Sau khi tan học, tôi lại chơi điện thoại ở chiếc ghế quen thuộc bên bờ sông. Yua dường như có việc gì đó bận ở nhà.
Tôi đeo tai nghe lên và chơi trò chơi nhịp điệu. Tai nghe bluetooth thì cũng khá tiện và đa dụng nhưng tác dụng phụ của nó là âm thanh bị trễ so với game.Thế nên lúc nào tôi cũng mang theo chiếc tai nghe dây chỉ để chơi game. Tôi cũng mua một chiếc điện thoại có giắc cắm dây. Tất cả chỉ để tối ưu cho game.
Đã được vài hôm mà tôi chơi game này rồi, nhưng tôi chưa mắc lỗi nào tới giờ cả. Não tôi đã ghi nhớ được các note trong game.
Lúc tôi chỉ cách một chút là hoàn thành bài nhạc với full combo. Tôi bỗng trượt tay ấn xuống đùi.
“Ơ …!?”
Tay tôi đã bấm sai note và phả hỏng combo hoàn hảo từ đầu tới cuối.
Bài nhạc kết thúc. Tuy nhiên tôi không thể vượt qua kỉ lục cũ.
Cảm giác bị ai đó làm phiền. Tôi quay sang bên cạnh.
Đó là Ishimizu-san. Tôi bỏ tai nghe ra khỏi tai.
“À~.... Chào em.”
Tôi quay mặt khỏi em ấy và thì thầm. Nó có đôi chút khó xử khi rơi vào tình huống như này.
“Chào anh.”
Nhưng Ishimizu-san dường như không để ý và ngồi xuống cạnh tôi.
“Em biết game đó.”
“Ồ, Ishimizu-san cũng—”
“Bố em đã từng chơi game này.”
“Bố em à…”
Game này chắc không cổ tới mức đó đâu, Hình như mới mở được năm… hay sáu năm rồi nhỉ? Hay chắc là 7 năm thì phải…..
“Anh chơi lâu chưa?”
“Có thể nói là thế.”
“Anh còn chơi gì nữa không?”
“Anh không biết nữa.”
“Mỗi trò này thôi à? Nghe giống otaku thật. Em cứ tưởng anh sẽ làm nhiều thứ hơn chơi game chứ.”
“Có nhiều kiểu otaku mà. Có những người thì luôn theo đuổi những trào lưu mới, và cũng có những người mà chỉ thích đào sâu vào một chủ đề thôi.
“Thế anh là loại sau à?”
“Ừ. Hơn nữa, đó là tất cả mọi thứ anh có thể làm. Không phải do anh không hứng thú với trào lưu mới. mà do anh thích mọi thứ như này.”
“Hmmmm….?”
“Ngại thật nhỉ?”
“Em đoán thế.”
“Em cũng nghĩ thế à…”
“Chà, chắc không như anh tưởng tượng nhưng nó không tệ đến mức đó đâu.
— Về việc gì cơ?
Tôi thì nghĩ tôi nên cố tỏ ra hiểu biết hơn là xấu hổ.
“Vậy, đó sẽ là sự phí phạm nếu những người như Ishimizu-san thích những người như anh.”
“Anh biết mà.”
Ishizumi-san liếc nhìn tôi với ánh nhìn lấp lánh.
“Anh hay tự chế giễu bản thân lắm, nhưng mà đừng làm thế nữa.”
“Ể?”
“Nếu anh hạ giá trị bản thân xuống như vậy, có thể nó có lợi cho anh, nhưng việc đó sẽ phản bội cảm xúc của những người đang yêu anh.
Ishimizu-san đang tức giận. Nhưng nó không vô lý như những gì mà tôi từng nói trong quá khứ. Đó là lý do tại sao em ấy lại tức giận tới vậy.
“Anh xin lỗi…”
Tôi cảm giác rằng em ấy có thể đã từng trải qua việc đó, cho nên tôi đã chân thành xin lỗi em ấy.
“Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng Ishimizu-san thực sự thích anh đâu.
“Hả? Không đời nào mà em thích anh cả.”
Ishimizu-san cau mày nghiêm túc hơn mọi khi.
“....Là sao cơ?”
“Anh có dư sự tự tin mà mấy người hay tự chế giễu bản thân không có đấy.”
Ishimizu-san đứng dậy.
“Em hiểu được mọi thứ rồi. Em sẽ không bám theo anh nữa.”
—Là sao?
Đúng là một mớ những sự bất ngờ mà.
Tôi chết lặng nhìn theo bóng lưng Ishimizu-san khi em ấy rời đi.
◇
Vào ngày nghỉ, tôi đang ngồi ăn ở một cửa tiệm đồ ăn nhanh rồi tính ghé qua một tiệm sách cũ, tôi bỗng gặp một gương mặt quen thuộc đi vào cửa tiệm.
Đó là Yua. Em ấy bất chợt nhận ra tôi và vẫy tay như một chú chó đang vẫy đuôi vậy. Tuy nhiên, em ấy không đi tới chỗ tôi vì hình như em ấy đang đi cùng ai đó.
‘Ai đó’ ở đây lại là Ishimizu-san?
Tôi đờ người ra trong lúc đang cầm miếng gà.
Khoan đã, bình tĩnh nào, Tôi chẳng làm gì sai với ẻm cả, Tôi đã từ chối lời thổ lộ của ẻm cơ mà. Tôi thậm chí còn chẳng biết Yua và Ishimizu là bạn.
Nhưng tôi không nên ngồi suy nghĩ hay chần chừ ở đây nữa. Hãy ăn thật nhanh và chuồn khỏi đây thôi. Thế nên tôi nhét đầy miệng bằng những miếng gà viên và uống một ngụm nước cho chúng tiêu nhanh hơn.
Tuy nhiên, cốc nước đó lại là vanila lắc.
–Nó đặc quá, không phải là ý tốt khi uống đâu mày!?
Vanilla quá đặc nên chúng nhanh chóng làm tôi đầy miệng.
Tôi đã mất bình tĩnh vào lúc đó, và bất ngờ là sau đó Ishimizu-san đã ngồi sẵn ngay cạnh tôi rồi.
—Ẻm đang làm gì ở đây vậy…..!
“Em ngồi ở đây được chứ?”
Tôi nhai nhồm nhoàm một cách mất bình tĩnh và cố gắng làm trống miệng tôi, sau đó thì thầm với Ishimizu để Yua đang đứng đặt đồ ở quầy thu ngân không thể nghe thấy.
“Anh không biết. Anh sắp về rồi…”
“Anh sợ gì vậy?”
“K–không, chỉ là….”
Tôi sợ tới mức nói lí nhí hết cả rồi.
“Ishimizu-san, em là bạn của Yu– lộn, Urushibara-san à?”
“Đúng vậy, em còn biết anh và Yua đang làm gì đó mờ ám sau lưng em cơ mà.”
Tôi thở dài.
“Thế thì… em là “Kii-chan” trong truyền thuyết đó à?”
“Ishimizu Kie. Nhưng Yua gọi em với cái tên thân mật là ‘Kii-chan’.”
Tôi nhớ ra Yua đã từng nói rằng em ấy đang bị theo dõi bởi Kii-chan.
“Tại sao em lại làm thế?”
“Cái nào vậy?”
“Tất cả. Theo dõi Yua và tỏ tình với anh.”
“Thì… tại vì em đã thực sự rất lo lắng.”
Ishimizu-san khoanh tay nâng bộ ngực đó lên và nhìn qua chỗ Yua.
“Cậu ấy đã bị những thằng khốn đó chơi đùa và rồi bị đá. Em thì không thể đứng nhìn được nữa, nên em buộc phải làm vậy.”
“Vậy là em đang thử anh à?”
