"Hóa ra, Anh hùng mà các nhà thám hiểm đang nói đến thực sự là Lynn?"

Lynn, đang nghỉ ngơi tại phòng, cô cảm thấy không được khỏe sau sự kiện ngày hôm nay. Tôi đang ở phòng tôi với cha cô ấy.

"Ta vẫn không tin được điều này sẽ xảy ra. Ta đã nghĩ rằng Relius sẽ trở thành một mạo hiểm giả hoặc một Hiệp sĩ..."

"Ah... nhân tiện. Con là một 『 Thợ rèn』."

Thành thật mà nói, tôi khá là chán nản. Vì mỗi người đều có cho bản thân mình một Thần Khí mạnh mẽ do Chúa ban tặng, thế nên không cần đến sự có mặt của thợ rèn để chế tạo vũ khí. Vì vậy nó nổi tiếng là một nghề 'thất truyền'. Một chức nghiệp mà Chúa đã không ban trong nhiều năm trở lại đây.

Tôi và Lynn đều đang sở hữu 2 nghề duy nhất này ở thời điểm hiện tại. Nhưng về giá trị thì một cái đầu bảng, một cái thì chót bảng.

"Ahh... Với tư cách là cha mẹ nuôi của con. Ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút."

"...Huh??"

"Con luôn cố gắng để trở thành nhà thám hiểm là để không muốn làm phiền chúng ta, phải không?"

"Ahh, vâng, nhưng mà....."

Gia đinh này cũng không phải là khá giả. Đó là lý do tôi không muốn làm phiền họ và luôn giúp đỡ nhà nghĩ mỗi ngày. Mặc dù vậy, họ luôn muốn tôi nghỉ một buổi trong tuần, nhưng tôi cảm thấy điều này không cần thiết.

"Ta không muốn thấy con bị tổn thương. Con là con của người bạn tốt nhất của ta, ta đã xem con như một người con trong gia đình này."

Cha Lynn cởi mở nói với tôi.

"Vậy nên ta an tâm hơn khi biết rằng chức nghiệp của con không thiên về chiến đấu. Kể cả không còn chút sức lực trên người, sẽ luôn có những người bạn xung quanh sẵn sàng giúp đỡ con."

Có lẽ ông ấy cũng đang nghĩ đến bố mẹ tôi. Hai người đều là những nhà thám hiểm nổi tiếng với Thần Khí và chức nghiệp mạnh mẽ. Đó cũng là điều mà tôi hằng mong ước. Và đó cũng chính là lý do mà họ phải nhận một nhiệm vụ với độ khó cao. Và trong khi thực hiện nhiệm vụ họ đã bị đánh bại và mất trên chiến trường.

"Hiện tại Lynn đang ở trong tình thế đó..... thật khó để tin nó là sự thật!"

"Đừng nghĩ như vậy, Relius."

Ông chuyển ánh mắt sang phòng của Lynn.

"Ta là một người cha, vì vậy ta hoàn toàn lo lắng cho sự an toàn của con bé. Nhưng nếu con bé muốn đi theo con đường đó, ta cũng không biết ta nên làm gì cả. Ta nên làm gì bây giờ?"

Tôi nên làm gì? Như ông ấy nói, tôi nên bình tĩnh lại. Thực ra, nếu mà tôi có được một Thần Khí và chức nghiệp mạnh như Lynn, tôi sẽ không lo lắng về nó chút nào cả.

"Bây giờ, hãy để con bé nghĩ ngơi một ngày. Ta sẽ từ từ nói chuyện với con bé sau."

"Nên vậy!"

"Và còn nữa, con cũng nên nghỉ ngơi ngày hôm nay đi!" Sau đó ông ấy đi rời khỏi phòng.

Thần Khí và cái chức nghiệp ngu ngốc này, sẽ tuyệt nếu tôi nhận được một thứ gì đó tốt hơn. Tôi ghen tị với Lynn, nhưng tôi không được phép nói ra những điều này với cô ấy.... tôi phải cố gắng để không làm tổn thương cô ấy nhiều nhất có thể.

Cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ. Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

"Là cậu à, Lynn?"

Một khoảng im lặng.

".. Đúng, là mình!"

Cánh cửa từ từ mở, tôi có thể nhận thấy Lynn không có chút năng lượng nào trên người cả. Lynn nhìn chằm vào tôi.

"T-Tớ xin lỗi! Có lẽ tớ đang làm phiền cậu nhưng tớ có chuyện muốn nói với cậu một lát, sẽ nhanh thôi."

Tôi biết Lynn đang muốn nói về chức nghiệp của cô ấy.

"Không sao đâu, cậu cứ vào đi."

Cô ấy đến ngồi bên cạnh tôi và thở dài.

"Tớ... thành thật mà nói. Tớ ghét việc trở thành Anh hùng."

