Trans: Kumoko
Edit: Tina
Khóc: Kate
Lưu ý: Xin vui lòng giữ nguyên những dòng này khi đăng truyện lên các trang khác.
------------------------------------------------------------------------------------------------
‘0.061%’
Buổi sáng của tôi luôn bắt đầu bằng việc khởi động cái kính điện tử, và kiểm tra một dự đoán tương lai nhất định.
“Chà, dường như chẳng có gì thay đổi cả.”
Gần đây, tôi chưa bao giờ thấy con số này vượt quá 1%.
.
“Xác suất để tôi giết vợ mình mà không bị phát hiện.”
.
Đó là dự đoán mà tôi đã thiết lập sẵn để tính toán.
Đã 15 năm kể từ khi máy tính để bàn có khả năng thực hiện những phép phỏng đoán đơn giản nếu bạn nhập mẫu hỏi vào nó. Nó được sử dụng với nhiều mục đích khác nhau, và tôi không phải một ngoại lệ.
Mối quan hệ của tôi và vợ là thứ mà bạn có thể gọi là ‘hôn nhân chính trị’. Công ty của ông tôi và trợ cấp tài chính mà bố vợ tôi đề xuất đã dẫn đến cuộc hôn nhân chính trị này. Mặc dù vẻ ngoài của tôi khá tầm thường, và tôi cũng không có khả năng gì đặc biệt, vợ tôi đã chọn tôi đơn giản là vì cô gái mà tôi chưa từng gặp bao giờ đó có hứng thú với bức ảnh chân dung của tôi.
“Tôi không nghĩ mình có thể yêu cô, nhưng nếu cô thấy ổn với việc này…”
Mười năm đã trôi qua kể từ khi tôi nói điều đó với cô ấy. Và cuộc hôn nhân của chúng tôi vẫn tiếp tục. Không phải là lúc đó tôi có bạn gái hay gì đó tương tự vậy. Và ngoại hình của cô ấy cũng không phải là tệ. Công ty của ông tôi đã tránh được việc phải phá sản, và tôi được chỉ định làm giám đốc kế tiếp. Mọi việc đều diễn ra một cách rất trôi chảy. Đối với con mắt của thế giới, và đối với lẽ thường, chắc hẳn mọi việc là như vậy. Nhưng tôi thì không nghĩ thế.
Có thể là vì tôi cảm thấy mình bị mua bằng tiền, nên có phần không ưa cô ấy.
Nếu như không muốn thì chỉ cần từ chối là được, nhưng tình huống lúc đó lại không cho phép. Ý tôi là, mọi chuyện đã tệ đến mức mà công ty của ông tôi còn không trụ nổi được vài ngày, và nếu như nó thực sự phá sản, một phần nào đó trong tôi luôn tin rằng người ông cứng đầu của mình, với tinh thần trách nhiệm cao cả sẽ cố gắng quy đổi mạng sống ra thành tiền. Ông ấy nói rằng mạng sống của ông là đủ để cứu tôi khỏi nợ nần chồng chất, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tán thành việc kết hôn.
"Tôi có thể giết cô và độc chiếm toàn bộ tiền thừa kế cho riêng mình. Dù vậy, liệu cô vẫn ổn với tôi chứ?"
Sau khi hôn lễ kết thúc, tôi lạnh lùng quăng những lời đó vào mặt cô ấy. Trong thoáng chốc, cô ấy tỏ ra ngạc nhiên, rồi đáp lại sau khi nở một nụ cười.
"Được thôi. Chỉ cần trước đó tôi cưa đổ anh là được, phải không?"
Những lời lẽ thách thức đó khiến cho cô ấy trông giống như một kỵ sĩ tráng lệ và làm tôi phải mở to mắt ra trong phút chốc. Và ngay trong ngày hôm đó, tôi đã nhập 'Xác suất để tôi giết vợ mình mà không bị phát hiện' vào kính. Sau khi nhập câu hỏi đơn giản đó, thiết bị đeo được (nôm na giống như cái máy tính có hình dạng của một vật dụng đeo được trên người, vd như kính) của tôi chạy lướt qua mọi khả năng, quy về giá trị chính xác, rồi đưa ra kết quả. Con số đầu tiên xuất hiện là “38.235%”. Kết quả cao đến bất ngờ đó thực sự làm tôi sốc. Không ngờ nó lại sát với 40 đến vậy! Tôi nghĩ, thế nhưng sau đó tôi nhớ ra vợ mình chuẩn bị có một chuyến đi vào ngày hôm sau. Hơn nữa, là chuyến đi một mình. Giết cô ấy, và sắp xếp mọi thứ giống như cô ấy vẫn đang ở nước ngoài là chuyện hoàn toàn khả thi.
