Nathanos Maris nhắm mắt và hít thật sâu qua chiếc mũi đã bị vỡ nhiều lần hơn anh ta có thể đếm được. Trong không gian tĩnh lặng có mùi của mùa thu, không khí ẩm ướt, hòa với mùi hoa dại mọc giữa những cột cờ ven đường. Mùi hương thật thơm. Mùi của đất,
quen thuộc biết bao. Mùi mà anh ta quyết không thể quên.
Bước chân của Cảnh Binh Tướng Quân tiến đến không một tiếng động. Vẫn như mọi khi, Sylvanas Windrunner mang hương thơm như những vườn hồng ở thành phố người High Elf. Nathanos có thể nhận ra hương thơm đó dù ở bất cứ nơi nào.
Anh đứng đó im lặng một lúc lâu, tận hưởng sự hiện diện của nàng. Chỉ có tiếng chim hót trong khi mặt trời đang lặn dần, và tiếng be be từ những con cừu đang gặm cỏ phía bên kia hàng rào gỗ mà anh đã dựng cùng cha khi còn thơ bé.
Anh mở mắt ra. Từ mô đất nhỏ này, có thể thấy cả trang trại nhà Marris trải dài trước mắt. Ngôi nhà anh đã sống gần như suốt cuộc đời. Cái kho thóc cần được gia cố trước khi mùa đông đến. Với những cây lúa sắp đến ngày thu hoạch.
Đó là nhà.
Nathanos yêu khung cảnh này. Tự hào về nó. Có thể đó là lý do anh ta lưu luyến thêm một chút trước khi phá hỏng khoảnh khắc ấy.
“Cô không nên tới đây”, anh gằn giọng.
“Đó là cách anh nói chuyện với chỉ huy sao”, Sylvanas trả lời, quay về phía anh. Dù giọng nàng có vẻ sửng sốt, nhưng ánh mắt vẫn mang vẻ đanh thép uy quyền. Nàng mặc bộ đồ da nhuộm màu xanh dương, và khoác một cây cung lộng lẫy, khiến anh thấy mình như một thằng hề quần áo nghèo nàn với bộ râu chưa cạo.
Nathanos lắc đầu. “Cô hiểu rõ ý tôi mà, Sylvanas. Đã có những lời đặt điều bàn tán giữa đội Farstriders kể từ lúc cô thăng chức Đô Đốc cho tôi. Những lần cô tới đây đã kéo theo nhiều sự chú ý, và mấy tên lính thật-là-cao-quý của cô buôn chuyện cứ như lũ đàn bà họp chợ vậy.”
Nàng kéo chiếc mũ trùm màu thiên thanh ra sau, để xõa mái tóc vàng óng ả. “Tôi chưa bao giờ nghĩ anh lại quan tâm việc người khác nghĩ gì về mình”. Giọng nàng high elf tựa mật ngọt vờ như thương hại để thử lòng quyết tâm của anh.
Nathanos nghiến răng bực bội. Anh thấy khó chịu khi Sylvanas đã quá quen với thói cộc cằn của mình đến mức cho qua nó như một điều hiển nhiên. “Cứ để lũ chim lợn đó muốn nói gì về tôi thì nói. Nhưng cô là chỉ huy của chúng, và không thể để mất sự tôn nghiêm được”.
Sylvanas vuốt nhẹ một vài ngọn tóc nâu khỏi mắt của Nathanos. “Là một tướng quân, tôi có nghĩa vụ phải nhận báo cáo từ các binh sĩ trên chiến trường. Và khi mà anh tự cô lập mình ở nơi vắng vẻ xứ Lordaeron này thay vì phục vụ ở Quel’Thalas. Thì tôi buộc phải thi thoảng đến kiểm tra thôi.”
Anh nhún vai. “Tôi nên né đi thì hơn. Tôi không chịu nổi sự ám muội trong thành phố của cô. Ở đây tôi có thể suy nghĩ được… thở được. Những thú vui bình dị mà tôi không thể tìm giữa những ngọn tháp cổ kính kia.
“Lorthemar nói anh trốn đi vì e sợ các cung thủ tộc elf thôi”, nàng nói, trong lúc uốn cong một bên lông mày.
“Lorthemar Theron là một thằng ngu! Hắn hợp làm chính trị hơn cuộc sống của một cảnh binh. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ có thể bắn cung ngang cơ với hắn”.
Nathanos không nói thêm nữa. Sự bực bội của anh chỉ khiến nàng thích thú, và anh không muốn nàng hả hê thêm chút nào nữa.
“Tôi thấy nhẹ nhõm hơn khi biết vì sao anh bỏ đi. Tôi đã nghĩ anh đã chán bầu bạn với tôi rồi cơ”. Ánh hoàng hôn chiếu sáng lên gương mặt nàng, cặp mắt màu xanh dương lấp lánh trong ánh nắng. Vẻ đẹp đó… khiến anh tin rằng đó là một thứ bùa phép nàng chuẩn bị sẵn để đổi chủ đề câu chuyện, hay để khiến anh rối trí vậy.
Dĩ nhiên là điều đó tác dụng. Anh đã bị nàng lôi cuốn trước khi có thể tự ngăn mình.
“Đâu phải tôi không muốn nàng ở đây, Sylvanas. Nhưng dân tộc nàng cần Cảnh Binh Tướng Quân ở đó. Nhất là trong thời kỳ đen tối này”
Trán nàng elf nhăn lại. “Anh sẽ sớm được toại nguyện thôi. Tôi chuẩn bị gặp chị gái Alleria. Chị ấy tin rằng lũ orc đang để mắt tới Quel’Thalas và có ý đồ tấn công quê hương tôi. Nếu điều đó là thật, anh sẽ được triệu tập về bảo vệ Silvermoon dù có muốn hay là không.
Anh khẽ chạm tay nàng, néo nàng lại gần. “Sylvanas, nàng biết tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ, và…”
Trước khi anh có thể nói thêm, một tiếng đầy hào hứng vang lên từ phía bên kia cánh đồng. “Nathanos!”, thằng bé gọi, khiến lũ cừu giật mình khi nó vẫy tay chạy đến. Khi chỉ còn cách một đoạn, nó nhìn nàng high elf, và há hốc mồm. Suýt nữa thì nó ngã từ trên hàng rào xuống lúc đang trèo qua, và dừng lại cách nàng một bước.
