So-yoon trở lại dinh thự của Heart sau khi rời khỏi chỗ của Tweedle. Trời đã tối vậy nên cô chỉ bị tấn công hai lần. Heart trả cô 100.000 carol từ việc giao tài liệu. Tuy hắn bảo nó bao gồm thêm cả phí cho sự nguy hiểm mà cô phải đối mặt, nó cũng chẳng có bao nhiêu.
So-yoon ra khỏi đó và hướng về khu trung tâm để ăn tối. Tất cả những nhà hàng ở khu trung tâm tuy mắc nhưng lại không ngon lành gì. Bụng cô được lấp đầy bởi món hầm và bánh mì, So-yoon ghé qua siêu thị để mua ổ bánh mì, bơ đậu phộng và một hộp sữa nhỏ.
Khi rời đi, cô bắt gặp một tên trộm. Là một cậu bé bẩn thỉu tầm tuổi thiếu niên. Nghĩ rằng việc đó không liên quan gì tới mình, So-yoon quay đầu và phớt lờ cậu bé.
***
Hiện tại, cuộc sống của So-yoon lặp đi lặp lại, như một chiếc đĩa nhạc bị hỏng.
Thức dậy, ăn sáng, nếu có cuộc gọi từ Heart thì đi làm nhiệm vụ, giết những kẻ tấn công, đến chỗ Mad Heart hai ngày một lần. Ngay cả sự đau đớn cô phải chịu đựng trong quá trình thí nghiệm của Mad Hatter cũng y hệt nhau. Khoảng hai tuần đã trôi qua.
Mad Hatter đặt lên dấu ấn của So-yoon bằng một miếng băng lớn thay vì làm thí nghiệm như bình thường. Hắn đưa cô một cái máy nhỏ đã luôn ở cạnh cô trong quá trình thí nghiệm. Không giống như mọi khi, bây giờ cái máy yên tĩnh lạ thường.
“Cái máy này dùng để nhận biết tín hiệu phát ra từ dấu ấn đó. Nó im lặng nghĩa là đã có sự phá vỡ bên trong dấu ấn. Sẽ kéo dài khoảng mười lăm phút. Tuần tới nữa, tôi nghĩ tôi có thể tạo ra thứ có ích hơn.”
“Cảm ơn.”
So-yoon cảm ơn một cách chân thành, Mad Hatter đáp trả cô bằng nụ cười tự mãn.
“Cô sẽ không nói thế nếu cô biết tôi đã lấy của cô thứ gì.”
Ở thế kỷ 21, điện thoại thông minh là đời sống và văn hóa trong lòng bàn tay của mỗi người ở Trái đất. Để giải thích điều này, So-yoon phải kể chi tiết mọi thứ về người Trái đất cho Mad Hatter. So-yoon vốn không có ý định che giấu việc cô không đến từ thế giới này, vậy nên với trí thông minh của Mad Hatter, quá rõ ràng là hắn đã nhận ra điều này.
Hai tuần sau, như đã hứa, Mad Hatter tạo ra miếng băng kéo dài hai giờ. Tuần tiếp theo tăng lên sáu giờ. So-yoon tiếp tục cuộc sống với miếng băng trên vai. Những nhà nghiên cứu lúc này hẳn đã cho rằng So-yoon đã chết.
***
Đã một tháng kể từ khi So-yoon tới Wonderland, và cô nhận ra cơ thể cô đang trong tình trạng khá tệ. Triệu chứng đầu tiên là thân nhiệt của cô. So-yoon - người đã phát ngán với những nhà nghiên cứu luôn nhạy cảm ngay cả với một thay đổi nhỏ trong thân nhiệt của cô - cô đã lờ đi các dấu hiệu cho tới khi nhận ra bản thân đã nóng cỡ nào. Tiếp theo là thể lực. So-yoon cảm thấy nặng nề với cơ thể liên tục đau nhói, vậy nên cô bắt đầu nghi ngờ liệu Duke đã sử dụng thuốc ngủ lên cô.
Nó không đến nỗi quá tồi tệ nếu so với những triệu chứng của bệnh cúm. Ở Wonderland chỉ có duy nhất một bác sĩ, Carter. Người bác sĩ hút điếu thuốc, nhìn cô từ trên xuống dưới, và tiếp tục đưa ra chẩn đoán của mình.
“Nhìn vào khả năng tự tái tạo này, như mong đợi từ mấy cái thí nghiệm của đám nhà nghiên cứu thuộc chính phủ. Họ được biết đến bởi các thí nghiệm tàn độc. Cô bảo đã một tháng kể từ khi cô bỏ trốn à? Thế thôi. Cô cứ hạ cảnh giác đi. Không có gì nghiêm trọng cả, vậy nên dùng cái này rồi ngủ đi.”
Bác sĩ đưa So-yoon toa thuốc cảm. Cô được bảo dùng nó 30’ sau khi ăn, nhưng cô mặc kệ chỉ dẫn. Chỉ nghĩ về thuốc đã khiến cô buồn nôn. Nếu chỉ là cảm lạnh thì cô cũng chẳng thể chết được. Nghĩ rằng chỉ cần ngủ để khỏe lại, So-yoon hướng về nhà.
Đêm đó, cô nhận được cuộc gọi từ Mad Hatter.
So-yoon vẫn đang ngủ cho tới khi tiếng thông báo từ tin nhắn đánh thức cô. Mad Hatter gửi một dòng tin nhắn chẳng mấy thân thiện, chỉ có mỗi thời gian và địa điểm.
Khi mở bản đồ ra, So-yoon mới nhận ra nơi đó rất xa Wonderland. Chỉ còn 45’ là tới giờ hẹn. So-yoon lập tức rời khỏi nhà. Đã là đêm nên cô không bị tấn công. Cô tới con đường chỉ trong vài phút rồi gọi taxi để đến điểm hẹn.