“Liệu tôi có nên tự mình chuẩn bị một chuyến đi, và giết cô? Có vẻ như tỉ lệ thành công của tôi là xấp xỉ 40%.”
“Tôi hiểu rồi, chúc may mắn nhé. Có muốn tôi mua gì về tặng không?”
Những câu từ thản nhiên đó thú vị đến nỗi làm cho tôi phải thốt lên: “Cô nghĩ tôi không thể giết cô sao?” để rồi sau đó cô ấy lại trả lời với ánh mắt lạnh lẽo: “Không, nếu anh thực sự giết được tôi, thì đấy là do tôi chưa đủ nỗ lực.”
Tôi tiễn cô ấy, và bắt đầu tính toán một dự đoán tương lai khác.
“Xác suất để tôi yêu vợ mình sau nửa năm kể từ hôm nay.”
‘0.001%’
Quả nhiên là vậy, tôi gật đầu. Cho dù tôi có nghĩ cô ta là một người đàn bà thú vị, sự thực là tôi không có cảm tình tốt lắm với cô ấy. Tôi không nghĩ việc này có thể thay đổi được chỉ trong vòng 6 tháng.
Vài ngày sau, tôi nói với cô ấy điều đó sau khi cổ trở về. Tôi đã rất mong đợi phản ứng của cô ấy, nhưng cô ấy chỉ đáp lại: “Vậy sao.” Thực sự, tôi có hơi thất vọng.
“Tôi đã nghĩ là anh không ghét tôi.”
Cô ấy đã chọn tôi làm bạn đời của mình, nên cho dù có không ghét tôi, thì chắc chắn cô ấy phải có cảm tình dành cho tôi. Nhưng cô ấy lại thản nhiên thốt ra hai từ đơn giản đó, cứ như thể cô ấy không thực sự quan tâm. Tôi không có ý định làm cô ấy khóc, nhưng ít nhất tôi cũng muốn thấy biểu cảm bực tức của cổ.
“…Liệu tôi có thể hỏi kế hoạch giết tôi lần tới của anh không?”
“Gì cơ?”
“Trước khi tôi đi, không phải anh đã nói: ‘Liệu tôi có nên tự mình chuẩn bị một chuyến đi, và giết cô?’. Tôi đã chờ đợi anh trong suốt thời gian qua. Nếu anh thực sự tới, chắc chắn đó sẽ là một kỳ trăng mật tuyệt vời.”
“Cô muốn bị giết sao?”
“Nếu có thể, thì tôi muốn được yêu.”
Tôi nghĩ cô ấy là một người phụ nữ khó hiểu. Ngay trước mặt cổ, tôi bật công tắc trên cái kính của mình, và bắt đầu tính toán xác suất một lần nữa.
“Xác suất để tôi giết vợ mình mà không bị phát hiện.”
’12.253%’
Vậy là trong 10 lần, sẽ có một lần tôi không bị phát hiện. Con số đó cũng không tệ.
Bởi chúng tôi là hai người duy nhất ở trong nhà trong đêm khuya tĩnh mịch, nên kết quả đó cũng hợp lý. Tôi dừng dòng suy nghĩ của mình lại.
“Ngay bây giờ, con số đó nằm trong khoảng 12%. Tôi đoán hiện tại mình sẽ không làm gì. Nếu tôi thực sự giết cô, tôi sẽ làm cho nó giống như cô chưa bao giờ trở về từ chuyến đi đó, và vứt xác cô vào một cái rãnh gần đấy. Tôi cá họ sẽ tưởng cô là nạn nhân của một vụ tông xe rồi bỏ chạy.”
“Trong trường hợp đó, tôi đề xuất công viên ở gần đây. Chỗ đó khá nổi tiếng vì những hành vi đáng ngờ.”
“…Tôi không thể hiểu nổi thứ gì đang diễn ra ở bên trong đầu cô nữa.”
“Tôi chỉ đang cố gắng hết sức để làm cho anh yêu tôi thôi.”
Khi tôi hướng ánh nhìn nguy hiểm về phía cô ấy, cô ấy cười nhẹ, lấy ra một cái hộp, và gọi nó là quà lưu niệm.
“Tôi sẽ ném nó đi đấy.”
“Tôi tặng nó cho anh mà, nên anh có làm gì với nó thì tôi cũng không phiền đâu.”
Và để chân thành đáp lại lời đề nghị đó, tôi ném nó vào thùng rác bằng một lực khá mạnh. Và khi quay lại nhìn vào mặt cổ một cách đắc thắng, tôi thấy hối hận. Đôi lông mày của cô ấy đang ủ rũ cụp xuống trong lúc cổ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp. Tôi không muốn nhìn vào đôi mắt buồn rầu đó, nên tôi nhanh chóng quay về phòng.