“Canh binh tướng quân Sylvanas Windrunner,” Nathanos mở lời, “Xin giới thiệu em họ tôi, Stephon Marris. Nó chỉ mới chín tuổi, nhưng nàng có thể thấy, nó vô lễ gần bằng tôi rồi.” Stephon đỏ mặt ngượng ngùng. Nathanos lườm nó, cố gắng không lộ nụ cười. Anh ta thích thằng bé này, với mái tóc và nét mặt rất giống mình. Stephon là điều gợi nhớ anh về quãng thời gian xưa, khi mọi thứ còn diệu kỳ và mới mẻ.
“Vớ vẩn, Nathanos” Sylvanas nói, quỳ xuống ngang thằng bé và nở nụ cười ấm áp. “Tôi tin chắc rằng lớn lên nó sẽ văn minh lịch sự hơn, dù có bị ảnh hưởng từ anh đi nữa.”
“Cô… cô là cảnh binh à? Cùng giống anh họ tôi sao?” Stephon lắp bắp, mắt nó trợn tròn.
“Không đâu nhóc. Sylvanas còn hơn thế nhiều. Nàng ấy đứng đầu tất cả cảnh binh xứ này đấy” Nathanos nói.
Stephon nhìn hết người nọ đến người kia, cái đầu nhỏ bé của nó cố gắng tìm điều gì để nói.
Nàng high elf tiến về thằng nhỏ, thì thầm với nó như sẻ chia một điều bí mật. “Cháu có muốn lớn lên làm cảnh binh không?”
Em họ của Nathanois lắc đầu hồn nhiên. “Cháu muốn trở thành kỵ sĩ, mặc áo giáp sáng bóng và cầm thanh kiếm thật to, và cả một lâu đài của riêng mình nữa! Cháu không muốn phải sống trong rừng hay là ngồi trên cây bắn tên đâu.” Chợt ánh mắt nó bối rối. “Không phải cảnh binh thì không… ý cháu là… cháu vẫn sẽ hãnh diện khi được dưới trướng cô, thưa tướng quân!”
Tiếng cười bật ra từ đôi môi của Sylvanas, mềm mại, và du dương. Nathanos thở dài qua kẽ kẽ răng “Muộn rồi đấy, Stephon. Chú mày về đi và đừng làm phiền sếp anh nữa”.
Trước khi thằng bé chạy mất, Sylvanas vươn ra duyên dáng như một chú mèo và nắm lấy tay nó. “Hãy giữ cái này nhé”, nàng nói, ấn vào bàn tay nó một đồng vàng “cho đến khi nào anh họ nói cháu đủ lớn để mua thanh kiếm đầu tiên.”
Stephon cười rạng rỡ đủ tỏa sáng cả cánh đồng. “Cảm ơn cô cảm ơm cô!” Nó nhảy lên, leo qua hàng rào, rồi chạy băng qua đồng cỏ, khiến lũ cừu kêu lên be be khi tránh đường cho nó. “Cháu sẽ có kiếm của riêng mình!” Nó hét lên một mình.
“Well, thế là xong rồi” Nathanos càu nhàu, tay vuốt bộ râu của mình “Tôi sẽ chẳng bao giờ biết nó tiêu đồng tiền ấy vào đâu”
Nàng high elf đứng nhìn Stephon cho đến khi nó biến mất sau ngọn đồi. “Nó chỉ cần ai đó tin tưởng thôi”, nàng nói. “Tất cả chúng ta, thi thoảng cũng vậy”. Vẻ đăm chiêu của nàng khiến Nathanos tự hỏi Sylvanas lúc nhỏ như thế nào.
Họ im lặng thêm một lúc khi ánh mặt trời cuối cùng tắt vụt. Tiếng côn trùng kêu đã thay thế tiếng chim trước khi họ nói thêm một lời nào.
“Khi nào nàng đi?” anh hỏi.
Nàng trả lời anh với một nụ cười nhẹ nhàng. “Ngày mai, tôi nghĩ thế. Giờ muộn rồi, và anh còn nợ chỉ huy một bữa ăn đấy… và bầu bạn nữa”. Nàng bắt đầu tiến về phía căn nhà. Khi đi qua, ngón tay nàng vuốt nhẹ vào bàn tay anh.
Anh nghĩ ngợi một hồi về chính sách của Silvermoon, về lời chế nhạo của Lorthemar Theron, và về bóng tối lũ Horde man rợ mang đến. Một phần trong anh mong muốn cuộc sống êm đềm hơn, cuộc sống lao động ruộng vườn như cha và ông anh trước đó. Anh có thể từ bỏ đội Farstrider và sống đến hết đời ở nông trại này. Ở nhà. Nhưng điều đó lại bắt anh từ bỏ một thứ còn quý giá hơn cả vị trí đô đốc cảnh binh của mình.
Khi đôi chân bắt đầu bước theo con đường mòn hướng về ngôi nhà ấm cúng, anh biết rằng mình đã lựa chọn. Kệ xác những thứ chính sách đi, kệ cả thế giới đi! Anh dã hứa với Sylvanas, và không điều gì có thể tách rời anh khỏi nàng.
* * *
“Sao ngươi vẫn do dự thế, chiến binh vô địch của ta?”
Sự mất kiên nhẫn trong giọng nói ghê rợn của Sylvanas kéo Nathanos khỏi sự hồi tưởng. Rất hiếm khi hắn nghĩ về quá khứ. Cuộc sống đó thuộc về một kẻ khác, kẻ đó đã chết nhiều năm rồi. Tất cả những thứ đã từng định nghĩa hắn là một con người – mái ấm, gia đình, bổn phận của hắn – giờ đã quá xa vời, không còn nghĩa lý hay giá trị gì với thứ sinh vật hắn đã trở thành. Hắn là Blightcaller. Hắn là Forsaken. Và hắn không còn phục vụ vị Cảnh Binh Tướng Quân người high elf nữa.
Hắn phục vụ Nữ Hoàng Banshee.
“Tôi không hiểu mục đích của việc này”. Một khoảnh khắc chính hắn cũng giật mình vì âm thanh chướng tai từ giọng hắn vang vọng giữa những bức tường đá tối tăm của Quận Hoàng Gia. Hắn suýt nữa đã hy vọng nghe thấy giọng nói loài người từ chính miệng mình. Đúng là một tên ủy mị ngớ ngẩn.
“Nghi lẽ sẽ khiến ngươi mạnh mẽ hơn” ả trả lời. Đôi mắt đỏ của ả rực lên khi bước vòng quanh bệ đá chính giữa căn phòng. “Và khi Legion xâm lăng lãnh địa của the Horde, thì ta cần nhà vô địch của mình phải thật mạnh.”
