Vào mùa xuân năm 202X, Yu Ichinose đang sống cùng với gia đình mình ở Tokyo. Cậu luồn tay vào ống tay áo của bộ đồng phục mới tinh. Nó cực kì vừa vặn, song lại chẳng thể cải thiện tâm trạng của cậu được tí nào. Quả đúng là thời điểm tồi tệ mà, ngay vào lúc bắt đầu năm hai cấp hai đáng mong chờ của cậu nữa chứ.
“Em biết, nó kiểu, một cái dự án lớn của quốc gia. Nhưng em thật sự cần phải chuyển trường hả?”
“Ểểể, đừng có mà làu bàu nữa! Chẳng phải Yuu-kun đã thấy tất cả qua mạng rồi hay sao? Em sẽ có giáo viên là elf, cả bạn cùng lớp cũng là elf luôn đấy!”
Saki, người chị gái 17 tuổi của cậu nói với giọng ghen tị.
Yu cau mày nhìn cô từ phía bên kia căn phòng khách khiêm tốn của họ, nơi tọa lạc ở phường Kita thuộc phía bắc Tokyo.
“Chị thực sự tin vào cái đống đấy á? Chẳng phải tộc elf sống khép kín lắm hay sao? Em còn tưởng họ sống ở mấy khu biệt lập nữa cơ đấy.”
“Thế em nghĩ trường mới của mình nằm ở chỗ nào? Ưư~, ghen tị quá! Tất cả bọn họ đều rất xinh đẹp, thông minh, lại còn tao nhã nữa. Chị cũng muốn được như thế!”
Nhân loại đã không còn là dạng sống thông minh duy nhất biết đi bộ trên Trái Đất nữa. Mọi chuyện bắt đầu vào khoảng tầm 30 năm trước, khi một sinh vật kì dị bị bắt ở miền Nam nước Pháp. Dựa vào kích thước, đặc tính, khuynh hướng bạo lực và sự thiếu hụt lý trí giống với những loài quái vật trong văn học dân gian Châu Âu mà chúng được gọi bằng cái tên: Goblin.
Mọi người nói đây là phát hiện thế kỉ. Song chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Những con Cyclop, Troll khổng lồ, thậm chí cả những con rồng chưa trưởng thành chỉ là một trong số ít các cảnh tượng mà người ta quan sát được.
Kế tiếp, vào khoảng đầu thế kỉ 21 là cuộc lưu vong của tộc elf. Chán nản với sự áp bức của giai cấp thống trị ma pháp, sáu nghìn elf đã chạy trốn khỏi thế giới của mình, vượt qua thực tại và đến với nơi được gọi là Trái Đất.
Ban đầu, Yu vốn coi những lời khẳng định của chị gái mình như muối bỏ bể.
Tuy nhiên, việc chuyển đến {Cơ quan giáo dưỡng trẻ nhỏ xả thân cống hiến vì dự án quốc gia} đã nhanh chóng chứng minh sự nghi hoặc của cậu là sai.
“Xin chào, rất mong được các tiền bối giúp đỡ. Em là Aliya Todo. Học sinh cấp hai năm thứ nhất. Như mọi người trông thấy từ đôi tai này thì em chính là một elf nhưng có cha là người Nhật. Rất vui được làm quen.”
“Không thể tin nổi, bà chị mình thật sự nói đúng kìa”, Yu tự nói với chính cậu.
“Mẹ em là cố vấn tại viện nghiên cứu này. Lát nữa em sẽ giới thiệu bà ấy với mọi người sau.”
Cô nữ sinh lớp dưới nói với giọng thờ ơ đó có đôi mắt to như mỹ nhân, đôi tai nhọn thì thò ra khỏi mái tóc suôn mượt màu trắng ngà bên dưới chiếc mũ nồi trắng. Hơn nữa, bộ đồng phục thủy thủ với điểm nhấn là màu xanh lam trông cũng rất hợp. Nói tóm lại thì cô ấy xinh đẹp đến mức đáng kinh ngạc.
“Em vừa mới nói viện nghiên cứu là sao? Tưởng nơi này là trường học mà nhỉ?”