Mặc dù chúng tôi đã kết hôn, nhưng dĩ nhiên, chúng tôi không ở cùng một phòng. Bởi vì tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ ôm hôn cô, và chắc hẳn cô ấy sẽ không bao giờ muốn ôm hôn tôi.
Lối sống tàn nhẫn đó tiếp diễn và nửa năm đã trôi qua. Mỗi khi thức dậy, trước khi tôi rời khỏi giường, tôi đều nhập ‘Xác suất để tôi giết vợ mình mà không bị phát hiện’. Và sau khi ngủ dậy, tôi luôn ăn mặc gọn gàng, và hướng tới phòng tiếp khách.
“Sáng nay là 15%.”
“Ôi trời, thế nghĩa là tôi nên thấy nhẹ nhõm sao?”
“Cô không biết được đâu. Có thể tôi bỏ độc vào tách cà phê đó của cô đấy.”
“Mặc dù tôi vừa mới pha nó lúc nãy ư?”
“Nếu tôi chuẩn bị trước từ hôm qua, thì việc đó hoàn toàn có thể.”
“Vậy tôi sẽ ghi nhớ nó trong đầu. Và cà phê của anh đây.”
“Cảm ơn.”
Nhận lấy tách cà phê mà hiển nhiên không có độc trong đó, tôi ngồi xuống chỗ của mình. Sau đó, tôi ăn bữa sáng mà cô ấy đã chuẩn bị từ trước. Đó là nhịp sống thường ngày của chúng tôi.
Mặc khác, có những ngày chúng tôi không trao đổi với nhau câu nào, nhưng tôi đã bắt đầu, dù ít dù nhiều, cảm thấy thoải mái với nó. Chủ trương không can thiệp của cô ấy hoàn toàn không gây ra vấn đề gì. Bữa sáng và bữa trưa mà cô ấy luôn tự ý chuẩn bị hoàn toàn quyến rũ. Nhưng đó là thứ cảm xúc khác hẳn với tình yêu, và nếu tôi được hỏi: “Anh có yêu cô ấy không?” câu trả lời chắc chắn sẽ là ‘không’.
Và cứ như vậy, hai năm nữa trôi qua. Đây là giai đoạn mà những cặp vợ chồng thường sẽ ngừng cư xử như các cặp đôi, và bắt đầu vận hành giống như một gia đình. Cô ấy nói mình muốn hẹn hò với tôi.
“Nhưng tôi không muốn đi.”
“Nhưng tôi muốn. Hôm nay mình đi thủy cung đi!”
“Tôi không có yêu cô. Thậm chí nó còn không phải là thích.”
“Nhưng em yêu anh.”
Thế thì sao, tôi nghĩ. Tại sao cô ấy lại nghĩ chúng tôi có thể trở nên gần gũi giống như một cặp đôi bình thường sau bao lâu như vậy? Sự bực bội của tôi làm tôi nhìn chằm chằm vào cổ trong im lặng. Cô ấy nở nụ cười trong mắt tôi.
“Anh thực sự ổn với việc này sao? Anh tính để cơ hội này vuột mất sao?”
“Ý cô là sao?”
“Nếu anh đồng ý với lời mời của tôi, anh có thể giết tôi.”
“Tôi không chỉ muốn giết cô. Tôi muốn giết cô mà không bị phát hiện. Mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa nếu như tôi bị bắt.”
“Chính xác! Anh có nhớ con số của ngày hôm nay không?”
“5.7%… Tôi nghĩ vậy?”
“Đúng vậy, chẳng phải gần đây nó đã giảm xuống sao? Anh có thực sự ổn với điều đó không? Nếu anh đi ra ngoài với tôi, con số đó có thể sẽ tăng vọt lên! Nếu chúng ta ở nơi đông người, và anh đâm tôi từ sau lưng với một con dao không có bất kì dấu vết nào, anh sẽ không bị bắt. Nhưng để làm được như vậy, chúng ta phải đi đến chỗ đông người.”
“Dường như cô luôn có tâm trạng tốt mỗi khi chúng ta nói về việc giết cô.”
“Tôi muốn có tâm trạng tốt vào ngày hôm nay. Sẽ ổn thôi, tôi sẽ giao phía sau lưng mình cho anh.”
“Để bị đâm à?”
“Ồ, anh có thể ôm tôi thật chặt nếu anh thích?”
