Một vài ngày trôi qua, mà tôi chả thể nào bắt gặp được Yukinaga-senpai lẫn Shigure.

Tôi không thể chỉ bởi vì cái thời điểm tệ hại, và cũng bởi vì bản thân cũng phải tham gia các hoạt động của câu lạc bộ.

Tuy nhiên, tôi có thể đã gặp được họ nếu tôi muốn. Có lẽ tôi đang để bản thân trôi theo dòng cuốn.

Tôi chẳng hề liên hệ họ, lẫn qua lớp học của họ mỗi giờ giải lao.

Có lẽ, chính tôi đang sợ điều có thể sẽ xảy ra.

Nhưng tôi không thể tiếp tục thế này được.

Ngày mai là thử bảy, một ngày nghỉ. Bắt đầu từ tuần sau, các câu lạc bộ sẽ lại càng bận rộn như hơn thường lệ.

Thế mà tôi vẫn ngồi đây ngây người, suy nghĩ về những chuyện như này trong lớp học.

“Này Susumu, cậu không định về à?”

“Ah…Tớ không biết mình nên làm gì cả.”

“Hay là đến câu lạc bộ?”

“Hm…Tớ nghĩ hôm nay chắc là thôi.”

Bên cạnh tôi là Hanae và Reika. Cả hai ngồi huỵch xuống cạnh hai bên cánh của tôi, chờ đợi tôi làm gì đó.

Ban đầu, tôi tính là sẽ đi gặp hai người kia hôm nay. Có vẻ như, đang có một cuộc họp ủy ban.

Không có tác dụng gì nếu cứ đâm đầu vào một tình huống như vậy. Sẽ là tốt nhất nếu đợi cho cuộc họp kết thúc và đuổi theo họ trong lúc rời đi.

Tôi đã có được địa điểm chính xác của cuộc họp lần này. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm như lần trước nữa.

Nhưng thật hài hước, một phần trong tôi như đã lựa chọn từ bỏ.

Một phần trong tôi muốn và thay vì làm vậy, chỉ cần đi chơi cùng hai cô nàng hiện tại là được.

Nhưng hôm nay không phải là thời gian dành cho bọn họ.

“Xin lỗi, Tớ có vài việc phải xử lí.”

“Sẽ tốn bao lâu để hoàn thành?”

“Ừm thì… Có lẽ là 1 tiếng?”

Tôi không biết sẽ tốn bao lâu để cuộc họp kết thúc. Tôi nghĩ rằng nếu mình nói bừa ra một khoảng thời gian, hai người họ sẽ lẳng lặng bỏ cuộc.

Nhưng ngạc nhiên thay, họ lại quả quyết đợi chờ.

“Tớ rảnh cả ngày hôm nay, nên đợi được, cậu biết đấy?”

“Yeah, tớ cũng chả bận gì ngày mai cả, nên cứ từ từ mà làm đi.”

“N-Nhưng nó có thể sẽ lâu hơn đấy.”

“Thế thì nhắn lại cho bọn tớ, được chứ? Chúng ta sẽ cùng đi về nhà vào thời điểm đó.”

Tôi gật đầu với lời đề xuất và rời khỏi lớp học.

---------

------

----

Tôi đến được phòng họp nơi mà các thành viên ủy ban hội thao đang tụ họp.

Lần này thì có dấu hiệu của con người bên trong và tôi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện. Không như lần trước, tôi nghe được tiếng của học sinh.

Nhưng mà, nếu nó vẫn là một cuộc họp giáo viên khác, tôi sẽ thất bại ở đây.

Vậy nên, tôi tiến gần tới cửa của căn phòng và chầm chậm mở cửa. Có vẻ lần này cửa không bị khóa.

Không có ai phát hiện ra tôi, có lẽ bởi vì tôi đã đi vào ngay giữa cuộc họp. Tôi chầm chậm quan sát xung quanh căn phòng.

…Không ở đây sao?

Không có dấu hiệu nào của Senpai hay là Shigure ở trong phòng họp.

Tôi kiểm tra một lần nữa, nhưng đã chắc chắn lại một lần nữa.

--Đi tìm họ.

Tôi không nghĩ là bản thân sẽ còn cơ hội sau ngày hôm nay. Nếu thế, có lẽ họ đang làm việc ở nơi nào khác chăng.

Trong lúc tôi đang băn khoăn hai người họ ở đâu, bản thân cũng nhận ra một chi tiết quan trọng.

Jimichi Ikuto cũng không ở đây.

Tôi không biết có tổng cộng bao nhiêu người trong hội học sinh và ủy ban hội thao, nhưng chắc chắn có ba thành viên đang không có mặt.

Tôi có cảm giác tệ về chuyện này, kí ức về ba người họ đang vui vẻ cùng nhau bỗng hiện lên trong đầu.

Như thể cố gắng tìm kiếm thứ gì đó quan trọng, tôi chạy khắp quanh trường.

---------

-----

---

“Không thấy đâu cả…”

Tôi đã kiếm họ ở khắp nơi từ lúc đó, nhưng chả thể tìm ra.

