"Anh ơi, ngày mai em sẽ gặp mặt ngài Chrono! Xin hãy dạy cho em cách để chiếm trọn trái tim của ngài ấy!"

"... Anh hiểu rồi."

Đứa em gái 14 tuổi tuyệt vọng cầu xin tôi chỉ cho bằng đôi mắt to tròn lấp lánh. Con bé đang vận trên người một bộ váy bồng bềnh. Đây chính là nàng tiểu thư vô tư đến lạ của gia đình chúng tôi.

"Ngài Chrono rất thích những chú mèo. Em hãy ngay lập tức đặt làm một cặp tai mèo mềm mại để cài lên đầu lúc gặp mặt đi."

Lời hồi đáp của người anh trai nhiều hơn 7 cái xuân xanh khiến con bé sửng sốt vô cùng.

"Anh có chắc không đấy?"

Em gái tôi hỏi lại. Tôi gật đầu chắc nịch.

"Em hiểu rồi, ừm, em sẽ bảo Mary đi may một cặp nhanh nhất có thể."

Con bé siết chặt nắm tay để thể hiện quyết tâm. Em gái tôi đúng là đáng yêu đến chết đi được.

Cô công chúa nhỏ nhà chúng tôi khá nổi tiếng trong giới thượng lưu, ấy thế mà thực chất lại chỉ là một đứa trẻ thật thà ngốc nghếch. Đó chính là điểm yếu của em ấy. Ẩn bên trong ngoại hình mỏng manh dễ vỡ là một sức mạnh long trời lở đất cùng ý chí mạnh mẽ đến không ngờ.

Tôi lo lắng cất lời.

"Anh sẽ đảm bảo cặp tai mèo đó có thể nắm chặt trái tim của bất kì thằng đàn ông nào, vậy nên ngày mai, trước khi tới gặp Ngài Chrono, hãy đến chỗ anh."

Khuôn mặt con bé sáng bừng lên rạng rỡ.

"Cám ơn Onii-sama! Em yêu anh nhất trên đời!"

Cạch. Ngay khi cánh cửa đóng lại, Ineg, tay hiệp sĩ canh phòng, bắn cho một ánh nhìn phát ra tiếng.

Này tên kia, im lặng một chút đê.

Ngày hôm sau, tôi cẩn thận kiểm tra cặp tai mèo mềm mại của Erin.

"Hàng xịn rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tiến lên nào em gái của anh!"

Tôi tiễn con bé ra ngoài.

Chúng dễ thương thật đấy. Tôi phải khen ngợi Mary vì đã bỏ công làm ra thứ này mới được.

Vài tiếng sau.

Erin đến để trách móc tôi với đôi mắt đẫm lệ.

"Anh trai đúng là đồ nói dối! Anh làm ngài ấy ghét em rồi đấy? Ngài ấy gọi em là hàng nhái!!"

"Bỏ đi em. Một thằng đàn ông không hiểu được sức quyến rũ của tai mèo thì chẳng đáng đâu."

"Em sẽ không nói chuyện với anh một tuần!"

Trời ạ, em gái tôi đang vừa khóc vừa chạy về phòng với điệu bộ chẳng ra dáng một quý cô gì cả.

Kiểu này thì cái hôn ước đi tong luôn rồi. Đen thật đấy.

Đám hiệp sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Cơ mà khỏi lo. Erin ngốc tệ, nên con bé sẽ quay lại đây trong dưới hai ngày thôi.

***

"Onii-sama! Hôm qua anh đã ăn năn hối cải về tội lỗi của mình chưa!?"

"Chưa, chưa một chút xíu nào luôn."

"Tại sao chứ!?"

"Vì lấy một gã không hiểu được vẻ đẹp của tai mèo đích thị là sai lầm."

"Thật vậy sao?"

"Thật. Tin anh đi. Anh mày là một người thành công trong cuộc sống cơ mà. Anh có một cô vợ đáng yêu kinh khủng, kèm theo một công việc mà ai nấy đều mơ ước ."

Rốt cuộc thì tôi sẽ là người kế nghiệp gia đình mà, đương nhiên là tôi phải xuất chúng rồi. Đó là một sự thật không thể chối cãi.

