Trans: mie + meo
Edit: meo
Tôi đã được sinh ra trong nhầm gia đình.
Tôi không phù hợp với truyền thống của gia đình mình nhiều như tôi đã nghĩ.
Tên tôi là Saionji Yuria. Trước hết, cái họ này nghe quá thanh lịch đối với tôi. Nó chẳng hợp với tôi chút nào cả. Tên của tôi thì cũng không hợp với tính cách của mình. Có lẽ tôi sẽ hợp hơn với một cái tên ngớ ngẩn như “Omurice Yamayakan”[note43160] hay thứ gì đó đại loại vậy.
Cha tôi là một nhân vật quan trọng trong một công ty thời trang.
Còn mẹ tôi thì trước đây từng là một nghệ sĩ vĩ cầm. Em gái tôi thì từng là một người mẫu làm việc cho một tạp chí thời trang và dạo gần đây đã bắt đầu xuất hiện trong những bộ phim truyền hình và điện ảnh.
Tôi lớn lên trong một gia đình đầy rẫy sự tài năng, nhưng tôi thì lại chẳng có tí hứng thú gì với thời trang, âm nhạc, hay nghệ thuật cả và những bữa tiệc bí ẩn mà tôi thỉnh thoảng được đưa tới cũng chỉ là một thứ của nợ. Những thành viên trong gia đình tôi đều được mời đến những bữa tiệc trong những lĩnh vực của riêng họ, và đôi khi họ sẽ tìm cách đưa tôi rời đi giữa chừng. Tôi thà nằm lăn lộn với chiếc áo sơ mi trong khi nằm xem một bộ phim hài còn hơn là đi đến những nơi như vậy.
Tôi chỉ là một cô nàng đần độn trong một gia đình truyền thống. Tôi cảm thấy không thoải mái cứ như một chiếc bánh bao nóng hổi đang phải giả vờ làm một chiếc bánh hạnh nhân giữa những chiếc bánh hạnh nhân khác vậy. Tuy vậy, tôi thích bánh bao hơn bánh hạnh nhân.
Tôi giống với gia đình của mình, đều sở hữu vẻ ngoài cao quý, đến nỗi nhiều người không hay biết gì về nội tâm đáng xấu hổ của tôi.
Tháng ba đến, trời đã cuối đông.
Đã được một năm từ khi tôi nhập học vào ngôi trường cao trung này, nhưng tôi đã bị cô lập.
Không phải là tôi bị bắt nạt hay gì cả. Tôi không nghĩ rằng họ ghét tôi.
Chỉ đơn giản là tôi bị mọi người giữ khoảng cách.
Tôi nhận được rất nhiều ánh mắt từ mọi người, nhưng dường như họ có vẻ không muốn hòa hợp với tôi.
Ví dụ nhé, khi tôi lỡ va vào vai một nữ sinh khác. Thường thì, bạn sẽ chỉ cười và nói “Xin lỗi, xin lỗi” đúng chứ? Nhưng thay vì vậy, cô ấy lại xin lỗi tôi, kiểu như “Hieee Saionji-san! Tớ thành thật xin lỗi”.
Và hôm trước thì cũng như vậy. Một cậu nam sinh đang nói chuyện với tôi với vẻ mặt lo lắng.
“Thứ lỗi. Tớ xin lỗi, Saionji-san…cậu làm rơi tẩy này…”
Khi cậu ta nói điều đó, một nữ sinh khác gần đó lại chú ý đến chúng tôi và nói.
“Đồ ngốc! Không đời nào Saionji-san lại dùng những cục tẩy nhỏ với các góc đã bị tròn như vậy đâu!”
“Ah! Ah! Đúng rồi nhỉ! Tớ xin lỗi, Saionji-san! Xin cậu thứ lỗi! Tớ sẽ ăn cục tẩy nhỏ dơ bẩn này!”
Khoảng cách giữa tôi với bạn cùng lớp xa như khoảng cách một triệu năm ánh sáng vậy.
Tình cờ thay, tôi thường dùng những cục tẩy cho tới khi không dùng được nữa, vậy nên cục tẩy nhỏ bị bẩn mà cậu nam sinh kia đang nhai chắc chắn là của tôi rồi.
Tất cả bạn cùng lớp vẫn dùng “san” khi gọi tôi, và khi tôi nói chuyện với họ, vì lí do nào đó, họ lại sử dụng kính ngữ. Buồn thật đấy. Tôi muốn được gọi bằng một cái biệt danh kì cục như kiểu Yuyurin hay Saichun cơ.
Tuy nhiên, tôi không có những kĩ năng để có thể vui vẻ tham gia vào một cuộc trò chuyện và khiến mọi người có thể cười vui vẻ với sự duyên dáng của mình.
Tôi là kiểu người hay đùa với những người bạn xung quanh mình, nhưng khi họ cư xử kiểu như thế, thật khó để tôi có thể đùa cợt như vậy.
“Tớ vừa thấy Sakura-kun đấy!”
Tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía xa của lớp học và nhìn về hướng đó.
“Ể, cậu đã thấy cậu ấy hả?”
“Hehehe. Tớ được tiếp thêm năng lượng nhờ một anh chàng đẹp trai vào sáng sớm đấy.”
“Uwah, ghen tị thật đấy! Ý tớ là, tại sao! Tại sao Sakura-kun không học ở lớp chúng ta chứ?”
“Thôi nào, đừng la to vậy. Cậu ấy sẽ nghe thấy đấy.”