“Ở một khía cạnh nào đó thì nó đúng là như vậy. Những thiếu niên thích hợp dù sao cũng rất hiếm gặp mà”, Aliya đáp.
“Và trước khi được hỏi thì em xin nói luôn là cả em và mẹ đều không thể sử dụng ma thuật. Hy vọng điều ấy không khiến mọi người mất lòng.”
“A, vậy là em đã mất hết sức mạnh khi sống ở đây sao?”
“Vâng. Đúng vậy.”
Chẳng mất quá nhiều thời gian để Yu có thể kết bạn với một cậu thiếu niên bằng tuổi mình—Takamaru Ijuin.
“Vậy, họ chọn chúng ta vì có năng khiếu về máy móc nano hay đại loại thế nhể.”
“Ờ, chúng ta cũng đã vượt qua tất cả các bài kiểm tra rồi mà. Họ thậm chí còn đưa cả nhóm tới căn cứ quân sự nữa, nhớ không?”, Yu đáp.
Ijuin nghiêng người về phía trước.
“Cậu biết tôi nghe được tin gì không? Là kẻ địch đấy! Những Dị Thường ở phía bên kia! Vì bị chúng tấn công khá quyết liệt nên mấy người ở tầng trên đang cố gắng thử nghiệm công nghệ nano thế hệ kế tiếp, sẵn sàng cho việc chiến đấu càng sớm càng tốt!”
“Gì gấp thế? Tôi có nghe rằng Số 3 đang phải làm nhiệm vụ mà.”
Yu nhớ lại món vũ khí mới nhất của bên quân đội và người sử dụng nó.
“Nó được gọi là gì ấy nhỉ? Cái mà kiểu giúp biến thân hoàn toàn thành siêu anh hùng ấy. Cái gì mà frame Mark III.”
“Cậu đang nghĩ đến A-Type Exo-Frame của Devicer Số 3 phải không! Trời ạ, tôi có sưu tầm cả figure phiên bản giới hạn của nó đấy! Nó có đầy đủ nguyên bộ giáp, và cậu cũng không thể tin nổi chất lượng tuyệt vời cỡ nào đâu! À, mà cầm lấy cái này đi. Nhóm của chúng ta sẽ đi Yokota và được trực tiếp gặp anh ta luôn đấy!”
“Gặp Số 3 á? Uầy, mẹ với chị gái tôi là fan cứng của anh ta đấy.”
Những người phụ nữ nhà Ichinose cực kì mê siêu vũ khí mới của Lực lượng Phòng vệ, hay nói đúng hơn là người đàn ông đằng sau chiếc mặt nạ của nó mới phải. Mà, việc khuôn mặt của anh ta xuất hiện trên khắp các kênh truyền hình quốc gia thì họ trở nên như vậy cũng dễ hiểu thôi.
Ijuin dứt khoát gật đầu.
“Là một tên điển trai dễ chịu, có vẻ nổi tiếng với tầng lớp mấy bà thím nữa...... À, nhưng mà hậu bối Aliya đã từng gặp anh ta rồi. Và nói là anh ta trông như kẻ không tốt ấy.”
“Hể? Thật á? Trên TV anh ta trông như Hoàng Tử Bạch Mã vậy mà!”
Trái Đất hiện đang bị xâm lược bởi những sinh vật không rõ nguồn gốc.
Dị Thường.
Chúng cực kỳ tàn nhẫn đúng như cái cách mà người ta gọi chúng. Bọn này sẽ đột kích vào bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.
Khi cuộc chiến giữa nhân loại với thế giới bên kia kéo dài tưởng chừng như vô tận, những hiền nhân của tộc elf lưu vong đã mang lại cuộc cách mạng công nghệ vượt bậc trong mọi lĩnh vực khoa học từng được biết đến. Tuy nhiên, chúng hầu như không ảnh hưởng mấy đến các cuộc chiến trên toàn cầu, bởi có một thứ mà ngay cả sự kết hợp giữa trí tuệ của con người và elf cũng không thể nào vượt qua được: ma thuật.
Năm 202X theo dương lịch.