Đáng ra Erin phải rất tức tối, nhưng sau khi ngẫm nghĩ những lời tôi nói với khuôn mặt sưng sỉa, con bé cũng đành chấp nhận.

"Em hiểu rồi…"

"Vậy tiếp theo thì thế nào đây? Em đã nhận được một lời cầu hôn khác rồi phải không?"

"Dạ! Tuyệt thật đấy, làm sao mà anh biết được thế!?"

Chẳng cần phải là thiên tài gì cũng biết được thôi, em gái của anh ạ. Việc em có thêm người cầu hôn chỉ là vấn đề thời gian, dẫu sao tất cả mọi người đều đang sốt sắng chuẩn bị cho việc cưới xin mà.

"Em muốn làm gì với gã tiếp theo nào? Em muốn hắn từ chối em? Hay là muốn hắn căm ghét em?"

"Lựa chọn kiểu gì đấy!? Anh sai rồi, em muốn được yêu quý cơ!"

"Hừm."

"Ngày mai sẽ tới lượt Ngài Windal. Em phải làm gì đây? Nghe nói ngài ấy là một người vô cùng uyên bác, nên em lo lắm… làm sao để em có thể trở nên xứng đôi vừa lứa với ngài ấy đây? Liệu em có thể đem lại cho ngài ấy sự thanh thản trong tâm hồn không?"

"A, anh nghĩ ra rồi."

Tôi lôi một quyển sách mới tinh ra từ trong ngăn kéo.

"Cầm lấy."

"Ừm, cái gì đây… địa lý ư? Sao mà em có thể đọc một thứ phức tạp như thế này chứ…"

Tôi xoa đầu con bé mấy cái để ngăn nó bật khóc.

"Không sao đâu. Em chẳng việc gì phải đọc thứ này cả. Chỉ cần ăn nó thôi."

"Ể… ăn ư? Nếu em cho nó vào bụng thì sẽ nhớ được sao!?"

"Chuẩn không cần chỉnh. Nhưng em phải ăn cho bằng sạch, nếu không sẽ chẳng có tác dụng gì đâu. Em có làm được không?"

"Dạ!"

"Sữa ấm sẽ có ích đây. Ăn ngon ngủ ngon nhé em gái của anh."

"Tạ ơn Onii-sama!"

Vẻ hân hoan hiện lên trên khuôn mặt con bé, còn cặp má thì nhuốm một màu đỏ hồng. Con bé ôm cuốn sách vào ngực rồi lủi ra ngoài. Em gái anh đúng là dễ thương kinh khủng.

Cạch. Cánh cửa đóng lại.

Cùng lúc ấy, tay hiệp sĩ duy nhất ở trong căn phòng là Ineg bước tới một bước.

"Ngài Kurd. Nói dối tiểu thư là không tốt đâu."

"Chú khỏi lo, con bé khoẻ như vâm ấy."

"Nhưng mà."

"Đã bảo là không sao đâu mà."

Ngày hôm sau, Erin bị đau bụng và buộc phải hủy hết mọi dự định trong ngày.

Ba ngày hôm sau, con bé lại trở nên giận dỗi vô cớ.

"Em đã ăn rồi mà vẫn chẳng nhớ được gì sất."

"Đấy là tại em vứt bớt một phần đi đấy."

"Ngài Kurd!"

Ineg chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai anh em chúng tôi. Cậu ta đã quen biết với bọn tôi từ thuở bé thơ, nên chuyện này rất thường xuyên xảy ra. Tôi nhún vai và hỏi em gái.

"Thế chuyện với Ngài Windal ra sao rồi?"

Những giọt lệ lập tức ứa ra trên đôi mắt của Erin. Lúc khóc mà mặt con bé vẫn trông thật dễ thương quá đi.

"Khi em nói rằng mình đã ăn một cuốn sách, ngày ấy bảo, 'Ta không thể nào tin em được', rồi chạy mất dép luôn!"

"Anh hiểu rồi. Chúng ta không cần một thằng đàn ông không biết trân trọng những nỗ lực của em. Anh và em đều đã học được một bài học sống quý giá."