“Nếu anh cũng là một thằng khốn như lũ kia. Em sẽ lợi dụng điểm yếu của anh và khiến anh phải chia tay với Yua.”
“Thế kết luận của em về anh là gì?”
“Anh không có tuổi chơi đùa trái tim phụ nữ.”
“Ựa…!”
Thân tàn ma dại sau khi nghe câu nói đó luôn rồi.
“N–nhưng em sai rồi. Bọn anh không hẹn hò.”
“Em đã thấy trò anh hay chơi rồi, ngẫu nhiên là tạo hình nhân vật của anh cũng khá giống với Yua~”
Em ấy là cái gì vậy, thám từ lừng danh gyaru à?”
“Ở mặt khác, tất cả thứ em có thể nói là Yua thích anh.”
“Nhưng mà–”
“Ah~, đủ rồi.”
Ishimizu-san giơ tay như báo hiệu dừng lại vậy.
“Tất cả những thứ em lo lắng là việc anh sẽ tổn thương Yua hay không. Giờ thì em biết anh vô hại thật, nên làm mọi thứ anh thích đi nhé.”
—Hả….? Mọi thứ luôn à????
Khi tôi đang ngạc nhiên về câu nói đó, ánh mắt Ishimizu-san có đôi chút ngại ngùng.
“Và như anh biết đó.”
“Gì cơ?”
“Em xin lỗi.”
“Lại một lần nữa đi ?”
Tôi bất giác thấy nhẹ nhõm khi em ấy xin lỗi. Ishimizu-san thì thào.
“Em biết chắc là anh thấy khó chịu khi em thử anh như thế, đúng không?”
“Không có gì đâu. Anh chỉ hơi bất ngờ khi em lại là bạn thân của Urushibara-san.”
Lúc em ấy tỏ tình tôi tưởng rầng tôi đã bị dồn vào chân tường rồi. Và đó là một trải nghiệm tốt kể cả bạn đã trải qua việc được nhiều người tỏ tình như vậy.
Ishimizu-san rời đi với một biểu cảm trống rỗng.
Và rồi em ấy cười mỉm một cách nhẹ nhàng.
“Đúng là người kì lạ mà~”
Hình như đây là lần đầu tôi thấy em ấy cười như vậy. Tôi đã từng nghĩ rằng em ấy đang làm phiền tôi mà.
“Nhưng mà, tại sao em phải nài nỉ anh mãi vậy.”
“Tại vì anh từ chối em nhẹ nhàng quá đó. Em cũng có sự kiêu hãnh riêng chứ.”
Em ấy có vẻ hơi giận, và bĩu môi nữa. Đã đến lượt tôi cười lại ẻm rồi.
“Ể!?”
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy giọng nói thân quen đâu đó bên cạnh.
Đó là Yua, em ấy đang cầm khay đổ ằn có một chiếc hamburgeer và đang đảo mắt nhìn cả hai. Em ấy nhìn tôi, rồi nhìn qua Ishimizu-san, rồi lặp lại như thế đôi ba lần nữa.
“Cả hai biết nhau hả?”
“Bọn tớ chơi cùng một trò chơi thôi.”
Ishimizu-san nói dối không chớp mắt.
–Đấy là bố em mà??
“Ể, thật sao? Thực sự em rất hạnh phúc đó!”
“Sao em lại thấy như thế vậy.”
“”Tại vì hai người em thích đều đang chơi cùng với nhau. Đương nhiên là em sẽ hạnh phúc về điều đó rồi.”
Yua trông hứng thú một cách ngây thơ vô số tội.
Ishimizu-san thì cười một cách ngượng nghịu, tôi thì cũng chán đời không kém.
Tôi chẳng kiếm được quyển sách nào hay trong tiệm sách cả, nhưng trong một khoảnh khắc, tôi tự hỏi rằng chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi bắt gặp cả hai người bọn họ, nhưng không hiểu sao hôm nay lại trở thành ngày khá vui của tôi.
–
–