Tôi là Makiko đây.

Là một người chuyển sinh với kí ức từ kiếp trước còn nguyên vẹn, chúng tôi chưa từng cảm thấy điều gì quá bất ngờ nơi thế giới trần tục này. Sau cùng thì còn chuyện gì đáng kinh ngạc hơn một thế giới thiếu vắng ma thuật đây?

Tôi chưa một lần nào cảm thấy bế tắc như vậy kể từ sau khi đến thế giới dễ chịu này.

“Câu Lạc Bộ Thú Nhận Tiền Kiếp? Nghe đáng thương làm sao...”

Ngay khi đặt chân vào phòng vẽ, thầy giáo Kano đã cười thầm.

Hắn ta điên rồi. Ai là người chịu trách nhiệm cho những kí ức đầy đắng cay đó hả?

“Không phải kẻ mang nhiều tội lỗi nhất cần thú nhận là ngươi sao?”

“Ta? Ta chỉ đơn thuần diệt trừ tận gốc lũ ác quỷ đang dày vò dân chúng nơi đó.”

Tôi thật muốn đấm cho vẻ cười cợt đó của hắn một cú.

Ai đó đem cho tôi cây gậy đinh cái.

Giáo viên, học sinh thân thiết có lẽ đùa cợt như vậy cũng không sao. Cơ mà giữa chúng tôi làm gì có mối quan hệ đó.

***

“Cô có muốn biết không, Hồng Sắc Ma Nữ phương Tây, thế giới như thế nào sau cuộc chiến giữa hai chúng ta?”

“... Dám chắc ngươi là kẻ biết rõ nhất?”

Tiếng chuông vang báo hiệu tiết học đầu đã tới.

Cả đám chúng tôi cúp học. Giáo viên nhất định sẽ vô cùng giận dữ.

Hay, tôi nên nói là thầy giáo như hắn cúp tiết có ổn không thế?

“Đừng bảo ta là những kẻ từng là Ma Vương mấy người sợ một tiếng chuông reo vào lớp nha?”

“Ai thèm sợ?”

“Thì, hiện tại chúng ta đều là học sinh của trường mà...”

Tooru vốn mặt mày khó chịu từ nãy trả lời cộc lốc.

Yuri thì vẫn giữ thái độ lịch sự đối với kẻ được gọi là giáo viên này.

“Lý do bọn ta thành lập Câu Lạc Bộ Thú Nhận Tiền Kiếp này là để suy ngẫm về kiếp trước, cũng như cân nhắc hành vi của chính mình. Dù gì, bọn ta đã phạm khá nhiều sai lầm...”

“Phải.”

Cả ba người chúng tôi đồng thanh.

“Các ngươi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Maydare chứ? Được, ta sẽ cho các ngươi thấy vài thứ hay ho.”

Hắn trông có vẻ vui thích trước phản ứng do dự của chúng tôi. Hắn rút một tấm bản đồ khỏi túi áo rồi trải nó ra.

Trên đó, có bốn lục địa mở ra như hình cỏ bốn lá.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là địa hình tổng thể của thế giới Maydare, nhưng cũng có vài điểm khác biệt.

“Hồng Sắc Ma Nữ ơi, lục địa phía Tây nơi ngươi đã kéo ta chết chung ấy, đã hóa thành một vùng đất khô cằn tràn ngập tử khí, 2000 năm vẫn không hề tiêu tán. Ngươi đã phạm trọng tội. Những người sống sót nơi ấy buộc phải di cư sang các đại lục khác. Hơn nữa, lục địa phía Tây vốn là vựa lúa của thế giới nhờ vào khí hậu ôn hòa, việc nó mất đi đã gây tổn hại nghiêm trọng tới Maydare. Thế nào, ngươi nghĩ chuyện sau đó sẽ ra sao?”

“... Cái gì?”

Tôi có chút sốt ruột.

Có quá nhiều điều cần suy nghĩ tới, nhưng hãy bắt đầu với cái đầu tiên.

“Ngươi bảo là... đã 2000 năm trôi qua ở thế giới ấy?”

Đối với tôi, đó chỉ là 16 năm qua đi. Tooru và Yuri cũng như thế.

“Nhân tiện, trận chiến của chúng ta giờ chỉ đơn giản là một truyền thuyết. Đại chiến giữa Tam Đại Ma Vương cùng Đại Anh Hùng. Nhưng đáng buồn thay, những vấn đề liên quan đến chiến tranh vẫn còn đấy. Maydare phải hứng chịu liên tiếp các cuộc xâm lăng cũng như xung đột về chủ quyền đất đai, lương thực thì thiếu hụt trầm trọng. Có vẻ khi có các ngươi, đời sống yên bình hơn nhiều. Tóm lại, sự tồn tại của các ngươi chính là tác nhân ngăn chặn sự giao tranh giữa người với người. Chắc thế.”

“...”

Gã này đang nói cái quái gì vậy?

Tôi chau mày, tất cả những thứ này đâu can hệ gì tới đám người được chuyển sinh sang thế giới khác như chúng tôi nữa. Khoan, bỏ chuyện ấy sang một bên, làm sao hắn ta có được những thông tin đó?

“Ta có rất nhiều nghi vấn, nhưng trước tiên, tại sao ngươi có được những thông tin đó?”

Tooru lập tức hỏi thẳng.

“Ta biết cách đi tới thế giới Maydare.”

Một câu trả lời đơn giản mà chúng tôi thậm chí còn không nghĩ tới.

Cả ba chúng tôi sửng sốt trước một điều quá sức bất ngờ.

“Ngay từ lúc đầu, khi các ngươi cần một người Anh Hùng để đối đầu ấy, người trẻ tuổi đó đã được triệu hồi từ thế giới này. Ông biết chuyện đó mà, Hiền Nhân.”

“Haah... ấy là bởi truyền thuyết nói rằng các Anh Hùng Huyền Thoại là những chàng trai trẻ được triệu gọi từ thế giới khác. Đó là lý do ngươi được biến thành Anh Hùng.”

“Phải, đúng là thế. Tại sao ngươi lại nghĩ truyền thuyết ấy có tồn tại? Triệu hồi kẻ đến từ dị giới thì có lợi ích gì?”

“...”

Tôi không biết.

Đúng tôi là Ma Vương thật, nhưng đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm việc chuyển sinh, hay mấy thứ như triệu hồi từ thế giới khác.

Ba người chúng tôi nhìn nhau.

“Bởi vì sự giao thoa biên giới giữa thế giới này và thế giới phép thuật là cách duy nhất khiến lượng ma lực của một người tăng lên một cách khủng khiếp.”

Thầy Kano vừa nói vừa cất tấm bản đồ lại vào túi, rồi tay chạm lấy một thứ khác.

“Các ngươi biết không? Cuộc chiến thật sự của các ngươi sắp sửa bắt đầu rồi đó.”

Một khẩu súng bạc chĩa vào mặt chúng tôi.

Ê-ê khoan, cái gì đây, cái dấu hiệu tử thần gì vậy?!

Kết cục dành cho chúng tôi - những kẻ mới chỉ sống ở đây mười sáu năm cuộc đời, không phải quá vội rồi sao? Bắt chúng tôi phải chết theo cái cách tồi tệ nhất.

Ba tiếng súng vang lên, và ba chúng tôi một lần nữa bị giết bởi cùng một người.