Đó là năm mà cậu nam sinh cấp hai Yu Ichinose được chỉ định vào Viện công nghệ Nano trực thuộc Lực lượng Phòng vệ với tư cách là trẻ em tham gia Dự án quốc gia.
Và đó cũng là năm mà thảm họa ập đến Nhật Bản.
Tháng 6 năm đó, những Đại Pháp Sư từ phía bên kia đã phát động ma thuật Đại Địa Chấn và Thủy Phong Tuyệt Diệt, gây ra những trận động đất và lũ lụt trên quy mô lớn tàn phá thủ đô Tokyo, dẫn đến việc phần lớn thành phố đã bị nhấn chìm và không bao giờ nổi lên nữa. Đất nước khi ấy đã mất đi trụ sở chính phủ, và chuyện còn tệ hơn khi cả hai vùng Chubu và Kansai đều nằm trong tầm ảnh hưởng của kẻ thù, trở thành cứ điểm luân chuyển {thông tin}, nơi mà các mối đe dọa dị thường đi qua để tiến hành xâm lược.
Những thành viên còn sót lại của chính phủ đã rút về Fukuoka ở phía nam đảo Kyushu, qua đó thông báo lệnh sơ tán tới tất cả người dân Nhật Bản.
Chẳng còn ai được an toàn nữa.
XXX
Tháng 12, thời điểm sắp kết thúc của năm 202X đầy biến động.
Vịnh Maizuru lúc đó đã bị nhấn chìm trong biển lửa.
Hai chiếc tàu khu trục mang trên mình những ngọn lửa điên cuồng đang thắp sáng cả một vùng biển phía bắc Kyoto và sắp sửa chìm.
Tình thế vô cùng bất lợi. Lực lượng Phòng vệ vốn là tấm khiên chắn của Nhật Bản, vậy mà giờ đây phần còn lại của hạm đội hộ tống đó cũng sắp trở thành một đống sắt vụn dưới đáy biển.
Yu đứng từ trên bờ chứng kiến cảnh chúng bốc cháy.
“Vốn dĩ là cuộc chiến dành cho những kẻ thua cuộc nhằm tìm kiếm cơ hội vào vòng kế mà...”, Ijuin, người đang đứng bên cạnh lẩm bẩm.
Đó là một thiếu niên 14 tuổi to béo, cậu hiện đang mặc một bộ đồng phục học sinh màu đen với cổ áo trên cùng được đóng lại.
“Mọi người đều đã rời đi sau lệnh Sơ tán rồi. Tất cả các tàu chiến. Tất cả các tàu dân sự. Hai con tàu phế thải kia thì nên cơm nên cháo gì được cơ chứ?”
“Chắc là cũng chả được gì nhiều.”
Trước tiến triển không mấy bất ngờ này, Yu nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu cũng là một thiếu niên 14 tuổi và đang mặc một chiếc áo đen giống như người bạn của mình. Cả hai đáng ra đều là học sinh năm hai cấp hai, thế mà hiện tại lại cầm trên tay những khẩu súng trường tự động.
Chính xác hơn thì là khẩu Howa Type 89. Chúng có trọng lượng khá nhẹ so với các loại súng cầm tay khác, song vẫn nặng tầm 3.5kg với chiều dài gần nửa mét và chắc chắn không phải là đồ chơi.
“Chúng ta phải làm gì với thứ này đây?”, Ijuin càu nhàu.
“Làm thế quái nào để ngăn được những chuyện sắp xảy ra cơ chứ?”
“Biết chết liền”, Yu cũng hoàn toàn đồng tình.
Họ có thể dựa vào mấy bài tập bắn ít ỏi đã từng học qua. Nhưng Yu lại chỉ là một thiếu niên gầy nhom, trong khi Ijuin thì chẳng phải kiểu người thích chơi thể thao, cậu còn béo tới nỗi bộ đồng phục đang mặc vừa đủ để ôm khít lấy người. Không phải nói quá nhưng cả hai hoàn toàn chẳng thích hợp với việc này chút nào.
Cả hai cậu chàng đều nổi bật lên trong khu vực sân trường rộng toang hoang, liền kề với cái vịnh đang cháy rực, nơi dường như trực thuộc chi nhánh hải quân của Lực lượng Phòng vệ.