Nathanos chuyển ánh nhìn từ Sylvanas sang Valkyr lơ lửng phía sau ả. Đôi cánh của bóng ma ấy sải rộng gần bằng khoảng cách giữa hai cây cột lớn phía sau. Mặc dù Thành Phố Ngầm Undercity mà nữ hoàng cai quản vốn toàn những hồn ma và lũ quái vật gớm ghiếc, sự hiện diện của những Valkyr che lấp diện mạo phía sau mũ giáp, lại là thứ khiến hắn thấy khó chịu. Hắn nghe nói những nữ chiến binh vrykul oai vệ từng phục vụ cho thần chết, có nhiệm vụ dẫn dắt những linh hồn xứng đáng đến nơi yên nghỉ. Nhưng kẻ này, giống như những chị em còn lại, đã từng bị Lich King thu phục, và phải xây dựng quân đội cho chính tên ác quỷ đã giết Sylvanas Windrunner, rồi nguyền rủa nàng ấy thành undead.
Hắn thận trọng ngừng lại một lúc. Liệu có phải là khôn ngoan khi nữ hoàng đưa những sinh vật này về phục vụ mình sau khi Lich King bại trận? Hắn nhanh chóng tự trách mình và đẩy mối ngoài khi ra khỏi tâm trí. Những Valkyr này đã chứng tỏ giá trị của chúng bằng cách tạo thêm nhiều Forsaken vì mục đích của Sylvanas. Nữ hoàng Banshee biết điều gì là tốt. Luôn luôn là thế.
Dù thế, hắn vẫn muốn trêu tức ả một chút “Nếu ngài thấy tôi không đủ mạnh mẽ, có lẽ nên phong người khác làm nhà vô địch đi.”
Cặp mắt của Sylvanas lóe lên như ngọn lửa “Sao ngươi lại phải khó khăn đến vậy?” Giọng ả vang lên ẩn, chứa chỉ một chút xíu dấu hiệu về sức mạnh mà tiếng kêu của một Banshee có thể gây ra, khiến những tấm vải trên tường rung động.
Hắn lấy làm thích thú khi ả phản ứng như vậy, nhưng không để lộ ra.
Sau một hồi bực tức trong im lặng, Dark Lady lấy lại sự điềm tĩnh. “Quyền năng của các Valkyr sẽ gìn giữ cơ thể ta mãi mãi. Hình hài vốn là con người của ngươi, cũng như những Forsaken khác, thì không được bền lâu như thế. Ta sẽ ngăn chặn sự thối rữa của ngươi, giúp ngươi tránh được nỗi đau ta đã trải qua khi…”
Hắn gật đầu, hiểu rõ những lời ả chưa kịp nói. Câu chuyện về cái ngày sau khi Lich King thất thủ, ả chỉ tin tưởng kể cho mình hắn, khi ả thấy mục đích của mình trên đời đã hết, và tìm đến giấc ngủ dài thanh thản vốn chối bỏ ả bấy lâu. Nhưng khi lao mình xuống núi đá phía dưới pháo đài Icecrown , thì chỉ có cơn đói khát bất tận của bóng tối chờ đón ả. Mặc dù Sylvanas không nói ra từ đó, hắn hiểu nữ hoàng đủ rõ để nhận ra mỗi khi nỗi sợ hãi thực sự bóp thấu tâm can ả.
Giao ước với các Valkyr đã cứu sống Sylvanas ngày hôm đó, cái giao ước mà hắn đã cảm thấy biết ơn. Nếu như nữ hoàng của hắn mất đi, sẽ chẳng còn lý do gì để hắn tiếp tục cái kiếp đáng nguyền rủa này nữa. Nếu ả phải mang hình phạt là sự dày vò muôn kiếp trong bóng tối, ít nhất hắn có thể tự kết liễu mình để cùng gánh chịu sự đày đọa ấy với nàng.
“Có lẽ” hắn nói “sẽ tốt hơn nếu cứ để tôi đi”
Ngọn lửa dịu dần trong mắt Sylvanas. Trong một thoáng hắn đã thấy tàn dư của tia sáng xanh dương đã từng ánh lên trong đó. Nhưng chỉ một lúc sau, chúng lại trở nên lạnh lẽo và hách dịch. “Đã hai lần ta triệu tập ngươi về dưới trướng, Nathanos Blightcaller. Ngươi sẽ không được phép rời bỏ cho đến khi được lệnh của ta!”
==================================================
Thế giới chìm ngập trong một làn khói dày đặc. Không có một lý do, không có cảm giác. Chỉ còn nỗi căm hận. Một nỗi căm hận ăn sâu vào từng ngóc ngách trong tâm trí hắn, ngọn của nó xoắn chặt như những dây leo xuyên qua cơ thể bốc mùi khó chịu. Con người hắn xưa kia đã bị sát hại, dóng máu hắn giờ đã nhuốm mặn cánh đồng hắn từng gọi là nhà. Sinh vật này có thể đang ngự trị trong thânthể một người chết, nhưng hắn không có chút lý trí nào, hắn không cần đến thứ ấy. Hắn tồn tại chỉ để phục vụ Lich King.
Hắn quay lại khu đất nơi cái xác của nạn nhân cuối cùng nằm đó, đã bị ăn hết một nửa. một luồng sức lực ấm nóng tuôn chảy vào cơ thể khi hắn xé một miếng thịt từ cổ của nó. Hắn nhớ cảm giác phê pha khi tiếng gào thét của cô ta yếu dần, nỗi kinh hoàng đông cứng trong đôi mắt đờ đẫn khi bị hắn ăn tươi nuốt sống. Thèm khát cảm giác ấy một lần nữa, hắn cắn thêm một miếng.
Đã bao nhiêu ngày hay bao nhiêu năm qua đi kể từ khi hắn được dựng dậy? Cũng chẳng quan trọng chút nào. Thời gian là gánh nặng của lũ người phàm, và món quà của Chủ Nhân đã giải thoát hắn khỏi nó. Mục đích duy nhất giờ điều khiển mọi hành động của hắn, là lây lan dịch bệnh undead khắp của vương quốc điêu tàn mang tên Lordaeron. Tàn phá chính miền đất mà linh hồn người của hắn đã từng yêu quý. Nếu vẫn còn chỗ cho cảm xúc nào ngoài sự hiểm ác trong trái tim, thì hắn đã có thể cười to cười dài vì sự trớ trêu này.