Bị quyến rũ bởi nụ cười thích thú của cô ấy, tôi cũng bất giác nở nụ cười. Rốt cuộc, tôi đổi ý, và chúng tôi bắt đầu buổi hẹn hò đầu tiên của mình. Cuộc hôn nhân của chúng tôi sắp sửa bước vào năm thứ ba rồi.
Nếu được lựa chọn giữa vui hay không vui, tôi chắc chắn mình đã thấy rất vui. Đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi tới thủy cung, và tôi cảm giác mình có hơi phấn khích quá so với độ tuổi. Buổi hẹn hò đó làm tim tôi nhảy múa nhiều đến độ tôi không có thời gian để kiểm tra lại các con số. Và chỉ trong ngày hôm đó, tôi muốn cảm ơn cô ấy, người đã luôn mỉm cười bên cạnh tôi.
Đêm xuống, chúng tôi ăn tối ở nhà như thường lệ. Bữa tối nay có hơi hoành tráng so với bình thường, và khi nhìn qua mặt bàn không có gì ngoài những món khoái khẩu của mình, tôi rốt cuộc cũng để ý đến lịch.
“Hôm nay là sinh nhật tôi sao?”
“Quả nhiên là anh đã quên. Thiệt tình, chẳng phải năm nào chúng ta cũng tổ chức sao?”
Nghĩ lại, tôi có cảm giác dường như trong một năm luôn có một ngày mà tất cả các món khoái khẩu của tôi đều được bày biện ra một cách hoành tráng. Cứ tưởng nó chỉ là ý định nhất thời nên lúc đó tôi thực sự không để tâm đến, nhưng đã đến mức này, tôi nhận ra chắc hẳn chúng là ngày sinh nhật của mình.
“Tôi sẽ không nói cảm ơn đâu.”
“Anh vừa nói đấy thôi, nên vậy là đủ rồi.”
“Tôi không có ý định ăn mừng sinh nhật của cô đâu.”
“Em làm điều này là vì em muốn, nên anh không cần bận tâm đâu.”
“…”
“Cảm ơn anh vì đã được sinh ra.”
“Không có chi.”
Nghĩ kỹ lại, giờ tôi đã hiểu tại sao cô ấy lại xấu hổ, nhưng lúc đó thực sự tôi rất bối rối, và trong đầu tôi chỉ lởn vởn có một câu ‘cô ấy có ổn không vậy?’
Đúng như dự đoán, cảm xúc của tôi không có gì thay đổi, và cô ấy cũng vậy.
Nhưng cứ mỗi tháng một lần, chúng tôi sẽ đi dạo quanh và hẹn hò cùng nhau.
Để tôi có thể giết cô ấy. Để cô ấy có thể hẹn hò với tôi.
.
Tôi có thực sự định giết cô ấy không ư? Nếu phải trả lời, thì ngay từ ban đầu tôi chưa bao giờ có ý định như vậy.
Đúng là tôi không nghĩ tốt về cổ, và nếu cô ấy chết, thì… cũng không phải là tôi chưa bao giờ nghĩ về việc đó. Nhưng một việc liều mạng như giết cô ấy không phải là một lựa chọn mà một kẻ hèn nhát như tôi có thể chọn lựa dễ dàng.
Từ khi chúng tôi trở thành vợ chồng, nó đã trở thành một chủ đề để bắt đầu một cuộc hội thoại.
Tôi biết chắc cô ấy nhận ra điều đó. Cô ấy biết, và dùng nó để thỏa hiệp. Chúng tôi đều công nhận nó, và tôi đã bám víu lấy sự thỏa hiệp đó.
Tại sao lại vậy? Tôi cứ ngỡ mình biết dù chỉ một chút ít câu trả lời, nhưng tôi nhanh chóng ngừng suy nghĩ. Ý tôi là, đã quá lâu rồi.
Kể từ đó, hai năm nữa trôi qua, và đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi, đây đã là năm thứ năm.
“Hôm nay là 2.564%. Là thấp nhất. Cực kỳ thấp.”
“Thật nhẹ nhõm khi biết sự bình yên của mình sẽ còn kéo dài.”
“Ngay từ ban đầu cô có thay đổi gì đâu. Chẳng phải cô là biểu tượng của sự bình yên sao?”
“Không phải lúc nào cũng vậy đâu. Hôm nay em rán cá hơi quá, nên đã làm nó cháy đen.”
“Của tôi vẫn bình thường mà.”
“Em đã nhanh chóng làm đĩa mới cho anh. Nhìn đây này, cháy đen thui luôn.”
Nói vậy xong, cô ấy giơ con cá ở trên đĩa của mình lên, và cười một cách chua xót. Tôi lấy đĩa của cổ, đổi nó với đĩa của tôi, và bắt đầu bữa sáng của mình.
