Trong 19 năm cuộc đời của Sử Hàng Viễn, đây là lần đầu tiên cậu ta nghiêm túc thành kính mà hứa nguyện như thế. Không nhìn đến ánh nến đang nhảy nhót, trong mắt cậu ta chỉ có Trịnh Chân ở bên cạnh, “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi thổ lộ, tôi thích anh, Trịnh Chân, muốn chiếu cố anh, vĩnh viễn cùng một chỗ với anh, như vậy, anh thì sao?”

Dưới ngọn đèn và ánh nến, Sử Hàng Viễn ít đi một phần bĩ khí bình thường của cậu ta, ánh sáng nhu hòa cũng khiến cho gương mặt cậu ta ít đi mấy phần dương quang suất khí, trong ánh mắt ôn nhu chỉ còn lại có thâm tình.

Trịnh Chân cảm thấy tim mình đập rất nhanh, khiến cậu nhịn không được có chút run rẩy, trong tầm mắt cậu, vẻ tươi cười của Sử Hàng Viễn có chút mơ hồ, cậu chưa từng biết, bản thân lại vì một lời thổ lộ mà cảm động muốn khóc. Đây là nguyện vọng trong ngày sinh nhật 19 tuổi của Sử Hàng Viễn, cậu muốn thỏa mãn cậu ta, từ tận đáy lòng.

Khi một nụ cười thản nhiên pha lẫn hạnh phúc cùng cảm động rõ ràng xuất hiện trên mặt Trịnh Chân, gương mặt vốn dĩ bình thường của cậu bỗng nhiên sinh động hẳn lên, mà đôi mắt đen trong suốt ánh nước kia cũng trở nên long lanh đến lóa mắt, khiến Sử Hàng Viện nhịn không được hôn lên đôi môi đã mơ ước hai năm kia.

Khi đôi môi ấm áp chạm vào đôi môi lạnh như băng, Trịnh Chân cảm thấy, thật ấm áp.

Không ai để ý tới cái bánh ngọt bị bỏ quên, trong một mảnh ồn ào tiếng huýt sáo, Sử Hàng Viễn ôm lấy người đã lấy mất quả tim của mình vào trong ngực, cậu ta không muốn người khác nhìn thấy Trịnh Chân đỏ mặt ngượng ngùng, bởi vì, thật con mẹ nó rất quốc sắc thiên hương.

Tháng 11 năm 2011, Đổng Phong và Lý Triết nhận được lời mời đến X thị, chủ nhà Sử Hàng Viễn phụ trách mọi người ăn ở ngủ nghỉ. Hiện giờ, cái vòng nhỏ hẹp của năm người đã có sự thay đổi, toàn bộ tham dự, bảy người.

Phương Tình vẫn y như lần hội tụ trước, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Sử Hàng Viễn và Trịnh Chân nói, “Phúc hắc công, thiên nhiên thụ? Không đúng… Trung khuyển công, ôn nhu thụ? Cũng không đúng…”

Phương Tình suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, cô một tay túm lấy cánh tay Đổng Phong, một tay chỉ vào hai người kia nói, “Thuộc tính ghép thành đôi của các người đều thật kỳ quái… Hoàn toàn không phân tích được!”

Đổng Phong bị cô túm đến khóe miệng điên cuồng co giật, còn phải khổ bức mà trấn an vị ‘đại sát khí’ này, nhìn sắc mặt sung sướng khi người gặp họa của bốn tên bạn tốt và một tên người nhà của bạn tốt, y chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đúng là không biết nhìn bạn mà chơi!

Lễ độc thân năm 2011 (ngày lễ độc thân là 11/11 hàng năm), Trịnh Chân Sử Hàng Viễn tú ân ái và Triều Liệu Mộ Tây ngọt ngào, đồng thời bị mọi người phỉ nhổ.

Một lần nọ, trong buổi tụ hội nho nhỏ có cả Trịnh Chân và Sử Hàng Viễn tham dự, Trịnh Chân hỏi Triều Liệp, “Đổng Phong đã từng thật sự thích Tiểu Tây sao?”

Tầm mắt Triều Liệp rốt cục dời khỏi người Mộ Tây, phân chút lực chú ý đến Trịnh Chân ở trước mặt, “Cậu xác định cậu vẫn muốn biết sao?”