Chiếc taxi dừng tại một căn nhà kỳ lạ. So-yoon đưa tiền xe. Mặc dù cơn sốt và chiếc mặt nạ ngăn cản các giác quan của cô, So-yoon vẫn ngửi được mùi máu. Cô thận trọng mở cửa. Nó không khóa.
Càng đi sâu vào bên trong, mùi máu càng nồng nặc hơn. Sau khi đi qua những hành lang, cô không chần chừ mà mở cửa.
Bên trong tối đen. Cái xác với đôi mắt mở to và cái lưỡi thè ra ngoài chào đón cô. Trên cổ của cái xác có những đường lưa thưa. Anh ta đã bị siết cổ.
Khác với cái này, những cái xác khác bị đâm xuyên và nằm khắp nơi trong phòng khách. Căn phòng được thiết kế với bức tường làm điểm nhấn và các bức tranh phong cảnh, có những vết máu bắn tung tóe. Tấm thảm được thiết kế công phu vẫn còn dấu vết của cả một bể máu đã thấm vào nó. Có những vết kéo lê trên sàn gỗ, cô đi theo chúng. Sau vài bước chân, So-yoon nhìn thấy một tia sáng yếu ớt. Tiếng phập phập như phát ra từ chiếc búa nặng nề nện xuống.
Đó là một căn bếp. Nơi đáng lẽ ra phải sạch sẽ thì hiện tại lại được nhuộm đỏ. Mad Hatter đang ở trong đó, chặt những cái xác để trước mặt. Sợi chỉ đã dùng để quấn lấy cổ của cái xác ngoài kia cũng ở đây. Nhận thấy sự hiện diện của So-yoon, hắn quay người. Từ đầu tới chân toàn là máu, Mad Hatter mỉm cười. Những giọt máu đỏ chảy xuống trên gò má nhợt nhạt của hắn.
“Cô tới sớm đấy, White Rabbit.”
Giọng hắn cao hơn bình thường. Chính cái cao độ đấy đã tạo ra đống hỗn độn này. Hắn bảo cô đợi một lúc rồi lại hạ dao xuống lần nữa. Rắc! Tiếng của đốt sống cổ gãy ra nghe như nó đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể. Mad Hatter cầm cái đầu lên và đặt lên tủ bếp. Lúc này So-yoon mới để ý tới 50 cái đầu khác.
Mad Hatter đi lại một cách vui vẻ khi lấy ra con ngươi và để lên đĩa. Những cái đầu đặt ở chính giữa, hắn thản nhiên lấy con mắt ra từ tủ lạnh cứ như đang lấy trái cây vậy, rồi hắn bỏ chúng vào một cái bình hoa. Kẻ đã khiến những người sống ở Outhouse phải run rẩy trong sợ hãi, thậm chí tiêu diệt cả pháp sư, sát nhân với bộ sưu tập đầu người, đang đứng ngay đây.
Mad Hatter đặt lên cái đầu một chiếc nón lông chim kỳ lạ và hoàn thành việc trang trí.
Nhìn thấy sự thích thú của hắn, So-yoon lẩm bẩm, “Sở thích quái dị”.
“Cô không biết là nên tôn trọng sở thích của người khác à?”
Thông qua giọng nói có thể thấy sự phấn khích của hắn bị mất đi. Mad Hatter cầm chiếc đĩa lên. Trong bộ vest đen cùng chiếc cà vạt, hắn trông như đã chuẩn bị để nhập tiệc dành cho các quý ông. Hắn ra phòng khách để bố trí cái đĩa, rồi mở từng kệ tủ. Tìm thấy đồ thủy tinh, hắn vui sướng hét lên. Mặt hắn ửng đỏ khi lấy nó ra. Hắn ném cho So-yoon một cuộn foam xốp rồi chỉ dẫn cô.
“Bọc đồ thủy tinh và miếng lót cốc lại. Cẩn thận đừng làm vỡ thứ gì.”
Khoảng một giờ sau, So-yoon đã thận trọng bọc chúng lại và bỏ vào hộp. Chỉ những đồ thủy tinh là đã lấp đầy hai hộp. Mỗi người mang một hộp và rời khỏi nhà. Chiếc xe tự chạy bằng ma thuật. Đặt hai chiếc hộp vào ghế sau, Mad Hatter khởi động. Sau khi So-yoon ngồi xuống ghế, hắn đưa cô một liều thuốc.
“Đó là viên thuốc ma thuật. Khi dùng nó, hai mươi phút sau cơ thể sẽ có được ma lực, những người không có ma thuật cũng dùng được. Thuốc đã được thử nghiệm và cấp phép nên cô có thể sử dụng nó mà không cần lo lắng. Nếu cô mua nó ở Outhouse, cô sẽ mất 250.000 carol, nhưng nếu cô mua từ tôi, tôi sẽ bán cho cô với giá 150.000 carol."
Với sự ra đời của thuốc ma thuật, người giàu đã ngược đãi người nghèo bằng cách mua và sử dụng ma
từ nó. Nếu không có những điều đó, ít nhất nó cũng hữu dụng cho việc dùng điện thoại và xe. Chưa kể, cô sẽ tiết kiệm được 100.000 carol. Vậy nên, So-yoon đã mua hai liều như một bà mẹ nội trợ cuồng mua sắm. Khi cô nhận ra những gì mình làm thì đã quá trễ. Sau khi lấy được ba tờ tiền giá 100.000 với khuôn mặt của Louis, anh hùng của thế giới này trên đó, Mad Hatter hướng về nhà.