“Anh chắc chứ? Nó chẳng khác gì than đâu.”
“Và cô chắc chứ? Tôi có thể tẩm độc vào cái đĩa đó trong lúc cô không để ý.”
“Nếu nó là độc của anh, thì em rất muốn được thử nó.”
“Vậy xin mời.”
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Trong lúc tận hưởng bữa sáng thường ngày của chúng tôi, tôi nhìn vào đồng hồ. Bên cạnh khung giờ là khung hiển thị ngày tháng.
Đã năm năm rồi.
Nói thật, tôi nghĩ đã đến lúc mình nên bỏ cuộc.
Trong lúc cô ấy đang tận hưởng bữa sáng, trước mặt cổ, tôi thử dự đoán tương lai. Nhìn vào những con số hiển thị trên màn hình len của cái kính, tôi thở dài.
‘1.524%’
Đúng như tôi nghĩ, nó rất thấp. Kết quả mà tôi nói với cô ấy vừa nãy là sau khi đã cộng thêm một. Và khi tôi ngủ dậy, nó đã là ‘1.564%’. Tiện đây, cái cộng một vừa nãy chỉ đơn thuần là biểu hiện của bản tính cứng đầu của tôi.
Trong quá khứ, tôi đã từng kể những dự đoán mà tôi đã làm từ trước đến giờ và chuyện của vợ chồng chúng tôi cho một người bạn rất hiểu biết về hệ thống dự đoán tương lai. Bởi vì tôi tò mò về sự sụt giảm của những con số theo từng năm.
Cậu đúng là đồ ngốc mà, cậu ta cười và thở dài, và sau đó đưa cho tôi một lời giải thích tỉ mỉ. Theo như cậu ta, ‘Xác suất để tôi giết vợ mình mà không bị phát hiện’ sẽ được tính bằng cách bắt đầu từ xác suất để người nhập mẫu hỏi đó có thực sự muốn ‘giết vợ’ hay không. Điều đó có nghĩa là sự sụt giảm của những con số theo từng năm thể hiện sự thay đổi về cảm xúc trong tôi, cậu ta nói.
Điều đó thật vô lý. Ngay khi ý nghĩ đó lướt qua đầu tôi, một câu hỏi khác lập tức hiện lên: ‘Dù cho có là như vậy, cậu muốn tôi phải làm gì sau khi bao nhiêu năm đã trôi qua?’. Và mọi chuyện trở nên khó khăn hơn. Sau khi đã không nói gì với cô ấy ngoài những lời lẽ độc địa, cô ấy vẫn tỏ vẻ không có gì xảy ra, và sau khi làm ngơ trước những ngày lễ kỷ niệm, tôi đã từ chối tất cả mọi thứ mà cô ấy tặng.
Năm năm. Trong năm năm trời ròng rã.
Tôi phải làm bộ mặt gì khi tôi nói với cô ấy rằng mình quý trọng cô.
Và rốt cuộc, kể cả sau đấy, tôi đã chọn không làm gì khác ngoài cự tuyệt những tình cảm của em.
Nhưng hãy chấm dứt nó ngay bây giờ. Đã đến lúc kết thúc việc này rồi. Anh không rõ liệu mình có yêu em không, nhưng anh chắc chắn rằng mình trân trọng em. Tôi nghĩ đó là điều mà tôi sẽ nói với cô ấy.
Hôm nay là ngày mà em được sinh ra.
Tôi kết thúc bữa sáng, và chỉnh lại trang phục trước khi đến cơ quan như tôi vẫn thường làm. Như mọi khi, cô ấy tiễn tôi ở trước cửa. Tôi nhẹ nhàng mở miệng mình ra, và cất lên âm thanh tưởng chừng như nó có thể phai đi bất cứ lúc nào.
“Gặp em sau.”
“…Vâng. Đi về cẩn thận anh nhé.”
Cô ấy đang làm bộ mặt nức nở trong lúc cười, và điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, nên tôi cố gắng nói ‘Gặp em sau’ một lần nữa. Tôi nói ra với chất giọng còn khó nghe hơn lúc nãy, và cô ấy thực sự trông như có thể òa lên khóc bất cứ lúc nào, nên tôi nhanh chóng chào tạm biệt rồi rời khỏi nhà.
Đây là nơi mà tôi có thể trở về. Đó là những lời mà tôi đã không thể nói ra bởi tôi không muốn nghĩ về nó. Nếu em thực sự vui đến vậy, lẽ ra anh nên nói ra chúng sớm hơn. Tôi vừa nghĩ vừa đi tới công ty.