Các quan chức của Lực lượng cùng với một số ít cư dân không có năng lực chiến đấu thì chứng kiến với vẻ mặt lo lắng.
“Tiếp theo là chúng ta à?”
“Vẫn chưa đâu Ijuin. Nếu chúng ta có thể câu giờ thì sẽ sống sót thôi.”
Yu động viên anh bạn đang chán nản của mình.
Bầu trời bên trên vịnh là một dải cực quang xanh rực rỡ đang uốn lượn tựa tấm lụa khổng lổ. Hiện tượng này thường sẽ không thể nào quan sát được ở vùng Kansai của Nhật Bản, nhưng chính chiếc pháo đài nổi bên ngoài dải cực quang đó đã tạo nên cảnh tượng mê hoặc này.
Một cứ điểm luân chuyển {thông tin} của kẻ địch đang lơ lửng trên không trung—đó là một khối đá bất chấp trọng lực, mang theo tòa lâu đài bằng đá vươn cao lên cả những tầng trời bên trên. Giờ mà trong đó có thêm một quân đoàn kỵ sĩ mặc giáp thì trông chẳng khác gì thời trung cổ cả.
Chiếc tàu khu trục JS Myoko phóng một loạt tên lửa phòng không về phía tòa lâu đài bay. Chúng đang lao thẳng lên phía trên, để lại một vệt khói và lửa ở đằng sau thì bỗng nhiên phát ra tiếng lốp bốp, giảm tốc độ lại rồi rơi xuống đáy đại dương. Thay vì gây ra một vụ nổ hoành tráng thì giờ đây chỉ có...
Tõm...
"Quả nhiên là không qua nổi ha...", Yu không thể giấu nổi sự chán chường của mình.
“Cái đấy hẳn phải là ma thuật đúng không?! Đúng không?!”
Thế rồi, các nhân tử nano bên trong cơ thể họ nhận được một lời nhắn. [Giọng nói] của Aliya Todo, người bạn nữ duy nhất của Yu và Ijuin vang lên bên tai hai người.
“Máy nano của em vừa dò ra dấu hiệu phát động ma thuật. Xem chừng một tên pháp sư ở trong thành trì đó đã sử dụng một loại phép phòng thủ chống lại phi tiễn và đá.”
“Từ bao giờ mà tên lửa định hướng được coi là đá với mũi tên thế?! Trời ạ, chuyện này điên quá rồi!”
“Đúng là chẳng công bằng tí nào”, Yu thở dài.
Yu mới chỉ làm quen với các giao thức liên lạc công nghệ cao vào dạo gần đây. Thiết bị liên lạc này lợi dụng sự cộng hưởng nano, cho phép những người đã được tăng cường bởi các máy nano nói chuyện thần giao cách cảm với nhau trong phạm vi khoảng 15km. Nếu đem so với điện thoại di động và radio thì quả là một trời một vực.
Trong khi ấy, trận chiến vẫn đang diễn ra quyết liệt. Một chiếc máy bay chiến đấu tàng hình cất cánh từ sàn tàu JS Izumo và khai hỏa vào cổng luân chuyển bằng khẩu pháo tự động 25mm, đồng thời còn bồi thêm hai quả tên lửa không đối không. Song tất cả chúng đều gặp phải kết cục tương tự loạt đoạn trước đó. Ma thuật của kẻ thù đã khiến đống tên lửa cùng đạn đâm xuống đại dương một cách thảm hại. Nhưng đây vẫn chưa phải là tất cả.
“Người anh em, chiếc máy bay đang rơi kìa!”
Yu không tin nổi vào mắt mình.
“Nhưng họ còn chưa bị dính đòn cơ mà!”
Giọng nói của Aliya lại vang lên.
“Phát hiện thấy ma thuật khiến người ta chìm vào giấc ngủ ngay tức khắc—Thụy Miên Ám Kỳ. Người phi công hẳn đã mất đi ý thức rồi.”
