Cuộc sống tuổi thơ “Vô Câu Vô Thúc”, tôi là kẻ ngang ngược nhất trong đại viện, nếu tôi nói là một, đứa trẻ khác tuyệt không dám nói hai, tôi chưa bao giờ cùng đứa trẻ khác đánh nhau, đây là một loại hành động thấp kém, ông nội nói cho tôi biết như vậy, có đầu óc tốt, quan trọng hơn mọi thứ.

Cuộc sống như thế cho đến nghỉ hè năm thứ tư bị triệt để phá vỡ, trong đại viện có ba đứa bé trai khác đến, đứa nhỏ nhất không khác với tôi nhiều lắm, đứa thứ hai lớn hơn tôi chút. Khi đó tuy tuổi còn nhỏ, nhưng có thể nhận ra đây là ba đứa bé đẹp trai.

Có lẽ không nên gọi là đứa bé, bọn họ tới nơi này chỉ vài ngày, nhưng trong đại viện chừng 20 người bạn nhỏ do tôi làm chủ, toàn bộ chạy đến với bọn họ, vì bọn họ là Dương Sơ Nhất, dáng vẻ rất kiêu căng.

Nghe nói trưởng bối của bọn họ đưa bọn họ tới đây để ông nội dạy dỗ, tự nhiên tôi trở thành người đón tiếp thái tử đi học. Làm cho tôi khó hiểu là trọng tâm câu chuyện của ba người này, luôn nói về một cô gái có tên là Tiểu Mễ, tôi luôn âm thầm buồn bực, một người đẹp tại sao gọi là "Tiểu Mễ" (Gạo)? Nếu có anh, chị, em thì không là phải gọi là Thủy Đạo (lúa nước) sao?

Tuy là như thế, nhưng tôi vẫn ngóng lỗ tai nghe tin tức về cô gái này, thời gian lâu dài, tôi cũng có thể tham gia bàn tán cùng bọn họ. Dương Sơ Tam thần bí từ trong bóp da lấy ra một tấm hình, là tấm hình màu rực rỡ, được ép rất cận thận, giống như các loại giấy chứng nhận.

Cô gái trong hình, có hai bím tóc thắt bính, nụ cười sáng lạn, khóe miệng nhàn nhạt lúm đồng tiền, ánh mắt sáng ngời, nhìn một cái có thể đi vào lòng của người ta. Trái tim của tôi bất chợt đập mạnh, dáng vẻ giả vờ như không chút để ý nói: "Dáng vẻ cô gái như vậy, trong đại viện chúng tôi có rất nhiều?"

Vừa dứt lời, tôi nhạy cảm chú ý tới ba anh em bên cạnh đều nhíu mày. Dương Sơ Tam giận dữ đoạt lấy tấm hình trong tay tôi: "Cái thằng nhóc này ánh mắt gì thế hả? Những cô gái khác có thể so sánh với Tiểu Mễ chúng ta sao?"

Hai người khác dứt khoát không để ý tôi nữa, vẻ mặt khinh bỉ, bộ dáng kia giống như tôi là đứa bé từ trong lổ cống chui ra.

Bọn họ cũng thường xuyên ở chung một chỗ gọi điện thoại cho Tiểu Mễ, tôi đứng một bên, nhìn vẻ mặt bọn họ kích động, không thể hiểu được vì sao. Trong điện thoại chỉ nghe loáng thoáng có một giọng nói trong vắt, không hiểu sao, tôi lại tưởng tượng ra ánh mắt của người trong hình nhấp nháy, sáng rỡ, thật sinh động như đang nói gì đó.

Tôi đi theo ba anh em Dương gia càng ngày hiểu biết nhiều hơn, mặc dù chỉ là ngày nghỉ mới có thể tụ tập cùng nhau, nhưng tình cảm trong những lần chạy bộ, huấn luyện, bàn luận về Tiểu Mễ ngày càng sâu.

Vĩ Ba, hôm nay Tiểu Mễ chúng ta rụng một cái răng, khóc như con mèo.

Vĩ Ba, tôi cho cậu biết, lần này Tiểu Mễ chúng ta thi vô cùng tốt, vẫn toét miệng cười.

Dì và dượng của tôi đã ly hôn nhau, không biết Tiểu Mễ phải làm sao đây.

Tiểu Mễ gần đây tâm tình không tốt.

Tiểu Mễ chúng ta dường như biến thành người khác rồi.

Vĩ Ba, lần này Tiểu Mễ thi cử, hiện tại trong lòng con bé này đang kìm nén mọi thứ, cái gì cũng không chịu nói, trước kia, chuyện gì con bé cũng nói với chúng ta.

Cuộc đời của tôi xuất hiện một cô gái tên là Đường Tiểu Mễ, mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, mặc dù có lẽ nàng không biết sự tồn tại của tôi, nhưng mà trong cuộc sống của tôi, chỗ nào cũng có ấn tượng của nàng. Ông nội nhìn thấy tôi có tình cảm rất tốt với ba anh em Dương gia, cảm thấy an ủi, ông nói ba đứa bé này cũng rất xuất sắc, hiện tại cư xử tốt, tương lai là một loại tài phú.

Ông không biết, tôi thích theo chân bọn họ giữ liên lạc, là vì có một loại tình cảm cắm rễ trong lòng không giải thích được.

Sau khi tốt nghiệp, ông nội để cho tôi vào quân đội, ở lại tỉnh C, chẳng biết tại sao, tôi rất chống đối, từ nhỏ đối với ông nội rất nghe lời, nhưng lần này tôi chống đối ông. Tôi muốn đi Thành phố J, tôi nói như chém đinh chặt sắt.