Hắn dừng việc đánh chén lại và chờ đợi. Hắn chờ đợi vì chỉ thị của chủ nhân khiến hắn phải làm thế.
Một lúc sau hắn cảm nhận được điều đó. Thứ tà pháp đã tái sinh cho cơ thể vô hồn của hắn, giờ bắt đầu khiến cô ta động đậy. Hắn chiêm ngưỡng cái xác vừa mới là con mồi của hắn đứng lên trở thành Scourge, rồi cũng sẽ thèm muốn diệt trừ sự sống như hắn. Cô ta nhìn hắn, nỗi sợ hãi trong ánh mắt giờ đã biến mất, thay thế bằng cơn giận giữ vô hạn.
Cô ta có thể đã cười nếu như bộ hàm không bị mất hết thịt. Va hắn có thể cũng đã cười lại nếu không bất ngờ thấy những mũi tên bắn tới xuyên qua đầu cô ta. Thân thể của kẻ mới đứng lên lại đổ xuống thành một đống, không đầu, và co giật.
Hắn quay lại đối mặt với kẻ tấn công. Ba thân hình mặc áo choàng hiện ra trước mắt hắn. Một phần bên trong hắn nhận ra thứ vũ khí của họ, và biết rằng cung tên có thể lợi hại đến mức nào, nhưng những ký ức đó chỉ mơ hồ thoáng qua. Hắn không quan tâm đến những ý thức vô dụng còn sót lại trong tâm trí của kẻ đã chết. Chỉ còn lòng thù hận dâng lên, đòi được giải phóng.
Khi hắn lấy đà nhảy về phía trước, kẻ đứng giữa ra một mệnh lệnh. Hai kẻ bên cạnh đồng loạt giương cung và bắn ra một loạt tên lớn, nhưng mũi tên rất cùn, trúng đôi chân hắn. Hắn ngã sầm ra đất. Và cứ mỗi lần hắn cố đứng lên, lại thêm những mũi tên khác giáng vào lưng khiến hắn sụp xuống. Những sinh vật khốn kiếp! Hắn không dừng lại để nghĩ xem tại sao những bóng đen kia không kết liễu hắn như kẻ vừa nãy. Hắn chỉ muốn găm hàm răng vào phần thịt lộ ra giữa những mảnh áo giáp của chúng. Khi chúng trở thành Scourge giống như hắn, sẽ không còn cần đến cung tên nữa. Lòng thù hận sẽ là vũ khí của chúng, cũng giống như của hắn vậy.
Hắn hít một hơi để kích thích cơn đói, nhưng mùi hương trong không khí làm hắn khó hiểu. Kẻ địch của hắn không phải con người cũng chẳng phải elf. Chúng không còn sống nữa – chúng cũng chết như hắn mà thôi. Sao những sinh vật như vậy lại ngăn cản hắn thỏa mãn ý chí của chủ nhân? Nỗi sợ hãi hoảng loạn như một con thú bị đánh đập bao trùm lấy hắn khi từng mũi tên giữ hắn bò lồm cồm dưới đất.
“Nathanos!”
Một giọng nữ cất lên gọi tên hắn. Không. Cái tên đó đã chết rồi, đã mục rữa trên mảnh đất bệnh dịch của nông trại nhà Marris. Sao sinh vật kia dám cả gan gợi lại ký ức của hắn! Cơn giận sục sôi vùng vẫy trong gan ruột. Hắn sẽ giết kẻ xâm phạm này, Ăn tươi nuốt sống ả, và thỏa mãn cơn đói khát chết chóc của mình.
Nhưng điều gì đó trong giọng nói của người phụ nữ mặc áo choàng giữ hắn lại. Cái tên của hắn đã trở thành một mệnh lệnh, và chỉ với một từ đó, ả ta tìm đến sâu trong những cuồng nộ vốn đã thế chỗ linh hồn hắn, và xiết chúng thật chặt.
Không. Thù hận. Ý chí của chủ nhân. Nếu ba kẻ này không phục vụ chủ nhân, chúng phải bị tiêu diệt!
“Nathanos!” ả gọi một lần nữa, lần này với tiếng chói tai vang vọng mà những banshee của chủ nhân dùng khi chiến đấu. Uy lực của nó khiến hắn hoảng hốt. Phải chăng ả được Lich King sai đến đây?
“Nathanos!” Khi tên của hắn được gọi lần thứ ba, tâm trí hắn bắt đầu nhận ra, và đuổi đám mây cuồng loạn đi mất.
Giọng nói này. Phải rồi.
Sylvanas.
Nàng kéo mũ trùm về phía sau, ánh sáng vàng đục của miền dịch bệnh chiếu lên khuôn mặt của một elf. Làn da tuyệt đẹp và tràn đầy sức sống ngày nào giờ đã xám xịt. Mái tóc vàng óng ả thì đã nhạt phai. Cặp mắt xanh dương tươi sáng biến thành đỏ rực. Một nỗi u sầu nghẹn đắng trong cổ họng khi hắn nhận ra, Sylvanas, cũng đã hy sinh. Nhưng nỗi buồn sớm nhường chỗ cho sự trầm trồ về vẻ đẹp ghê rợn hiện tại của nàng. Lúc còn sống, hắn luôn nghĩ rằng nàng có phong mạo của một nữ hoàng. Còn khi chết, nàng toát ra sự uy nghiêm của một thánh nữ.
Ánh mắt hắn liếc xuống ngón tay thô kệch của mình, vẫn còn nhuốm máu từ cuộc săn khi nãy. Một cảm giác xấu hổ lấn át sự xúc động được đoàn tụ với Sylvanas. Cái ý nghĩ rằng nàng sẽ thấy hắn như thế này, một kẻ bị nguyền rủa, gớm ghiếc so với con người trước kia, khiến hắn thấy kinh tởm bản thân. Như đã có thể chủ động, hắn đưa thay lên che khuôn mặt lở loét của mình.
“Sylvanas” Hắn khò khè qua đôi môi khô héo. Giọng hắn nghe lạ thật, và hắn nhận ra đó là lời đầu tiên hắn nói kể từ khi chết. Sự ràng buộc của Lich king chưa bao giờ cần hắn phải nói, mà chỉ cần hắn giết chóc thôi.
“Ta đến tìm ngươi đây, Nathanos, để đưa ngươi về cạnh ta.”
Hắn không xứng đáng ở cạnh Sylvanas. Thậm chí không xứng để trông thấy nàng. Vậy mà sức mạnh, quyền năng của nàng, quyến rũ hắn, xui khiến tay hắn buông xuống để có thể nhìn vào cặp mắt nàng. “Cô đã thấy… tôi trở thành thứ gì”, hắn gầm gừ “Sao vẫn muốn thứ quái vật này phục vụ cô?”