Hãy bắt đầu lại một lần nữa.
Tôi thực tâm nghĩ vậy. Tôi sẽ mua một bó hoa trên đường về nhà. Tôi đã đặt trước một cái bánh rồi. Hãy cùng chúc mừng những thứ mà trước đây chúng ta chưa từng chúc mừng. Anh không biết món quà nào sẽ làm em vui, nên hãy cùng nhau đi mua vào lần tới. Hãy bắt đầu từ việc đó. Tôi thậm chí còn không biết gì về sở thích của cổ. Khi mà cô ấy nắm rõ mọi thứ về tôi, kể cả những thứ tôi chưa từng nói bao giờ, điều đó làm tôi cảm thấy xấu hổ. Nhưng từ nay tôi sẽ bắt đầu tìm hiểu về chúng. Chúng ta có vô số thời gian. Chúng ta là vợ chồng mà.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra thời gian ở cơ quan dài đến chừng nào.
Sau buổi họp, tôi nhanh chóng rời đi, và trên đường trực tiếp đi về nhà như dự tính, tôi ghé qua cửa hàng hoa.
Tôi không biết cô ấy thích màu gì, nên tôi chọn hoa hồng, và bó chúng lại. Họ hỏi tôi muốn bao nhiêu, nên tôi lấy bừa 100 đóa, một số lượng không thể nào tin được. Dù vậy, họ nói họ chỉ có đủ số bông mà họ đã chuẩn bị trước, nên với số lượng đã giảm xuống còn 70, mọi thứ trên thế giới này đều tuyệt mỹ trong mắt tôi.
Khi tôi thanh toán để lấy bó hoa, kính của tôi rơi xuống, tạo ra một tiếng kim loại va đập. Cú rơi ngay lập tức làm hiện lên kết quả dự đoán sáng hôm nay từ trong lịch sử truy cập.
’25.283%’
Con số hiển thị trên màn hình làm tôi phải mở to mắt. Tôi vội vã đeo kính lên để nhìn con số tải lại một giây sau đó.
’32.154%’
’38.259%’
’42.985%’
Các số hạng tăng lên mỗi lần tôi nháy mắt, và cuối cùng vượt mốc 50%.
‘Xác suất để tôi giết vợ mình mà không bị phát hiện: 52.385%’
Khoảnh khắc tôi thấy nó, tôi chạy như chưa bao giờ được chạy.
Tôi nhớ lại những từ mà người bạn tư vấn về chuyện của chúng tôi đã nói.
“Nếu cậu muốn trân trọng vợ mình, ngoài cảm xúc của bản thân ra, hãy cẩn thận khi xác suất vượt quá 50%. Bởi vì lúc đó dù cho cậu có cảm thấy như thế nào, điều đó có nghĩa là một chuyện còn hơn cả khả thi đã xảy ra.”
Ý cậu là sao? Khi tôi hỏi, cậu ta chỉ cười với vẻ mặt ‘Sao tôi biết được?’ Một tình huống còn hơn cả khả thi? Tình huống nào như thế chứ? Tôi vừa nghĩ, vừa tức tốc chạy về nhà. Khuôn mặt cô ấy lướt qua trong đầu tôi, và một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Tôi băng qua khu phố mua sắm, và ngay sau khi chạy qua cửa hàng điện máy, chân tôi đột ngột dừng lại. Bởi bản tin đang được chiếu trên tivi có chiếu hình ảnh của cô ấy.
“Tai nạn giao thông, xe tải tông, tình trạng nguy cấp”
Tôi xử lý mớ dữ liệu đang tràn vào tâm trí với một tốc độ điên rồ. Cứ như một đòn chí mạng, họ đăng hình ảnh của cô ấy lên một lần nữa. Tôi khuỵu gối xuống.
Tôi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau đó. Trong những âm thanh đinh tai nhức óc phát ra từ điện thoại, tôi nghe thấy tiếng bố vợ của mình đang gào thét điều gì đó, nhưng tôi không để tâm.
Em đang chìm đắm trong giấc ngủ. Trên chiếc giường bệnh với vô số máy móc gắn vào cơ thể.
Những vết băng bó làm cho tôi muốn hướng ánh nhìn đi chỗ khác, nhưng vẻ mặt say ngủ của em mà anh được thấy lần đầu đẹp tới nỗi khiến anh không thể rời mắt.
“Chúc mừng sinh nhật.”
Là những từ đầu tiên mà tôi thốt ra.
“Anh xin lỗi vì tất cả mọi chuyện.”
Và sau đó là lời xin lỗi.