Tôi điên cuồng chạy xung quanh trường mà chả có một lộ trình cụ thể, nhưng chả thấy một dấu hiệu gì cả, mà bản thân càng ngày càng mất kiên nhẫn và khó chịu.

--Tiếp tục tìm kiếm.

Tuy nhiên, tôi không thể nào bỏ cuộc ở đây được.

Nhưng nơi nào tôi nên lục soát? Càng nghĩ, tôi càng bí.

Tôi có lẽ đã đi qua tất cả những nơi mình có thể nghĩ đến, dù cho là bản thân có chạy quanh một cách ngẫu nhiên đi chăng nữa.

Tôi nên làm gì đây? Thật đáng tiếc khi tôi đã bỏ qua họ một lần, nhưng sẽ càng tệ hơn nếu nó xảy ra và tôi không chịu tiếp tục.

Ngay sau đó, tiêng chuông từ điện thoại của tôi đã khiến tôi bình tĩnh lại.

“…Xin chào?”

“Này Susumu! Cậu còn định khiến bọn mình đợi bao lâu nữa đây?!”

Đó là từ Reika. Tôi đã hoàn toàn quên mất rằng bản thân mình sẽ gọi cho họ nếu việc quá lâu.

Tôi không nhớ bao lâu đã trôi qua, nhưng chắc chắn là phải hơn một tiếng rồi.

“L-Lỗi tớ…Chuyện này tốn thời gian hơn dự tính…”

“Vậy thì báo bọn tớ đi! Cậu đã hứa rồi, nhớ chứ?!”

“…Ồn ào quá. Đây không phải lúc cho chuyện này!”

“…Cậu đang nói cái quái gì vậy? Không, tớ chịu đủ rồi.”

Bởi cơn nóng giận bồng bột, tôi đã thốt ra thứ gì đó không cần thiết. Việc trút giận lên Reika chỉ vì mọi thứ không suôn sẻ là không đúng đắn tí nào.

Giọng của Reika trầm hẳn xuống và tắt máy.

Tôi sẽ xin lỗi sau. Nhưng trước hết, tôi đợi một khoảng thời gian rồi quay lại phòng họp.

---------

-----

---

Tôi quay trở lại phòng họp. Tôi mấy bình tĩnh chạy vội đi, để rồi nhận ra rằng mình có thể hỏi người xung quanh bọn họ ở đâu.

Tuy nhiên, có lẽ là đã quá muộn.

Tôi nhận ra rằng mình chả còn có thể nghe thấy ai ở bên trong phòng nữa.

Luôn luôn đi qua nhau chắc chắn là một lời nguyền rồi.

Tại sao tôi lại bắt đầu chạy đi ngay lúc đó? Nếu tôi im lặng đợi ở đây, ít nhất thì, chúng ta đã có thể chạm mặt nhau.

“—”

Ngay lúc sau. Một giọng nói được truyền qua phòng họp, dù là rất nhỏ.

Tôi không nghe rõ lắm, nhưng nghe có vẻ là của Yukinaga-senpai. Tôi tiến lại gần cửa và nghe.

“Có phải nó sẽ thường diễn ra như này không?”

“Đúng rồi. Đầu tiên, chúng ta sẽ bắt đầu với một câu hỏi về sự kiện, và dựa vào kết quả thì…”

Không thể nào sai được, là Yukinaga-senpai.

Tôi nghe được giọng của một tên đực rựa và băn khoăn không biết có phải Jimichi không, nhưng nếu nghe kĩ một lúc nữa, tôi nhận ra đó là Tateyama-senpai.

Tôi đã quá hèn nhát để đi vào bởi vì họ đang giữa một cuộc thảo luận.

“Chúng ta nên tổ chức buổi họp tiếp theo ở đâu nhỉ?”

“Hmm, đợi một chút…”

Chả có ích gì nếu nghe lén cuộc hội thoại của họ cả.

Tôi khá chắc là Yukinaga-senpai đang ở đó, và ngay sau đấy, khi tôi vừa chuẩn bị bỏ tai khỏi cửa.

“Chủ tịch, cuối cùng thì chị đã có điện thoại thông minh rồi.”

“Yeah. Tôi đã đổi nó vào ngày hôm trước.”

“Chủ tịch, người mà gặp khó khăn với máy móc, tự mình làm việc sao?”

“Rõ là không. Tôi có người giúp mà.”

Những từ đó đã dừng chân tôi giữa đường.

Lựa chọn điện thoại thông minh, đó là việc tôi được nhờ vả vào lần trước. Có rất nhiều chuyện đã xảy ra từ ngày hôm đó, và tôi đã không giúp chị ấy.

Liệu chị ấy đã đi với ai khác sao?

Tôi không thể tin vào chuyện đó được, vậy nên bản thân đã mở hé cửa của căn phòng và lén nhìn vào trong.

“Nó thật là một cái ốp dễ thương.”

“Đúng chứ?! Cái chị yêu thích đấy.”

Ở đó, một Yukinaga-senpai ôm trong tay chiếc điện thoại thông minh, hoặc là, cái ốp điện thoại, bằng cả hai tay như một thứ gì đó quan trọng lắm