". Triệu Tử Quân nhìn Dương Ái Hoa bĩu bĩu môi, thân thiết kéo tay Đường Tiểu Mễ, "Hôm nay, những người làm trưởng bối chúng ta tới đây, chính là vì chuyện kết hôn của con và Thụy Dương, dù sao cũng phải chọn ngày, gấp gáp xử lý chuyện này cho xong".

"Chuyện kết hôn?" Đường Tiểu Mễ trợn to hai mắt, chợt đứng lên, nghi hoặc nhìn Phó Thụy Dương, "Kết hôn làm gì? Ai muốn kết hôn?"

Dương Ái Hoa cẩn thận đem Đường Tiểu Mễ nhấn lại chỗ ngồi: "Bây giờ không còn giống như lúc con gái, đừng nôn nóng, ngồi xuống cho tốt, đừng để tổn thương thân thể".

Mọi người gật đầu một cái, nhìn Đường Tiểu Mễ không nói lời nào.

Đường Tiểu Mễ đầu óc có chút mơ hồ, nhất thời không cách nào tiêu hóa ý tứ của mẹ nàng, chỉ là bất đắc dĩ dùng tay chỉ mình chóp mũi mình: "Con? Các người đang nói con kết hôn sao?"

Phó Long Bưu thích ý nhìn Đường Tiểu Mễ: "Chủ yếu còn phải xem quyết định của các cháu, ý của chúng ta là tham khảo ý kiến của người trẻ tuổi các cháu, ba người già chúng ta đã bàn xong rồi, ngày do các cháu chọn, trước tiên là nắm chắc một chút, tổ chức thật lớn".

Đường Tiểu Mễ hoàn toàn bối rối, trưởng bối của Phó Thụy Dương đều ở đây, nàng cũng không dám phát cáu, không thể làm gì khác hơn là lắc lắc cánh tay Dương Ái Hoa, gắt giọng: "Cha, mẹ".