May thay, trong phòng chỉ có hai người chúng tôi, nên tôi ngồi bên cô ấy, và chạy phỏng đoán tương lai một lần nữa.
‘Xác suất để tôi giết vợ mình mà không bị phát hiện: 99.274%”
Đúng như tôi nghĩ. Ngay cả khi có bị cảm xúc cản trở, nếu tôi chạm vào dù chỉ một nút ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ chết. Và nếu việc đó có thể bị phát hiện, thì chỉ cần bóp nhẹ cổ họng cô ấy là quá đủ rồi.
Bạn tôi đã từng nói, rằng ‘bắt đầu bằng việc tính xác suất mà một người có thực sự muốn giết vợ không’. Nói thẳng ra là sự do dự. Khi nhắc tới việc giết chóc, chắc chắn tôi sẽ chùn bước.
Hiện giờ cô ấy tựa như một sự tồn tại mỏng manh đến nỗi có thể chết trước khi tôi kịp do dự. Chỉ cần tôi bắt đầu vượt qua ranh giới, cô ấy sẽ ra đi.
“Này, xác suất của ngày hôm nay là 0%. Nó không chỉ đơn thuần là thấp nữa.”
Tôi nói điều đó với cô ấy như tôi vẫn thường làm. Ý tôi là, xác suất là 0%, cho dù mắt kính của tôi hiển thị ’99.358%’. Tôi muốn cô ấy được sống, nên xác suất là 0%. Không đời nào tôi có thể giết cô ấy.
“Chính vì vậy, anh có thể đảm bảo sự bình yên của em trong hôm hay. Nên đừng có ngủ mãi như vậy, hãy cùng ăn trưa, và đi tới công viên. Anh chưa từng nói điều này trước đây, nhưng anh vô cùng nghiện món trứng ngọt mà em làm. Món gà rán của em không chê vào đâu được. Anh đã luôn im lặng tận hưởng bữa trưa mà em đặt trọn cả trái tim mình vào. Nhưng dù vậy, em vẫn luôn cười rạng rỡ, nên anh đã tự thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện cứ như thế này là ổn rồi.”
Nhẹ nhàng làm ấm nó, anh xoa khuôn mặt đang lạnh dần của em. Và cầu nguyện nó sẽ lại ngập tràn sắc hồng thường ngày.
“Ngày hôm nay là lần đầu tiên anh học được. Rằng em đã luôn muốn anh nói ‘Gặp em sau’. Bởi bản tính nhỏ mọn của mình, anh đã không thể nói ra cho đến tận bây giờ, nhưng nơi đó đã trở thành ngôi nhà để anh trở về từ rất, rất lâu rồi. Anh đã làm em khóc, phải không? Liệu em có khóc khi anh không để ý, hay đấy chỉ là sự tự phụ của anh? Anh sẽ không làm em phải khóc nữa. Đó là sự thực. Anh xin thề.”
Tiếng nức nở của tôi đã vang lên tận cổ họng. Sống mũi của tôi đau như bị kim châm, và không thể chịu đựng nổi nữa, nước mắt của tôi bắt đầu tuôn ra.
“Anh thực sự xin lỗi. Cảm ơn em vì đã luôn chờ đợi. Và bây giờ anh muốn được nghe giọng nói của em, vợ yêu.”
Tôi nắm chặt bàn tay trắng toát của cô ấy, và nức nở. Tôi không có đủ tự tin rằng những lời tôi nói sẽ đến được với cô ấy. Nhưng kể cả vậy, có điều này mà tôi biết mình nhất định phải nói.
“Anh yêu em. Về thôi nào, Yuri…”
.
.
.
.
.
Chúng tôi đã kỷ niệm 6 năm ngày cưới của mình ở trong bệnh viện.
Ngày lễ kỷ niệm của chúng tôi và sinh nhật của cô ấy rất sát nhau, nên đã sắp được một năm kể từ khi cô ấy nằm liệt giường. Trong con mắt của mọi người xung quanh, Yuri đã trở thành người sống thực vật. Tôi không muốn dùng cái thuật ngữ kinh tởm như vậy để miêu tả cô ấy, nhưng mỗi khi tôi phải giải thích tình trạng của cổ, tôi bất đắc dĩ phải dùng nó. Vốn từ của mình thực sự cần phải được cải thiện thôi, tôi có cảm giác cô ấy sẽ cười thật tươi như mọi ngày khi tôi nói vậy với em. Giống như Yuri đã luôn làm cho tôi, hằng ngày tôi đều thay hoa trong căn phòng, và nói chuyện với cô ấy về những việc nhỏ nhặt. Tôi lau người cho cô ấy, và nếu trời đẹp, tôi sẽ mở cửa sổ ra và chúng tôi sẽ tắm nắng cùng nhau. Tôi đang học nấu ăn dưới sự chỉ dẫn của cấp dưới, và tôi tuyệt vọng khi biết đó sẽ là thứ đầu tiên cô ấy thưởng thức sau khi tỉnh dậy.