“Ta đang xây dựng một vương quốc mới, Nathanos, gồm những kẻ đã chết nhưng không còn bị kiểm soát bởi Lich King. Và ngươi sẽ trở thành nhà vô địch của ta, cùng với nhau chúng ta sẽ khiến hắn phải chịu thống khổ. Arthas sẽ phải đền tội!”
Hắn nhếch mép cười ma mãnh. Làn khói mờ mịt điều khiển tâm trí hắn đã không còn. Hắn nắm chặt tay với suy nghĩ sẽ trả thù chủ nhân cũ. Cơn giận và mối căm thù vẫn tồn tại trong tim, nhưng ý chí đã lại là của hắn.
Không, không phải của hắn.
Là của nàng, như xưa nay vẫn luôn vậy.
Nathanos đứng dậy. Hắn tiến lên một bước, rồi cúi đầu. “Tôi là của ngài, Dark Lady, đến tận cuối cuộc đời”
* * *
Nathanos nhìn bàn tay trái của hắn. Vẫn còn đủ da và cơ để giương cung, và để dạy thằng đệ tử ngu xuẩn nhất cách lắp tên. Nhưng hắn có thể nhận thức được rằng mình đang yếu dần. Da thịt của một undead vẫn tiếp tục sự phân hủy không thể tránh khỏi, và sẽ đến một ngày bàn tay này trở nên vô dụng hoặc thối rữa hết. Thế thì còn được lợi ích gì cho nữ hoàng nữa?
Hắn tự nhủ rằng dù có trở thành một cái vỏ vô dụng, hắn vẫn biết phải thi hành nghĩa vụ của mình. “Ngài muôn tôi làm gì, thưa nữ hoàng?”
Sylvanas gật đầu. “Arthas từng ép các Valkyr tái sinh các kỵ sĩ chết cho quân đội của hắn. Nghi thức đó quyền năng hơn nhiều so với việc biến xác chết thành Forsaken hiện giờ. Chúng có thể tái tạo cơ thể cho ngươi, mạnh mẽ hơn, bền vững hơn.”
“Các Vakyr không thể làm vậy cho tất cả người của ta sao?” Hẳn hỏi.
Sylvanas ngước nhìn dung nhan bí ẩn của hồn ma chiến binh. “Việc này là quá sức, bản thân họ cũng không sẵn sàng đảm nhận. Nếu không có sức mạnh của Lich King truyền cho, ta nghĩ họ phải hy sinh một phần cơ thể mới thành công được.” Ả quay sang nhìn hắn. “Nhưng đây là mong muốn của ta, nên sẽ phải thực hiện”
Hắn tiến gần hơn và nhìn vẻ mặt của Nữ hoàng Banshee. Hắn đã định sẽ chọc tức ả ta một lần nữa. Nhưng hắn muốn nhiều hơn thế “Nếu mỗi Valkyr chỉ có thể làm điều đó một lần… Tại sao lại chon tôi?”
Có phải hắn vừa thấy nỗi đau trong mắt ả? Nếu đúng là vậy, thì nó cũng chỉ trong chớp mắt, rồi bị thay thế bởi lòng quyết tâm và ý chí sắt đá. “Ta đã nói rồi. Quân Legion muốn nuốt chửng mọi thứ. Ta cần nhà vô địch bên cạnh mình.”
Đó chính là cảm giác thỏa mãn nhỏ mọn mà hắn muốn. Nhưng có thứ cảm xúc gì đó trào dâng trong hắn mỗi khi ả gọi hắn như vậy.
“Thế thì bảo sinh vật này khẩn trương lên” Nathanos nói “Tôi còn nhiều người phải huấn luyện”
Sylvanas ban cho hắn nụ cười mờ nhạt nhất trước khi quay sang ả Valkyr gật đầu. Linh hồn ấy bay tới bên một phần lõm của bức tường. Nữ hoàng thì thầm câu thần chú và những khối đá tách ra, để lộ đường hầm bí mật. Đây chỉ là một trong rất nhiều mật đạo khác trong thành phố để không ai nắm bắt được hành tung của ả, và hắn khá chắc vẫn có một vài trong số đó ả giữ kín kể cả với hắn.
Họ đi qua một mê cung loằng ngoằng được thết kế để làm tên sát thủ giỏi nhất cũng phải bối rối. Ả Vaklyr có vẻ biết đường, có lẽ bị thu hút bởi thứ năng lượng hắc ám từ Quận Ma Pháp. Một lúc sau, nguồn năng lượng ấy trở nên quá rõ ràng đến mức ngay cả hắn cũng cảm nhận được.
Họ qua lối rẽ cuối cùng và đến một ngách cụt. Bằng một lời nói và một cử chỉ từ Sylvanas, lối đi mở ra, và họ lại buwcs tới.
Bốn bề chật kín những giá sách và pháp bảo. Hai phiến đá lớn nằm trên dàn tế chính giữa gian phòng. Một bên còn trống. Còn bên kia giữ một con người chỉ mặc chút quần áo, bị bịt miệng, đang cố giãy giụa khỏi sự trói buộc của những sợi dây da. Bên cạnh tên đó là những mảnh giáp vàng lộng lẫy, một cây búa chiến, và một tấm khiên. Nathanos nhận ra biểu tượng của Hội Argent Crusade trên những trang bị đó. Mặc dù không thể chống cự, nhưng tên kia không hề bị què hay thương tật gì. Nathanos tặc lưỡi. Cuộc đời hắn đã bắt sống hoặc giết chết biết bao tên paladin, nhưng chả mấy tên được lành lặn như thế này.
Chỉ tay vào tên đó, Blightcaller quay sang hỏi nữ hoàng “Gì đây?”
“Nguyên liệu” ả Valkyr trả lời bằng chất giọng băng giá.
Sylvanas bước vòng quanh phiến đá có người. “Phải có một vật hiến tế cho nghi lễ này. Thứ máu thịt… có họ với ngươi” Ả dừng lại gần đầu của tên hiệp sĩ đó rồi hướng ánh nhìn tới Nathanos.
Kiểu thử thách gì đây? Ả muốn hắn thấy điều gì? Nathanos tới gần, quan sát những đặc điểm của thằng người. Có vài thứ quen thuộc từ cặp lông mày rậm ấy, bộ hàm chắc chắn, và ánh mắt cương nghị khi tên này vẫn cố gắng thoát thân.