"Ể…"

Erin ngẩng mặt lên đầy ngạc nhiên.

"Anh nói chí phải, rõ ràng em đã cố hết sức để ăn nó! Em đã tiếp tục ăn dù cho bụng mình bắt đầu nhói đau!"

"Hắn ta lại còn bỏ chạy nữa, đúng là một gã nhỏ nhen. Hắn không xứng với em một chút nào đâu."

"E-em hiểu rồi, anh nói đúng."

Erin gật đầu hưởng ứng sau đó rời đi.

***

Kể từ lúc đó trở đi, Erin vẫn tiếp tục đi xem mắt. Trên cả việc đang ở độ tuổi xuân thì hoàn hảo cho chuyện cưới xin, con bé còn rất hòa đồng và lễ phép, vậy nên việc Erin trở nên nổi tiếng, âu cũng là lẽ đương nhiên.

Và cứ mỗi lần như thế, em ấy sẽ lại xin lời khuyên từ tôi sau đó thực hiện theo, để rồi nhà trai phải bỏ chạy toé khói. Dần dần, con bé đã được gán cho cái danh, "kẻ kỳ quặc".

"Onii-sama! Dù cho em đã nghe theo lời khuyên của anh, nhưng mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn!"

"Anh hiểu rồi. Vậy tiếp theo là ai nào?"

Dù cho tôi chẳng giúp được gì nhưng con bé vẫn tới chỗ tôi để xin lời khuyên. Kỳ lạ thật đấy.

Chà, tôi đoán đó là kết quả của lòng tin mà hai anh em tôi đã cùng nhau gây dựng suốt bao năm trời.

"Tiếp theo là Ngài Euphilia, rồi đến Ngài Gynwey, rồi cả…"

"Hả!?"

Tôi vô thức lên giọng. Những cái tên Erin vừa đọc lên thuộc về mấy gã sở khanh có tiếng.

"Bỏ đi em, hãy hủy buổi xem mắt đi."

"Nhưng nếu em làm thế thì sẽ chẳng còn ai khác cả!"

Erin nói.

Tôi thành thực trả lời.

"Em ngốc thật đấy, dĩ nhiên là vẫn còn rồi. Được rồi, nghe đây, hãy làm chính xác theo những gì anh sắp nói. Ngay lập tức đến chỗ cha mẹ của chúng ta và khóc rống lên rằng, 'Không~! Con không làm tiểu thư quý tộc nữa đâu~! Con không muốn lấy chồng~!"

"Onii-sama, vậy anh muốn em thành ra cái gì đây!?"

"Anh muốn em được hạnh phúc."

Nghe những lời tôi nói, nỗi buồn thoáng hiện lên trên gương mặt của Erin.

"Nhưng nếu em không muốn hạnh phúc, thì anh cũng chẳng ép."

"Ể? Dĩ nhiên là em muốn hạnh phúc rồi! Muốn lắm chứ! Anh đang nói thật phải không? Em tin anh đấy, Onii-sama!"

Erin đưa ra quyết định rồi rời khỏi căn phòng.

Cách.

Tôi nói với Hiệp sĩ Ineg bằng một vẻ mặt nghiêm túc.

"Giờ thì anh bắt đầu lo lắng thực sự rồi đấy."

***

Nước mắt lưng tròng, Erin lại tới chỗ tôi.

"Híc, sụt sịt."

Con bé đang khóc, nên chắc là đến để phàn nàn đây mà. Tôi đánh giá cao sự cố gắng của Erin, chỉ có điều là con bé cũng đã đến tuổi trưởng thành rồi, nên tôi mong nó có thể bình tĩnh và kiềm chế bản thân lại một chút trước khi tới đây.

"Ch-cha và mẹ, họ đã hét lên và nổi xung với em…"

"Anh hiểu rồi."

"Họ nói em là một đứa con gái hư hỏng."

Con bé tiếp tục khóc.

Gương mặt mếu máo của con bé thật kinh khủng. Hiệp sĩ Ineg trông có vẻ bồn chồn. Chắc là cậu ta muốn đưa khăn tay của mình cho Erin đây mà.