“Này Yuri, xác suất hôm nay vẫn là 0%. Hôm nay em vẫn sẽ bình an thôi.”
’96.783%’
Nhìn vào những con số chỉ giảm có 3% trong vòng 1 năm, tôi khẽ mỉm cười. Ổn thôi, mình có thể đợi. Anh sẽ mãi mãi chờ đợi. Nên em cứ thong thả, và trở về.
Vài ngày sau, bác sĩ đã gọi để báo về việc tắt thiết bị duy trì sự sống trong tầm nhìn của tôi. Dường như tỉ lệ hồi phục của cô ấy là cực kỳ thấp. Tôi lên giọng và đấm ông ta, nhưng bây giờ, tôi thực sự đang hối cải về việc đó. Nên Yuri à, đừng có nổi giận khi em mở mắt ra nhé.
Nửa năm sau, cha vợ của tôi đã bỏ cuộc.
Nhưng tôi thì không. Tôi điên cuồng vượt qua nó mỗi khi tôi thấy mình có thể, và tuyệt vọng nói chuyện với em, người không thể đáp lại.
Và nửa năm nữa trôi qua, năm thứ bảy của cuộc hôn nhân của chúng ta.
Nhìn vào Yuri, người không thể đáp lại những gì tôi nói, tôi nghĩ về 5 năm mà tôi đã không đáp lại cô ấy.
Cô ấy đã cảm thấy như thế này sao? Phải sống bên cạnh một người không bao giờ đáp lại… chẳng lẽ tôi đã bắt Yuri phải nếm trải thứ cảm giác hư vô này sao?
Cho dù có là ngày sinh nhật của cô ấy, tầm nhìn của tôi vẫn mờ mịt, và chẳng có gì mà tôi có thể làm được cả. Quên cả việc phải lau đi dòng nước mắt đang chảy xuống khóe mi mình, tôi nói với cô ấy.
“Chúc mừng sinh nhật. Anh mang đến cho em những bông hoa mà lần trước anh không có cơ hội để tặng. Lần này anh đã mua đủ 100 bông rồi. Thật tuyệt vời, đúng không? Chúng ta có thể đi mua một món quà ngay khi em tỉnh dậy. Để bù lại 7 năm này, em muốn gì cũng được. Và anh thực sự không biết chút gì về thứ em muốn. Lần tới em phải nói rõ cho anh đấy.”
“Này, xác suất ngày hôm nay vẫn là 0%. Sao em vẫn nằm ở trên giường?”
‘92.693%’
“Màu sắc ưa thích của em là gì? Cả sở thích của em nữa?”
’85.696%’
“Em làm gì mỗi khi anh đi làm? Loài hoa yêu thích của em là gì?”
’68.258%’
“Lần tới cho anh xem ảnh hồi nhỏ của em đi. Em học ở trường cao trung nào?”
’51.258%’
Đã đi xa đến mức này rồi, tôi chững lại một lúc. Tôi đã không nhận ra sự sụt giảm giá trị của những con số. Các con số cứ thế mà giảm dần, càng ngày càng giảm nhiều. Nhịp tim của tôi đập nhanh với tốc độ tỉ lệ nghịch với tốc độ sụt giảm của xác suất. Không thể nào không thể nào không thể nào…
’32.258%’
’20.258%’
’12.258%’
‘3.178%’
.
‘0.001%’
“Chào buổi sáng. Hôm nay em vẫn ngủ say như mọi ngày.”
Đằng sau chiếc mặt nạ oxy, đôi môi xinh đẹp của cô ấy khẽ cười. Đôi mắt to của cô ấy vừa khẽ lay động vừa phản chiếu bóng hình của tôi.
“Chào buổi sáng, Masahiro.”
Giọng nói của cô ấy không thoát ra được, nhưng dựa vào chuyển động của đôi môi, tôi bật khóc.
Và tôi lại tiếp tục duy trì thói quen của mình.
‘0.061%’
Đó là kết quả của ngày hôm nay.
Ngồi dậy từ chiếc giường, tôi vỗ nhẹ Yuri ở bên tôi, và hôm nay, một lần nữa, sinh mạng nhỏ bé ở bên cạnh em lại òa khóc.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Kumoko note: Đọc cái này trước khi đọc "Trò chơi để cưa đổ anh ấy" nhé.
Link đọc phần tiếp theo: [note14101]