Hắn bất ngờ nhận ra tên hiệp sĩ này mang những nét giống như hình dạng con người của hắn ngày xưa. Từ lúc hắn thức tỉnh đến giờ đã quá lâu rồi, đến nỗi hắn nghĩ những ký ức đó đã mất. nhưng khi thấy con người này, cảm giác như dang nhìn vào hình bóng của quá khứ vậy.
Quá khứ của hắn…
Ngay lúc đó, ánh mắt của tên người nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Chúng không hề sợ hãi, chỉ thấy sự khinh bỉ, và sự nhận thức.
Nathanos cúi xuống gỡ miếng bị mồm của tên tù binh. “Xin chào, em họ”
Vẻ kinh tởm hiện rõ trên khuôn mặt Stephon. “Ta đã nguyện cầu với Ánh Sáng rằng ngươi đã thực sự chết, rằng linh hồn ngươi đã được yên nghỉ” Có nỗi buồn trong câu nói, nhưng có cả sự cay nghiệt.
Nathanos cười khẩy: “Nói anh nghe, chú đã tiêu đồng vàng mà Cảnh Binh Tướng Quân tặng chưa?”
“Ta giữ nó”, tên hiệp sĩ trả lời với giọng đầy khiêu khích. “Ta đã giữ nó suốt nhiều năm sau khi Stratholme thất thủ, sau khi quân Scourge tàn phá Lordaeron, mong rằng một cách nào đó anh họ ta có thể sống sót. Ta thường hỏi chuyện gì đã xảy ra với ngươi, chỉ để nhận lại những cái nhún vai và sự im lặng túng túng. Sau đó ta bắt đầu nghe chuyện về con ác quỷ mang tên Blightcaller đang ám nông trại nhà Marris, sát hại những anh hùng của Liên Minh muốn khôi phục hòa bình. Ta đã sợ rằng đó là sinh vật đã sát hại Nathanos, và thề sẽ lấy đầu nó. Chỉ đến khi ta nghe lỏm được hai người tị nạn từ Darrowshire thì thầm tên thật của con quỷ, ta mới biết ngươi đã trở thành thứ gì. Và ngày hôm đó, ta đã ném đồng tiền xuống sông.” Stephon nhổ một bãi xuống sàn.
Nathanos đứng yên lặng. Chẳng có lý do gì để chối bỏ sự thật. Hắn đã nằm vùng ở nông trại theo chỉ thị của nữ hoàng, thu hút kẻ địch rồi tàn sát chúng, Hắn đặc biệt khoái trá khi hành hạ những cảnh binh tộc elf đến từ phía bắc, những đồng đội Farstrider hắn từng sánh vai chiến đấu và chỉ đạo. Vẻ kiêu căng ngạo mạn của chúng tắt dần khi máu chảy, hoặc biến thành khuôn mặt nhăn nhó khi bị tái sinh thành Undead. Và suốt thời gian đó, không cần biết những kẻ kia anh hùng đến mức nào, hay đã từng là bạn hữu thân thiết đến đâu, Nathanos không hè cảm thấy hối tiếc hay thương xót. Hắn chẳng cảm giấy gì hết. Hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ mà hắn cho rằng rất hợp với mình. Hắn đã mang chiến thắng về cho Dark Lady, và không còn mong muốn điều gì hơn thế.
Sylvanas vỗ lên vai kẻ tù binh, khiến Stephon giãy giụa phản kháng. “Ta nghe nói từ khi nhận danh hiệu hiệp sĩ, chú em này vẫn thường tuần tra miền bệnh dịch gần nông trại nhà ngươi. Hắn cũng giết không ít người của ta nữa đấy” Giọng ả lạnh tanh khi tiến đến gần Stephon “Dĩ nhiên ta có thể sai Dark Ranger lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, nhưng may là ta chưa bao giờ ra lệnh đó. Giờ chú hiệp sĩ này sẽ phục vụ một mục đích lớn hơn.”
“Ta sẽ không bao giờ phục vụ ngươi” Stephon nghiến răng nguyền rủa.
“Đừng lo, chú em à” Nathanos nói, lời lẽ của hắn thật đen tối và nặng nề. “Ý nữ hoàng không phải vậy đâu”
Nữ hoàng Banshee mỉm cười “Không hẳn là vậy”. Sylvanas không nói nữa và lùi ra xa.
Nhìn xuống cậu em họ đang tuyệt vọng trước mắt mình. Một chút rung động không quen thuộc dấy lên trong lồng ngực Nathanos. Thương tiếc ư? Không, hắn không nghĩ mình còn có thể cảm thấy thế nữa. Nhưng hắn không ghét tên hiệp sĩ này, không như hắn ghét tất cả người sống. Hắn nhận ra đó là hãnh diện. Một phần trong hắn thật sự tự hào vì Stephon đã đạt được ước mơ hồi bé. Thậm khi ước mơ đó sắp sửa bị hủy hoại.
Nathanos nhìn lên Sylvanas và bắt gặp ánh mắt ả. Đây là thử thách chăng? Ả ngờ vực rằng tình cảm dành cho cậu em sẽ khiến hắn phải bội ả chăng? Có phải muốn xem, liệu trong khoảnh khắc quyết định, hắn có từ bỏ mọi thứ vì một chút tính người lay lắt còn sót lại?
Nhưng dĩ nhiên là không còn lựa chọn nào khác. Ý thức của một con người đã chết từ lâu không thể khiến Nathanos Blightcaller do dự lời thề.
“Cứ thế đi vậy” hắn buông câu đó khi bước lên phiến đá không người.
“Ánh Sáng sẽ cứu ta!” Stephon hét lên, nhưng sự tuyệt vọng trong giọng nói đã khiến hắn trở thành kẻ nói xạo.
“Ánh sáng không tìm được ngươi ở đây đâu, nhóc à” Nathanos trả lời, mắt nhìn nữ hoàng của hắn “Cùng với nhau, chúng ta sẽ hòa mình vào bóng tối”
Không một tiếng động, ả Valkyr đậu xuống giữa tên người đang vùng vẫy và tên undead trầm lặng. Nathanos nhìn ả, khuôn mặt đáng sợ của hắn che dấu một nỗi buồn và do dự phía sau. Đôi cánh sải rộng và đôi tay giơ cao, ả Valkyr gần như lấp kín gian phòng. Ả đọc câu thần chú bằng ngôn ngữ cổ xưa như một khúc hát bi thương vẫn vang vọng quyền năng của Lich King trong đó. Bóng ma ấy lơ lửng phía trên hai phiến đá, những tia sáng màu xanh và vàng tỏa ra từ đôi tay. Thế giới xung quanh Nathanos nổ tung trong một bản hợp âm của lửa và sự đau đớn tột cùng.