Ngược lại thì ở trên mặt nước là cảnh tượng ba chiếc máy bay tuần tra đang tấn công quân đồng minh, họ nã đạn 7.62mm như mưa vào các tàu khu trục. Ngay cả boong tàu của các tàu chiến cũng bắt đầu bốc khói vì bị dính tên lửa không đối đất.
“Thuật Tẩy Não... Các phi công rất có thể đã biến thành con rối của địch mất rồi.”
“Aaa, mấy tên này sao nhát cáy thế!”, Ijuin hét lên trong sự phẫn nộ.
“Tao cứ tưởng các pháp sư hẳn phải thi triển mấy chiêu thức to lớn và hào nhoáng như trong manga với anime chứ!”
“Thì kẻ địch chiến đấu là để thắng cơ mà”, Yu nói nhỏ.
Đột nhiên, cứ điểm luân chuyển {thông tin} bắt đầu hoạt động. Cánh cổng đồ sộ của nó mở toang ra, để lộ một nơi vực thẳm huyền bí. Từ trong bóng tối đó, một sinh vật khổng lồ với đôi cánh tựa loài dơi xuất hiện.
Thằn lằn, cá sấu, rắn, khủng long... Tuy mang các đặc điểm của nhiều loài bò sát nhưng con rồng khổng lồ này hoàn toàn khác với chúng.
Con rồng đập cánh và đột ngột bay vút đi. Lớp vảy hồng ngọc bao phủ lấy cả cơ thể dài ba mươi mét cho thấy nó thuộc chủng hồng long, một chủng loài nổi tiếng yêu thích sự hủy diệt.
“Tiền bối Ijuin vừa mới đòi to lớn và hào nhoáng đấy nhỉ.”
“Ch-Chuyện này có phải lỗi của anh đâu chứ!”, Ijuin hét lên.
Con quái vật mở rộng chiếc diều của nó rồi phun ra một luồng lửa dữ dội trong lúc lao ngang bầu trời, nhấn chìm tất cả các tàu chiến Myoko và Izumo đã bị phá hủy, đồng thời biến cái vịnh trở thành một đống lửa trại khổng lồ.
Thêm vào đó, những ngọn lửa này cũng không hề bình thường.
Một khi đã bốc cháy thì chúng sẽ không bao giờ bị dập tắt cho đến mục tiêu đã hoàn toàn trở thành tro bụi.
Ngay cả đường băng chịu nhiệt của chiếc Izumo, thứ được thiết kế để chịu được mỗi lần các máy bay chiến đấu cất cánh, cũng phải tan chảy trước cơn bão mang theo sức nóng khủng khiếp.
Con hồng long tiếp tục phun ra nhiều ngọn lửa kinh tởm hơn khiến căn cứ Phòng thủ Hải quân trên Vịnh Maizuru bị thiêu rụi. Trạm không quân nằm kế bên đó cũng tiếp bước mà đi. Những khẩu đại bác phòng không nã đạn vào con quỷ có cánh một cách không thương tiếc, nhưng nó lại len qua giữa làn đạn bằng thứ tốc độ kinh hoàng, hạ xuống rồi phóng đi như một con chim cổ đỏ khổng lồ.
Một mục tiêu bất khả xâm phạm.
XXX
Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng trong tình hình hiện tại, huống chi là tàn dư của Lực lượng Phòng vệ. Chẳng còn ai tự dối lòng mình nữa cả, họ đều đã nhận thức rõ được điều này. Những con người nơi đây đều đã bị lục quân, hải quân, không quân và mọi người bỏ rơi.
Nhưng một số thì vẫn bám chặt lấy hy vọng.
“Mark III không có phản hồi thưa ngài!”
“Cái đệt mợ!”, viên đại tá hét lên.
“Nếu tín hiệu đánh thức nhân tạo không hoạt động thì tìm một Devicer mới đi, chó chết! Chúng ta cần người thay thế càng sớm càng tốt!”
Người cựu binh tầm tuổi ngũ tuần cau có trước thứ vũ khí cứng đầu kia. Dưới bầu trời u ám, một Cỗ Máy Chiến Đấu Hình Người đang nằm ngửa trên chiếc xe kéo. Những vệt màu vàng chạy dọc theo các đường viền và góc cạnh như tô điểm thêm cho bộ giáp đen tuyền. Thứ vũ khí này trông có vẻ giống những siêu rô bốt bước ra từ trong anime, chỉ khác chỗ nó không dùng để lái mà là để mặc.