Tôi đã nghĩ về nó. Lúc trước, tôi đã từng đi cùng bố mẹ trong khi họ săn quái vật, và thậm chí họ con bắt tôi phải tham gia chiến đấu cùng họ. Tôi luôn nghĩ đến việc chiến đấu với quái vật và mong đó sẽ là công việc của tôi trong tương lai.

Nhưng Lynn thì lại khác. Lynn lớn lên với vai trò là con gái ruột của chủ nhà nghỉ. Trong khi tôi đi săn với bố mẹ mình, thì Lynn ở nhà phụ giúp việc quản lý nhà nghỉ với bố mẹ cô ấy. Lynn thậm chí còn từng nghĩ đến việc tiếp quản quyền quản lý của nhà nghỉ. Vì vậy, trong suy nghĩ của Lynn, cô ấy không thể tưởng được việc phải giết quái vật; thật đánh sợ khi phải chống lại và đối đầu trực diện với bọn chúng.

"Tớ nghĩ việc chiến đấu với quái vật quá đáng sợ tớ không thể nào làm được. Tớ không biết mình có thể làm quen với việc này trong tương lai hay không. Tớ- Tớ thực sự phải trở thành Hiệp sĩ hay nhà thám hiểm sao!?"

"Umm, Ahh, có thể... Ý tớ là, có thể mọi người sẽ muốn cậu trở thành một Hiệp sĩ, nhưng trở thành một mạo hiểm giả để tiêu diệt lũ quái vật cũng không phải ý tưởng tồi."

"Phải! Anh Hùng là một người tuyệt vời, phải không?"

"Người Anh hùng trước đó đã phá hủy các mê cung, để ngăn chặn sự lan tràn của bọn quái vật. Bằng cách đó người họ đã cứu được nhiều ngôi làng và thị trấn. Anh hùng đã làm điều đó mọi lúc cho đến khi cạn kiệt sức mạnh của bản thân mình."

"Tớ biết rồi. Nhưng tớ tự hỏi liệu tớ có thể làm được như vậy không?"

Lynn run rẩy và thở dài.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Lynn, cô ấy đưa ánh nhìn vào tay tôi. Sau đó tôi nắm chặt bàn tay của cô ấy hơn.

"Tớ sẽ phải sống như vậy sao?"

Đến lượt tôi im lặng.

"... Có lẽ"

"Tớ chỉ muốn sống như đứa con gái bình thường ở nhà nghỉ của mình thôi"

"Tớ biết!"

"Nhà trọ phát triển là tất cả những gì tớ muốn. Tớ chỉ muốn sống cuộc sống của chính mình, có thế được cười đùa với khách hàng, nghe những nhà thám hiểm kể về chuyến đi thám hiểm ly kỳ của họ, v.v."

"...Ahh"

" Tớ đã mong chờ cuộc sống bình thường như bao người."

Tôi chi có thể nhìn chắm vào Lynn và đưa tay vuốt má cô ấy. Lynn nhắm mắt lại một lúc, nhưng rồi cô mỉm cười.

"Relius. Tớ, Anh hùng, tớ sẽ cố gắng hết sức."

"Cậu có ổn không vậy?"

"Khi tớ nghĩ về khả năng ai đó sẽ gặp nguy hiểm bởi những con quái vật... Nếu tớ có đủ sức mạnh, tớ có thể giúp đở họ phải không?"

Lynn thực sự tốt bụng đến ngốc nghếch.

"... Cố lên! Cậu sẽ làm được."

"Phải! Tớ sẽ cố gắng hết sức mình."

Lynn nói vậy và mỉm cười. Khi cô ấy rời khỏi phòng, tôi ngồi lại và suy nghĩ. Thợ rèn hả? Nếu tôi có một chức nghiệp có thể chiến đấu, tôi có thế sẽ sánh bước cùng Lynn.

Chúa không công bằng gì cả.

Tuy nhiên, nếu Lynn cần sự giúp đở của tôi một ngày nào đó, tôi chắc chắc sẽ giúp cô ấy. Nhưng tôi không biết 『Thợ rèn』có khả năng gì nhưng tôi sẽ cố hết sức của mình. Phải có một lý do gì đó tôi mới được ban cho chức nghiệp và Thần Khí này!

Với quyết tâm trong lòng này, tôi từ từ nhắm mắt lại.

< Khi chủ sở hữu phát triển, khả năng 『Thợ rèn』đã được giải phóng. Với khả năng này, bạn có thể tích lũy kinh nghiệm và thăng cấp. >

< Khi chủ sở hữu phát triển, khả năng Báu vật thần thánh 『Búa sáng tạo』sẽ được giải phóng. Bất cứ thứ gì bị phá vỡ bởi chiếc búa đều có thể được tái tạo. >