Rảo bước trên con đường hướng tới Xuyên Giới Môn, Renji đi ngay phía sau nhóm bạn mà mình đang hộ tống, cất tiếng gọi Ichigo.
“Có chuyện gì…?”
Ichigo dần tách mình ra khỏi nhóm bạn, nhưng khoảng cách giữa cậu và Renji với ba người kia vẫn đủ để họ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện bí mật của cả hai.
“Cậu không nghĩ là mình cũng nên đẩy nhanh tiến độ sao?”
Renji nói.
“Hả?”
Chưa hiểu được ẩn ý của người anh em, Ichigo nghiêng đầu bối rối.
“Không phải giả ngu… Tôi đang nói về Inoue.”
“Cái…!?”
Ichigo bất giác quan sát phản ứng của Orihime để đưa ra suy đoán xem liệu cô đã nghe thấy những gì Renji nói hay chưa.
“Cậu đang yêu cô ấy, phải không?”
“Chuyện đó…!”
Trước sự thẳng thắn của Renji, Ichigo chỉ còn biết ấp a ấp úng.
“Đừng để một cô nàng tuyệt vời như vậy phải chờ đợi quá lâu.”
“Tôi biết… Nhưng… đừng tự dưng ăn nói kỳ cục như vậy…! Cậu cũng mất đến hàng thập kỷ còn gì…”
Ichigo càu nhàu đáp lại. Không để cậu kịp phản ứng, Renji nhanh chân chạy lên trước khoác vai Uryu cùng Sado rồi bước đi thật nhanh, vẫy tay chào Orihime rồi để mặc cô ở lại.
“Cậu ta…! Làm vậy là ý gì!?”
Cảm thấy có chút buồn bực, Orihime buông thõng vai rồi đi cùng hướng với Ichigo.
“Bọn mình có cuộc nói chuyện giữa đàn ông con trai với nhau, vì vậy, cậu nên đi theo hướng…”
“Kurosaki-kun cũng đi à? Vậy thì mình sẽ giữ khoảng cách với các cậu.”
“À, không…”
Ichigo ngước nhìn ba người đang đi phía trước. Renji ngoảnh lại phía sau, giơ cao ngón cái thay cho lời chúc may mắn.
“… Tớ không định đi với họ.”
“Ồ, cậu chắc chứ…?”
Orihime thắc mắc nhìn cậu bạn. Còn Ichigo thì không ngớt lúng túng, chỉ muốn vò đầu bứt tai ngay lúc này.
‘Mình thực sự rất tệ trong việc thể hiện ý muốn của bản thân!’
“Kuchiki-san xinh đẹp nhỉ…”
Orihime thì thầm mà không hề hay biết về dòng những suy nghĩ chất chứa bên trong người đang song hành cùng mình.
“Chiếc khăn voan rất hợp với cậu ấy, cậu có nghĩ vậy không…?”
Hồi tưởng lại khung cảnh ở lễ đường, đôi mắt của Orihime lần nữa ngấn lệ.
“Kurosaki-kun, cảm ơn cậu vì đã thay tớ chụp hình ngày hôm nay! Tớ mong rằng có thể xem chúng càng sớm càng tốt… Tớ sẽ sắp xếp lại thành một cuốn album rồi gửi bản sao cho mọi người!”
“À… ừ…”
Như thường lệ, Orihime nở nụ cười rạng rỡ, song, sự căng thẳng vẫn luôn thường trực trên nét mặt của Ichigo suốt từ lúc nói chuyện với Renji.
“Có chuyện gì thế, Kurosaki-kun?”
Đáp lại Orihime đang cau mày lo lắng, Ichigo chỉ lắc đầu.
“Không có gì đâu.”
Cứ thế, Xuyên Giới Môn dần hiện ra trước mắt họ. Ba người đi phía trước đã đứng ở cổng chờ sẵn.
Ichigo lấy hết sức bình sinh, hít một hơi thật sâu để xua tan bầu không khí trầm lắng.
“Này, Inoue.”
“Ơi?”
Orihime nghiêng đầu, ngước nhìn Ichigo.
“Có… vài điều tớ muốn nói với cậu. Lần tới, cậu có thể dành thời gian cho tớ không?”
End.