“Chúng ta sẽ không thể truy cập được hệ thống vệ tinh và 50.000 rô bốt dạng người trừ phi đánh thức được thứ đó! Bằng bất cứ giá nào cũng phải thành công cho ta!”
Thế nhưng, thứ duy nhất mà họ đánh thức được lại chỉ là cơn thịnh nộ của đại tá khi các cuộc thử nghiệm cứ liên tục đi tới thất bại.
XXX
Trở lại với vịnh Maizuru, ngọn lửa cuồng nộ cuốn lấy căn cứ của Lực lượng Phòng vệ đang rực cháy như muốn thiêu đốt cả bầu trời. Nhưng việc dập tắt nó đành phải tạm hoãn lại bởi cuộc chiến trên mặt đất đã chính thức bắt đầu.
Bộ binh đã được bố trí ở tất cả các phía của bờ vịnh đang chìm trong hỗn loạn. Ngay tức khắc, mỗi người trong số họ đều bị ném vào một trận chiến với đám Dị Thường xuất hiện từ không trung.
Chẳng hề có cảnh báo. Chẳng hề có tín hiệu. Chúng chỉ đơn giản là vật chất hóa từ hư không, giống như cái cách mà bọt biển sinh ra từ cát vậy. Đây chính là sức mạnh của ma thuật—triệu hồi các sinh vật ngay trên đầu đối thủ, một vị trí khó nhằn.
Lần này là lượt xuất hiện của những người đã chết sống dậy. Những cái xác lang thang—hay thây ma, như cái cách mà nhân loại vẫn thường gọi—sẽ tìm kiếm máu thịt của người sống trong vô thức, bất chấp cơ thể bị hủy hoại ra sao. Cách duy nhất để hạ bọn này là giáng một đòn quyết định vào đầu hoặc tim, bằng không thì cơn đói khát của chúng sẽ không bao giờ kết thúc.
Hàng trăm xác chết trồi lên khỏi mặt đất, trên người mặc những bộ quần áo có vẻ là từ các cửa hàng gần đó. Cả đám loạng choạng và rồi chạy tán loạn về phía con mồi, trong khi đội bộ binh thì liên tục xả đạn, vung lưỡi lê vào chúng trong cơn hoảng loạn tột cùng. Từng dòng máu tuôn ra xối xả. Các pháo binh chẳng thể làm gì được trước đám đông ầm ĩ kia, họ buộc phải bỏ lại những khẩu pháo và xách cây Type 89 lên để cứu lấy đồng đội của mình.
Một cảnh tượng thật khủng khiếp.
Trong lúc ấy, con rồng vẫn cứ tiếp tục công việc hủy diệt của mình và hoàn toàn lơ đi toán bộ binh bên dưới. Nó nhanh chóng biến bến cảng trở thành một quả cầu lửa khổng lồ, cốt để loại bỏ nốt số tàu còn neo lại.
Thêm nữa, các bộ binh còn không có nổi thời gian để nghỉ ngơi khi mà những kẻ địch mới bắt đầu xuất hiện. Hàng tá lính troll cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt tựa lợn rừng với cặp ngà nhô ra từ bên dưới môi, vừa xuất trận.
Những thanh đại kiếm, những chiếc rìu khổng lồ và cả những cây dùi cui đồ sộ của chúng nghiền nát toàn bộ những con người nhỏ bé chỉ bằng một cú vung. Tay, đầu, tứ chi và cả mấy thứ máu me khác văng ra khắp chiến trường, hòa lẫn với tiếng xương cốt gãy vụn.
Đám troll đã liên minh với tiên tộc, do đó chúng được ban cho quyền năng tuyệt vời ở mảng ma thuật. Trong đó bao gồm Bảo Hộ Khỏi Vật Thể Bay, thứ vô hiệu hóa hiệu quả của mọi loại hỏa lực.