Chẳng có gì sai nếu cậu ta làm vậy cả. Tuy nhiên, tôi hiểu lý do tại sao mà cậu ta không thể làm thế.

"Họ nói với em là không còn người nào tử tế cả."

Híc híc híc, con bé tiếp tục rơi lệ.

Hiệp sĩ Ineg trưng ra một vẻ mặt thương tâm.

"Dĩ nhiên là có rồi, ngay ở trong căn phòng này này."

Tôi chỉ ra.

"Erin, ngẩng mặt lên và nhìn quanh đi nào. Em có thấy một người đàn ông tuyệt vời đang ở đây không?"

Erin là một đứa ngốc thật thà nên kể cả trong tình huống này, con bé vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời tôi và đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

Và đôi mắt của con bé lại quay về chỗ tôi.

Này em gái. Nhìn kĩ một chút coi.

Tôi đành nhã nhặn giải thích.

"Ai là người sẽ nheo mắt khi em đeo lên cặp tai mèo kỳ lạ đó, ai sẽ khổ tâm khi biết được rằng em đã rất nỗ lực để ăn một cuốn sách, ai sẽ là người mỉm cười kể cả khi em bốc thức ăn bằng tay, ai là người sẽ khen chân em thật khoẻ khi em vô tình đá bay giày của mình ra xa. Một người đàn ông tuyệt vời hiểu được tất cả những nỗ lực của em, và thấu hiểu từ tận đáy lòng rằng em là một đứa thật thà ngốc nghếch."

Erin lại dáo dác nhìn quanh, và ánh mắt của con bé một lần nữa trở về chỗ tôi. Em bị ngốc à?

"Được thôi, nếu em đã quên rồi thì để anh nhắc lại cho nhé. Ai là người mà em còn bám dính hơn cả anh thuở ấu thơ, ai là người sẵn sàng cõng em trên lưng, ai là người mà em đã nguyện thề rằng, "Khi nào lớn lên em sẽ trở thành lấy anh làm chồng~!" Quanh đây có người nào như thế không?"

"Kyaaaaaah!"

Erin thét lên lên với khuôn mặt đỏ bừng. Cái cách mà em ấy đưa cả hai tay lên ôm lấy mặt trông thực sự rất hợp.

"Onii-sama! Đó chỉ là quá khứ thôi mà!

Xin anh hãy ngừng lại đi!"

"Nhưng chẳng phải sẽ có một người mà em muốn tình nguyện ở bên thay vì được cha mẹ chọn cho sao? Anh đã biết lâu rồi, anh chỉ đang nói ra một điều hiển nhiên thôi."

Khi tôi nói thế, cả hai anh em cùng hướng mắt về phía người đang được nói tới, Hiệp sĩ Ineg.

Cậu ta cứng người lại với khuôn mặt đỏ bừng. Đúng như tôi nghĩ, cậu ta tỏ ra như thế, cũng là do sự khác biệt về địa vị.

"Ý chú như nào?"

Tôi hỏi Ineg.

Erin chắp hai tay vào cầu nguyện trong khi chăm chú nhìn cậu ta.

Đúng như tôi nghĩ, con bé vẫn còn có tình cảm với Ineg. Tôi đã biết điều đó từ lâu rồi. Con bé là một đứa ngốc thật thà, vậy nên lúc nói về chuyện cưới xin, nó chẳng hề nhớ tới cậu ta.

Tôi thúc giục hai đứa nó tiến xa hơn.

"Theo quan điểm cá nhân của anh thì, tốt hơn hết nên để đứa em gái ngốc nghếch dễ thương này ở bên một người đàn ông có thể quan tâm chăm sóc nó như gia đình."

Nếu không thì tôi sẽ cực kỳ lo lắng. Bởi con bé ngốc đến nỗi đã làm theo mấy lời khuyên điên khùng của tôi một cách nghiêm túc kia mà.

Nếu xét về tính cách đó của con bé, sẽ rắc rối vô cùng nếu Erin được gả cho một kẻ không thực sự trân quý em ấy.

Trước ánh nhìn chòng chọc của hai anh em tôi, Hiệp sĩ Ineg cử động một cách cứng ngắc, đoạn nói.