Quá nhiều đau đớn.
====================================
Khi những cơn thống khổ thoái trào và tri giác quay trở lại. Nathanos mở ra và nhìn quanh gian phòng.
Ả Valkyr quỳ gục trong góc. Sinh vật vừa mới đây còn rất tơ lớn và đáng sợ, giờ lại thật nhỏ bé, dễ tổn thương.
Dark Lady đứng cạnh hắn “Ngươi cảm thấy sao, Blightcaller?”
“Như đã chết” hắn trả lời “Mặc dù không chết nhiều như lúc trước”
Giọng nói của hắn thật khác lạ. Âm thanh đó không yếu ớt đau đớn như bị cứng họng, cũng không mang sức sống của một con người. Không phải tiếng kêu của banshee, mặc dù cũng có hơi giống một chút.
Cặp mắt Sylvanas sáng lên “Đứng dậy đi, nhà vô địch!”
Hắn bước chân xuống khỏi bàn tế bằng đá. Khẽ thở một tiếng kinh ngạc khi đứng lên, vững vàng trên đôi chân dường như chưa hẳn là của mình. Như một đứa trẻ háo hức mở hộp quà, hắn cởi bỏ chiếc găng, rồi trầm trồ trước những ngón tay linh hoạt.
Không còn những phần xương nhô ra. Không còn những miếng cơ lủng lẳng nữa. Dù không phải bàn tay người sống, nhưng vẫn nguyên vẹn, và khỏe mạnh.
Bàn tay xứng đáng với nhà vô địch của nữ hoàng, Nathanos nghĩ.
Hắn sờ lên mặt. Thay vì làn da mỏng dính, khô ráp từng bám lỏng lẻo trên hộp sọ của hắn, hắn nhận thấy da thịt tròn trịa. Đầu ngón tay hắn lần theo bộ bàm được tô điểm với râu ria lởm chởm, hắn kinh ngạc trước những cảm giác ấy, cảm giác gần như chạm lên một con người.
Gần như vậy.
Hắn quay sang Sylvanas “Trông tôi thế nào?” Hắn cố gắng tỏ vẻ như điều này chẳng quan trọng đối với hắn, nhưng thật ra là có.
“Tự phụ quá đấy, Blightcaller!” giọng ả đầy vẻ giễu cợt, nhưng hắn cảm nhận được cả niềm vui trong đó. Là do thấy hài lòng vì Valkyr hùng mạnh cũng phải phục tùng ả, hay đơn giản ả chỉ thích thú với món đồ chơi mới? Ả đưa hắn lại một chiếc gương lớn đóng khung lộng lẫy trên tường. “Hãy tự mình chiêm ngưỡng đi”
Hồi còn là Cảnh Binh Tướng Quân của Silvermoon, Sylvanas đã rất phóng túng với sở thích về gương. Và tại sao lại không chứ? Kể cả với tiêu chuẩn của tộc Elf, người thứ hai trong ba chị em nhà Windrunner đã mang một vẻ đẹp hiếm thấy. Các lãnh chúa từ vô số quý tộc gia đã từng tìm đến cầu thân. Kể cả Hoàng Tử Sunstrider, nghe nói cũng từng ngưỡng mộ vẻ đẹp ấy.
Nhưng người đã chết không cần đến gương phản chiếu làm gì. Chủng chỉ gợi nhớ cho những kẻ bị ruồng bỏ về vẻ ngoài gớm ghiếc của họ, những phần thịt bị phân rã khiến những chủng tộc khác kinh sợ xa lánh. Những undead đã nhân cách hóa cho cái số phận không thể tránh khỏi đang chờ đón tất cả những kẻ còn sống – đến một ngày, thân thể họ sẽ nằm thối rữa trong lòng đất… trừ khi được nữ hoàng Banshee gọi lên phục vụ.
Sylvanas vẫn giữ một vài chiếc gương trong phòng mình. Mặc dù nét thanh tú vốn có của ả đã bị cái chết lấy đi, hình dạng undead của ả vẫn mang một vẻ quyến rũ u ám mà Nathanos thấy cuốn hút. Thậm trí trong số kẻ thù của nàng ở thế giới người sống, hắn thừa biết rằng vẫn còn những tên đạo đức giả, ngoài mặt thì phỉ báng nàng và khinh miệt Forsaken, nhưng trong bóng tối vãn bí mật rỉ tai nhau xưng tụng Dark Lady. Và dù nàng không để chúng thấy được, hắn vẫn nhận ra một phần sâu thẳm trong nàng tận hưởng sự chú ý đó.
Nathanos nhìn vào tấm gương. Mặt hắn vàng vọt và hốc hác, nhưng cơ mặt có vẻ chắc chắn. Lần đầu tiên kể từ sau khi chết, hắn đứng thẳng vào cao ráo, chứ không phải gù lưng tôm như ông già lọm khọm. Nếu không phải vì đôi mắt đỏ, thì thứ ánh sáng lờ mờ của Thành Phố Ngầm đã khiến hắn bị nhầm lẫn là một con người.
Hắn thấy hài lòng với sự biến dạng này, nhưng không muốn để Sylvanas biết “Tôi nghĩ… thế này cũng được đấy”. Hắn nhìn nụ cười của ả biến mất một lúc, thay vào đó là một thoáng tức giận, rồi sau nữa là sự thỏa mãn trở lại.
“Ngươi sẽ tiêu diệt hàng nghìn tên quỷ dưới dánh nghĩa của nữ hoàng!” ả tuyên bố.
Bản năng cho hắn biết rằng ả đã đúng. Với sức mạnh mới này hắn sẽ phục vụ ả tốt hơn trong những cuộc chiến sắp tới. Và sau những thắng lợi, nếu cực kỳ may mắn, họ sẽ cùng chết thật sự và cùng chịu đày đọa với nhau.
Rồi chợt nhớ ra hình hài hắn đang trông thấy không hoàn toàn là của mình. Hắn quay đầu nhìn chiếc bàn tế còn lại, giờ trống trơn chỉ một vài vệt nhớt còn sót lại. Những món trang bị của tên paladin vừa mới còn sáng bóng, giờ đã trầy xát vương vãi dưới sàn. Nathanos tự nhủ đó chỉ là những mảnh rác còn lại của kẻ địch. Chỉ vậy, không có gì hơn.