Trịnh Chân ngẩng người, ánh mắt không thể khống chế mà nhìn về phía Sử Hàng Viễn đang bận rộn trong bếp, bỗng nhiên liền bình thường trở lại, “Không muốn biết, bất quá tớ vẫn rất kỳ quái cậu vì cái gì phải làm như vậy.”

Triều Liệp uống một ngụm bia nói, “Tuy rằng tớ thật không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật, Đổng Phong có thể là một anh em tốt, nhưng cậu ta không phải là tình nhân tốt, ít nhất hiện tại so ra cậu ta còn kém hơn Sử Hàng Viễn, cậu và Sử Hàng Viễn cùng một chỗ sẽ rất tốt, tớ và Tiểu Tây đều cho là như thế.”

Trịnh Chân nhướng mày, “Tớ mới không tin là cậu có lòng tốt như vậy, quan tâm việc của tớ, còn quan tâm đến đời sống tình cảm của tớ.”

“Tớ đích xác không muốn quan tâm đời sống tình cảm của cậu.” Triều Liệp hào phóng thừa nhận, “Nhưng mà vì không để cho cậu đoạt Tiểu Tây của tớ, tớ chỉ có thể ném cậu cho người khác, Sử Hàng Viễn xuất hiện quả thật là thiên thời địa lợi nhân hòa.”

“Âm hiểm giả dối!”

“Cám ơn quá khen.”

Sau mấy phút đồng hồ trầm mặc, Trịnh Chân mới nghiêm túc nói với Triều Liệp, “Tuy rằng động cơ của cậu thật bất lương, nhưng vẫn cám ơn cậu.”

Triều Liệp không thèm để ý mà cười cười, “Không có gì, nói như thế nào đi nữa, cậu cũng là bạn bè của tớ, giao tình giữa tớ và câu cũng chưa chắc kém hơn so với tớ và Đổng Phong.”

Trịnh Chân cũng cười, “Tớ bỗng nhiên cảm thấy, con người cậu tuy rằng âm hiểu giả dối một chút, bất quá Tiểu Tây có cậu chiếu cố, cũng rất tốt.”

“Đó là dĩ nhiên, bảo bối nhà tớ chỉ có thể để tớ chiếu cố mà thôi.” Lời này Triều Liệp nói ra, một chút cũng không cảm thấy buồn nôn, y nhìn Sử Hàng Viễn tuy rằng bận rộn nhưng lại cười đến vẻ mặt sáng lạn, tự đáy lòng nói, “Có Sử Hàng Viễn chiếu cố cậu, cũng rất tốt.”

“Phải, rất tốt.” Trịnh Chân mỉm cười nói xong, đi về hướng phòng bếp, nơi đó có người yêu cậu nhất, cũng là người cậu yêu nhất.

Nếu hỏi Trịnh Chân, ai là người ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời cậu, có lẽ cậu sẽ nói, là Mộ Tây.

Nếu hỏi Trịnh Chân, ai là người thay đổi cuộc đời cậu lớn nhất, có lẽ cậu sẽ nói, là Đổng Phong.

Nếu hỏi Trịnh Chân, đoạn thời gian nào đáng khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời cậu, có lẽ cậu sẽ nói, là năm lớp 12 của cậu.

Nếu hỏi Trịnh Chân, trong cuộc đời này cậu không thể thiếu ai nhất, cậu nhất định sẽ nói, là Sử Hàng Viễn.

I fall down, perfectly safe in here.

Đôi lời của tác giả:

là một ca khúc của nhóm nhạc rock Skillet, dùng trong truyện này cảm thấy rất thích hợp với Trịnh Chân. Angels Fall Down là cuộc sống trước kia của cậu, là một thiên thần lạc lối. Một câu I fall down, perfectly safe in here cuối cùng, là nói cuộc sống sau này của Trịnh Chân và Sử Hàng Viễn tựa như một câu chuyện cổ tích, vương tử và vương tử từ nay về sau hạnh phúc sinh hoạt cùng nhau.

P/S: Còn câu chuyện cuối cùng của Lý Triết không có thời gian viết, hơn nữa cũng không có tâm tình viết, cho nên, xem như là đào hố (hãm hại) đi? [Cỏ: Kỳ thật cô chỉ là muốn nhàn hạ mà thôi! *liếc*]

Hết – Phần 2.8