Dẫu nói là vậy nhưng nó vẫn còn kém vài bậc so với thứ ma thuật đang bảo vệ tòa lâu đài bay kia, vì lẽ đó đầu đạn bazooka tỏ ra cực kỳ hiệu quả khi có thể thổi bay một con troll thành từng mảnh vụn.
Tuy nhiên, trước khi họ có thời gian để sốc lại sức mạnh nhờ sự thành công xềnh xoàng ấy, một con troll đã nhồi thêm hỏa nguyên tố vào một trong những đầu đạn của bệ phóng tên lửa. Nó kích thích các hỏa tinh linh gây ra một vụ nổ, biến khu vực xung quanh trở thành một nghĩa địa ngập trong làn khói.
Sự hỗn loạn như đang ngự trị nơi chiến trường. Tiếng súng. Tiếng la hét. Tiếng khóc. Máu. Cùng với sự lụi tàn của sự sống.
Thế rồi mọi thứ kết thúc đột ngột trong giây lát.
Những con troll và thây ma bỗng biến mất. Cuộc thảm sát khép lại nhanh chóng như cái cách mà nó bắt đầu.
Yu ngước lên và hít một hơi thật sâu.
“Làm được rồi. Chúng ta đã câu được giờ.”
Dải cực quang màu xanh lá cây lung linh nhanh chóng mờ đi, trả lại những đám mây mùa đông lạnh giá bao phủ lấy bầu trời Kansai. Toà lâu đài bay cũng biến mất như một ảo ảnh, đem theo tất cả vẻ lộng lẫy và huyền bí của nó.
Nếu không có cứ điểm luân chuyển thì cực quang sẽ không còn tồn tại được nữa. Vì cả hai liên kết với nhau nên sự hiện diện của thứ này cũng chính là sự xuất hiện của thứ kia.
Khi bầu trời bắt đầu phát sáng thì đó là lúc những Dị Thường đang ở gần, và khi nó dừng lại thì cơn ác mộng cũng sẽ kết thúc.
Tất cả chỉ có vậy. Kẻ thù của nhân loại chính là những bóng ma.
“Lạy chúa!”, Ijuin khóc trong vui sướng.
“Tao cứ nghĩ chúng ta sẽ mắc kẹt trong tình trạng này tầm một hai tháng nữa cơ!”
“Nguồn ma lực dự trữ của kẻ thù đã bị cạn kiệt vì các trận chiến trước đó ở những khu vực xung quanh”, giọng của Aliya vang lên.
“Ít nhất thì đó là những gì mà mẹ em đã nói. Quân địch sẽ không thể duy trì hình dạng vật chất hóa trong thực tại này lâu hơn nữa. Nhưng chúng ta liệu sẽ chịu đựng được thêm bao lâu đây...”
Yu nhìn xuống bàn tay phải của mình, ở đó là một vòng tròn đang phát sáng, báo hiệu rằng các nhân tử nano bên trong cơ thể cậu đang hoạt động. Cậu ngước lên một lần nữa, nắm chặt tay trong khi theo dõi đồn trú của Lực lượng Phòng Vệ tiếp tục bốc cháy bên trong vịnh.
Những ngọn đồi trập trùng của Gorogatake kéo dài đến tận trung tâm thành phố Maizuru. Trên đỉnh núi ở độ cao 300 mét so với mực nước biển, trước đây nơi này là một công viên giải trí với đài quan sát, nhưng hiện giờ nó đã bị Lực lượng Phòng Vệ chiếm đóng để phục vụ cho mục đích quân sự.
Đã từng có thời phong cảnh nơi đây đẹp đến hút hồn du khách. Song hiện tại, một số sĩ quan quân đội chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đống tàn tích bên dưới trong sự im lặng tột cùng.
Cố vấn nghiên cứu đặc biệt, Chloe Todo, hoàn toàn hiểu được cảm xúc của họ khi phải chứng kiến những ngọn lửa và xác chết của đồng đội với vẻ mặt kinh hoàng. Đứa con gái duy nhất của cô níu lấy chiếc áo khoác trắng.
“Giờ chúng ta phải làm gì đây mẹ?”
“Chúng ta sẽ cùng xuống núi và hội nhóm với những người còn sống khác.”