“Ngươi giữ bộ đồ rách rưới ngày xưa đủ lâu rồi đấy” Dark Lady nói với hắn, và hắn biết đó là sự thật. Tại sao hắn vẫn mang bộ trang phục bẩn thỉu mà hắn đã mặc hồi còn là người.. hồi còn là Scourge? Có phải đơn giản vì hắn chẳng quan tâm đến mức không thèm đổi thay? Hay vì hắn vẫn ăn mày dĩ vàng và cảm thấy thoải mái với nó?
Sylvanas ra hiệu vào một góc tối, và giờ hắn mới để ý có một dark ranger đứng gác trong gian phòng này. Nữ Hoàng banshee thật thông minh, đã giữ một cung thủ bên cạnh để giết hắn lỡ như phép thuật của Valkyr không như ý. “Anya, đưa nhà vô địch của ta đến kho vũ khí, và tìm trang phục phù hợp với địa vị của hắn.
Dark Ranger kia tuân lệnh, ra hiệu cho Nathanos dẫn đường. Hắn gật đầu với Sylvanas rồi rời đi, hình dáng ả khuất dần trong ánh đèn mờ ảo.
Sau khi ra khỏi con đường hầm bí mật, hai người đi qua hành lang dài tới vòng ngoài của thành phố ngầm. Tiến vào khi dân cư, Nathanos mới thấy điểm bât lợi của mình dạng mới này. Giống như những khả năng khác, khứu giác của hắn cũng nhạy bén hơn trước. Khi một nhóm ba tên forsaken đi ngang qua, mùi hôi thối từ thâm xác chúng khiến hắn suýt thì nôn. Hắn không nhận thấy mùi này từ khi tỉnh giấc sau nghi lễ, nhưng ngoài này, giữa hàng nghìn undead, uế khí xộc vào mũi hắn từng cơn.
Nathanos gắng chịu đựng đến khi ba đứa kia đi qua, sau đó tự tuyên thệ một mình rằng hắn sẽ không lơ là cảnh giác như thế nữa.
Không biết Anya có nhận ra khiếm khuyết của hắn không, nhưng cô ta không đề cập đến nó, mà nói
“Đã lâu lắm rồi tôi không thấy Dark Lady hài lòng như vậy. Ngay khi nhận ra các Valkyr có thể thực hiện nghi lễ ấy, ngài đã gọi ngươi.”
“Nữ hoàng của chúng ta rất thông thái” hắn gật đầu trả lời “Thân thể này nên giúp ta phục vụ ngài tốt hơn”
Anya cười khẩy, âm thanh đó khiến hắn bực mình.
“Ngươi không đồng ý sao?” hắn gằn giọng, ít nhất tính khí của hắn không hề thay đổi.
“Không phải thế” – Cô ta nhún vai
“Thế thì là gì?” Hắn chỉ còn thiếu mỗi hét lên, vì dark ranger kia có vẻ thoải mái quá mức hắn chấp nhận được.
Cô ta thở dài “Đúng là nay nữ hoàng đã có một nhà vô địch hùng mạnh hơn. Nhưng đó không phải điều ngài mong muốn nhất”
Hắn dừng chân lại và đối diện với cô ta. Nathanos nheo mắt lại, tức giận vì kiểu ăn nói bóng gió của cô ta “Nói rõ ý của cô đi”
“Sylvanas đã thách thức cả một vương quốc khi thăng chức cho ngươi làm đô đốc cảnh binh. Ngài lùng sục khắp Miền dịch bệnh để giành người về từ tay the Scourge. Và hôm nay ngài hi sinh một phần tài nguyên quý giá nhất để phục hồi sức mạnh cho ngươi. Nghĩ mà xem, Blightcaller, rồi nói xem vì sao một kẻ khôn ngoan như ngươi có thể không nhận ra sự thật hiển nhiên như thế?
Nathanos trừng trừng nhìn Anya, nghiến chặt răng. Lúc đó khuôn mặt cô ta không còn nhơn nhơn được nữa. Đồ thuộc hạ ngu xuẩn! Nữ hoàng không để tâm đến những điều viển vông đó.
Cả hắn cũng vậy. Không biết trái tim phàm trần của hắn dã từng chứa đựng những cảm xúc gì, giờ đây chỉ còn chỗ cho giận dữ và khinh miệt. Hắn là Nathanos Blightcaller, Nhà vô địch của Nữ hoàng Banshee. Hắn gần như mỉm cười khi nghĩ về những tai họa hắn sắp mang đến cho kẻ địch của mình.
Hắn bước tiếp, Anya theo sau im lặng phục tùng.
Những tiếng kim loại va chạm nhau hòa vào không gian khi họ bước vào Quận Chiến Binh. Những thầy huấn luyện quát tháo bọn lính mới đang tập chém lên đám bù nhìn, và một tên tù binh Alliance xấu số. Nathanos đã giành biết bao thời gian biến lũ tân binh thành những tinh binh siêu hạng, và chỉ liếc qua hắn đã biết đám này quá mức thảm hại. Hắn cau có, tự thề sẽ chỉ bảo chúng tử tế sau, rồi bước tiếp vào khu quần áo.
Bức tường đá của gian này xếp đầy những giá cao, chồng chất trang phục và vũ khí. Nathanos tìm kiếm một chút giáp lưới mặc cùng với đồ da để vẫn bảo vệ tốt mà không để lộ hành tung. Hắn chọn những mảnh màu lục và xám có thể ẩn mình giữa cả rừng cây và cả bóng tối.
Khi hắn chuẩn bị rời đi, ánh sáng mờ mịt phản chiếu trên bề mặt kim loại nhẵn bóng hướng ánh mắt hắn đến một giá đồ lộn xộn. Hắn dịch vài món ra ngoài, để lộ ra một chiếc áo giáp sạch sẽ và được bảo quản tử tế. Suy nghĩ tron đầu hắn lần trở về nghi lễ ấy, về với chiếc bàn tế trống trơn bên cạnh hắn, về với một sự lựa chọn.
Trong một thoáng, hắn nhận thấy một điều lạ lùng, bất ổn. Một cảm xúc đã xa vắng từ cái ngày hắn chết. Một sự yếu hèn, trần tục đã âm thầm đeo đẳng theo hắn, và cuối cùng, sau bao ngày tháng, dã tìm đến ngẹn đắng trong cổ họng.
Nathanos thấy tiếc nuối.