Tôi theo họ ra ngoài hành lang và thấy Sakura Soushi đang thẳng lưng đi trên hành lang.
Chỉ cần đi bộ như vậy mà thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Cậu ta cứ thế đi thẳng mà dường như chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt của những người khác, nhưng rồi cậu ta nhanh chóng bị vây quanh bỏi những cô gái cản đường cậu ấy.
Dù bị vây quanh như vậy, cậu ta vẫn cao hơn một cái đầu so với những cô gái khác, vậy nên tôi có thể thấy được khuôn mặt cậu ta.
Đúng là gương mặt của cậu ấy, chỉ liếc nhìn qua thôi cũng có thể thấy được vẻ trang nghiêm, nhưng ẩn sâu trong đó còn có một chút sự nguy hiểm, có lẽ điều đó đã khiến cho cậu trở nên nổi tiếng với phái nữ. Đó không chỉ là một gương mặt thời thượng, mà còn mang vẻ đẹp truyền thống. Bên cạnh đó, cậu ta cũng văn võ song toàn nữa. Chẳng đời nào cậu ta lại bị bỏ rơi một mình cả.
Nhưng cậu trai tên Sakura này, bất chấp mọi ồn ào, lại chẳng có bất cứ tin đồn xấu
nào và dường như cũng không quan tâm tới bất kì ai.
Cậu ta dường như chẳng quan tâm mấy đến phụ nữ, và khi nói chuyện với họ, cậu ấy không thật sự lôi cuốn họ vào cuộc trò chuyện, hay nói đúng hơn, cậu ta rất thận trọng. Nó trở thành một hình tượng cao quý mà mọi người đều thần tượng.
Sau khi một số những người dũng cảm nhất đã bị cậu ta từ chối, chẳng có ai cố gắng tiến tới nữa và kết quả là, những ngày gần đây, cậu ta đã trở thành một thứ tài sản chung của tất cả mọi người.
“Oh, tớ yêu cậu ấy, tớ yêu cậu ấy, đúng chuẩn gu của tớ mà.”
“Không chỉ mình cậu nghĩ vậy đâu.”
Tôi tự hỏi liệu có đúng vậy không nhỉ. Tôi đoán cậu ta không phải gu của tôi.
Tôi tự đáp lại trong đầu của mình mà chẳng cần ai hỏi.
Nếu là một người khác giới mà tôi kiếm tìm, tôi muốn tìm ai đó có gương mặt thú vị khiến tôi không cần phải lo lắng, một người tốt bụng, nói nhiều để có thể tiếp tục cuộc trò chuyện ngay cả khi tôi chỉ nói “này” hay “ây dô”, một người không thu hút sự chú ý và sẽ chia sẻ bát gyudon[note43158] với tôi một cách vui vẻ.
Nhưng trước hết tôi muốn có một cô bạn gái đã.
Tôi luôn cảm thấy ghen tị với những cô gái trong lớp có thể cười đùa với bạn của họ. Tôi muốn được đùa giỡn nhiều như những gì tôi muốn. Tôi muốn có một bữa tiệc trây trét đậu natto.
Tôi muốn ăn natto. Xin lỗi vì đã nói “trây trét” nhé. Tôi sẽ ăn một cách cẩn thận từng hạt đậu mà.
Tôi sẽ ghé mua một ít trên đường về nhà. Tôi sẽ dùng tiền tiêu vặt của mình để mua natto như một loại đồ ăn vặt và ăn nó một cách bí mật.
Bữa tối của chúng tôi có rất ít món Nhật bởi vì khẩu vị của những thành viên khác, trừ tôi ra.
Trên bàn xếp đầy những món ăn với tên được viết bằng katakana. “Soup” thay vì là súp miso, sốt Meunie`re, một ít mứt dâu Marron glacé,một ít Acqua pazza và dùng kèm với một ít pate thịt sợi nữa…Không phải là tôi không thích chúng, nhưng những thứ không xuất hiện trên thực đơn hằng ngày đều là cao lương mĩ vị đối với tôi cả. Nếu cùng là một loại thịt bò thì, tôi thà ăn một bát gyudon còn hơn là ăn bò nướng hay bò stroganoff.[note43159]
Bụng tôi đang biểu tình.
Tôi muốn một bát gyudon ngay bây giờ.
Nhưng chuỗi nhà hàng bán gyudon yêu thích của tôi lại không ở gần đây. Tôi không dám đi đến đó trừ khi là đi cùng với mấy đứa bạn từ thời trung học, những người đã chia tay tôi và học ở một ngôi trường cao trung khác.
Tôi muốn ăn cơm.
Tôi tự hỏi đã bao lâu rồi tôi chưa ăn gyudon.
Đã bao lâu rồi tôi chưa cười đùa, bỡn cợt.
Tôi từng có một người bạn tại một ngôi trường nữ sinh liên thông cho tới tận trung học. Khi lên cao trung, ba mẹ tôi chuyển tới nơi ở mới và tôi đã nhập học vào ngôi trường cao trung này, ngôi trường được xem là tốt nhất khu vực xung quanh nhà tôi. Tôi ước gì mình vẫn có thể tiếp tục học tại trường cũ dù cho nó rất xa nơi ở hiện tại.
Ôi, tôi muốn được đùa giỡn, tôi muốn được kết bạn.
Tôi muốn làm mấy vẻ mặt hài hước và cười với bạn của mình. Chán quá đi. Thật sự là chán quá đi mất.
Có một nơi tôi thường xuyên lui tới khi suy nghĩ vẩn vơ. Và tôi đã đến đó rồi.