Chloe thẳng thắn trả lời. Cô đã chẳng còn lạ gì với chiến tranh nữa rồi.
“Cố gắng dựng những nơi trú ẩn tạm thời trong khi cứu hộ và hỗ trợ những người bị thương."
Đôi tai của Aliya, mặc dù dài hơn đáng kể so với tai con người nhưng cũng chỉ thuôn lại bên dưới mái tóc màu nâu nhạt. Còn tai của mẹ cô bé thì nhô ra hơn nhiều. Giáo sư Chloe Todo là một trong số những elf đã chạy trốn đến thế giới xa lạ này từ hai mươi năm trước. Trong khoảng thời gian ấy, cô đã kết hôn với một người đàn ông Nhật Bản và hạ sinh một đứa con. Đứa con của hai cõi thực tại, của hai dòng máu.
Cô tiếp cận một quan chức cùng với đứa con đang sợ hãi của mình.
“Chúng ta nên đi thôi, đại tá.”
“Chúng ta cần Mark III”, người đàn ông tầm tuổi ngũ tuần nói.
“Thảm kịch này không được phép xảy ra một lần nữa. Cô cũng hiểu điều đó mà.”
Phần lớn những người ở Gorogatake đều là chuyên viên kỹ thuật và nhà khoa học nghiên cứu về Exo–Frame, còn Chloe thì là cố vấn của họ. Những quân nhân duy nhất có mặt ở đây chỉ có đại tá của Lực lượng Phòng Không và cấp dưới của ông.
“Chính cô đã nói rồi mà giáo sư. Mặc dù Mark III đã mất đi Devicer nhưng chúng ta vẫn có thể đánh thức nó, dẫu cho là nhờ yếu tố nhân tạo”, viên đại tá tiếp tục nói.
Vị giáo sư thực sự đã đề ra các phương pháp thay thế để hồi sinh Exo-Frame bên cạnh việc tìm kiếm một Devicer mới. Chuyện này thì cô thừa nhận. Tuy nhiên khi cả lực lượng đều đã bị quét sạch thì giờ không phải là lúc để bàn tới nó. Chỉ có điều, trong mắt đại tá chẳng có chút gì cho thấy ông ấy sẽ bình tĩnh hoặc sẵn sàng lắng nghe, thứ đọng lại đó đơn giản là sự tuyệt vọng.
Chloe nhẹ nhàng cắn lưỡi.
“Hiểu rồi. Để việc đó cho tôi.”
“Chúng tôi trông cậy cả vào cô!”, viên đại tá hô to.
Chloe thở dài bất lực khi nhìn người đại tá quay đi.
Vũ khí tối thượng của họ, một siêu cấp chiến giáp với cái tên Exo-Frame type:Asura Mark III đang nằm ngủ yên bình trên chiếc xe kéo. Những đường viền màu vàng của nó đã tắt ngấm và không còn hoạt động. Chúng đã không sáng lên trong nhiều tháng nay rồi. Đứng trước sự thiếu hụt trầm trọng về nhân lực và nguyên vật liệu thì các nhà khoa học elf thật khó để có thể lạc quan về việc xoay chuyển tình thế.
Cô nhìn về phía đài quan sát cao năm mươi mét đang đứng sừng sững ở đằng đó.
Kể từ khi trở thành trụ sở hoạt động của Lực lượng Phòng Vệ và nghiên cứu về Exo-Frame type:Asura, địa điểm từng thu hút du khách này đã tìm được một mục đích khác của nó; độ cao của Gorogatake là niềm hy vọng duy nhất của họ để gửi “nguồn sức mạnh kia” tới Mark III.
“Giá như ngài ấy mà giúp một tay thì tốt rồi.”
“Ai ạ?”, Aliya hỏi.
“Công chúa của vương quốc chúng ta. Vào một ngày nào đó nhớ nhắc mẹ kể cho con nghe nhé.
Sau khi nói vậy với đứa con gái đang bối rối, vị hiền nhân lưu vong, Chloe, ngước nhìn lên trên.
Tháng 12 năm 202X, bầu trời Maizuru bị che phủ bởi những đám mây mùa đông u ám.