"Thật là một lời đề nghị tử tế, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được…"

"Này, chú làm Erin khóc rồi đấy."

Khi tôi chỉ ra điều đó, Ineg bắt đầu hoảng hết cả lên.

"Cơ mà nếu chú có bạn gái rồi thì lại là chuyện khác."

"Ineg làm gì có ai như thế."

Hiệp sĩ Wynn nói.

Làm tốt lắm. Tôi gật đầu.

"Wunn, cậu nghĩ mình đang làm gì th—"

Ineg cố chỉ trích cậu ta, song,

"Vậy chú đã thích ai chưa?"

Tôi buông lời chất vấn.

Tất cả mọi người đều tập trung vào Ineg. Nói đúng hơn, tất cả mọi người đều đã biết rồi. Từ xưa đến nay đã luôn như vậy.

Erin cứ nhìn đăm đăm vào Ineg với ánh mắt cầu xin, nên cuối cùng cậu ta đành phải đáp lại như thể đã từ bỏ.

"Tôi đã sa vào lưới tình với một người có địa vị khác xa mình, với Tiểu thư Erin."

"Ineg!"

Khuôn mặt Erin sáng bừng lên rạng rỡ.

"Onii-sama, onii-sama! Ineg nói là anh ấy yêu em kìa, anh có nghe thấy không? Ineg đã nói là anh ấy yêu em đấy!"

Nếu xử lý sai lầm, thì con bé sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi mớ bòng bong này.

Nhưng đúng như dự đoán về em gái của tôi, con bé không cho cậu ta một chút cơ hội nào để cảm thấy nuối tiếc về việc đã nói ra lời tỏ tình.

"Nhưng ngài Kurd, với địa vị hiện tại, tôi không thể nào xứng với tiểu thư Erin được."

"Chú khỏi lo. Bây giờ địa vị của Erin cũng đã tụt dốc được kha khá rồi."

"Ể!? Thế nghĩa là sao, Onii-sama!!"

Erin quay qua nhìn tôi với ánh mắt sửng sốt. Nhớ lại tất cả những lời khuyên của anh đi nào, em gái.

Tôi lên tiếng nói với tất thảy mọi người bằng một nét mặt nghiêm nghị.

"Mọi chuyện đã đến mức độ mà gần như chẳng còn ai muốn lấy em nữa rồi. Vậy nên không cần phải lo lắng gì cả. Anh sẽ thuyết phục được cha mẹ thôi."

Đôi mắt của Erin lấp lánh, con bé làm một tư thế như thể đang cầu xin tôi. Tôi bật cười.

"Vậy em có đồng ý để cho anh đi thuyết phục họ không nào?"

"Onii-sama, em yêu anh nhất trên đời! Xin hãy làm thế đi mà, xin anh đấy!"

Erin mừng quýnh lên, còn Ineg thì một lần nữa hoá đá. Được rồi mà Ineg. Anh sẽ ra tay trước cho.

***

Em gái tôi, với niềm hân hoan hạnh phúc còn hơn cả một cánh đồng hoa đua nở, và hiệp sĩ Ineg, tuy ngượng ngùng nhưng thực chất bên trong cũng đang rất vui mừng. Đám cưới của hai đứa được tổ chức hai năm sau đó.

Trong khoảng thời gian ấy, sự thật rằng em gái tôi tuy xinh đẹp nhưng đen đủi thay lại là một đứa ngốc tệ, đã được lan truyền rộng rãi. Dù cho đó là đám cưới giữa một tiểu thư quý tộc cùng cận vệ của cô ấy, nhưng ai nấy đều dõi theo hai đứa với cặp mắt ấm áp. Mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.

"Hai người trông đẹp đôi lắm."

Được mọi người khen như thế, trông hai đứa nó có vẻ vô cùng hạnh phúc.

Nhân tiện thì, Ineg đã tới nhà chúng tôi ở rể.

"Anh nghĩ Ineg quá tốt so với em."

Tôi tặng cho Erin vài lời chúc mừng,

"Onii-sama đúng là đồ xấu tính!"

Con bé nở nụ cười rạng rỡ, khiến tôi cũng phần nào thấy an tâm.