Một chiếc taxi dừng trước tòa thị chính

Chàng trai tên Tamaki bước ra, cầm tay cô bạn gái tên Youko của mình để ra ngoài.

Tay trong tay, họ cùng bước vào bên trong.

“Sinh nhật vui vẻ, Tamaki”

“Cảm ơn em, Youko”

Hôm nay là ngày Tamaki tròn 18 tuổi cùng với Youko.

Còn một điểm chung nữa, là hiện giờ cả hai đều không còn là học sinh.

********

Trên tay của Tamaki hiện giờ là một tờ giấy màu hồng - một tờ giấy chứng hôn.

“Em không nghĩ là mình vẫn có thể kết hôn được đấy”

“Anh cũng thế. may là cũng vừa kịp lúc.”

“Chắc là thần linh đã phù hộ cho chúng ta đó”

Cả hai nhìn nhau, cùng nở một nụ cười hạnh phúc.

Tamaki yêu nụ cười ấy của Youko.

Cả hai, bây giờ, thực sự đang rất hạnh phúc.

Mặc kệ một sự thật rằng….

Cả hai chỉ còn 1 tháng nữa…. để còn được nhìn thấy nhau.

*******

Làm thủ tục kết hôn xong, hai người đến một khách sạn gần đó mà họ đã đặt trước.

Họ có một lời hứa, đó là sẽ yêu thương nhau cho đến lúc lìa đời.

Miễn là còn thời gian.

Miễn là còn có thể.

Họ trao nhau những nụ hôn nồng cháy ở trên giường.

Miễn là họ được âu yếm nhau, thì nó không còn quan trọng là ở đâu nữa.

******

Căn bệnh ung thư quái ác đã di căn đến hết mọi nơi trong cơ thể của Tamaki và Youko.

Vì thế, họ không còn khỏe khoắn như trước.

Đã nhiều lần họ phải dừng việc ấy lại bởi sức khỏe không cho phép.

Vì thế, cả hai người quyết định sẽ thể hiện tình cảm cho nhau một cách nhẹ nhàng nhất.

Họ cùng nắm lấy tay nhau. Chiếc nhẫn đính hôn sáng lấp lánh trên ngón đeo nhẫn.

“Cuối cùng em cũng là cô dâu của anh, Tamaki…”

“Em hạnh phúc chứ?”

“Em hạnh phúc lắm..”

Họ ôm lấy nhau, trao cho nhau một nụ hôn.

Kể từ lúc quen nhau, hai người đã hôn nhau không biết bao nhiêu lần. Nhưng dường như với họ vẫn chưa bao giờ là đủ.

Khác với Tamaki, Youko may mắn hơn vì vẫn còn cha mẹ.

Và họ cũng coi cậu ấy như con mình.

Cha mẹ của Tamaki thì đã qua đời trong một vụ tai nạn thảm khốc.

Mặc dù cậu được thừa kế tài sản của cha mẹ mình, nhưng lúc đó cậu lại không có lấy một người bạn, chứ đừng nói đến là người yêu.

Còn giờ đã khác. Cha mẹ của Youko thực sự là những người tốt bụng, và cậu dành khoảng thời gian ít ỏi còn lại của mình để ở bên bố mẹ “vợ” của mình.

****

Tamaki đã không còn cô đơn.

Mặc dù cũng không còn nhiều thời gian, nhưng có được một người vợ dễ thương như vậy, thì giờ cậu cũng không còn gì để hối tiếc trên đời này.

“Youko”

“Dạ”

“Anh hứa sẽ trân trọng em đến hết đời này.”

“Fufu. Nhưng chúng ta chỉ còn một tháng thôi, anh nhớ chứ.”

“Anh biết chứ. Nhưng anh sẽ làm cho 1 tháng ấy tràn ngập tình yêu mà anh dành cho em”

“Em hạnh phúc lắm đó, Tamaki. Nhưng anh chỉ yêu em ở kiếp này thôi sao?’

“Tất nhiên là không rồi. Dù kiếp sau, hay bao lâu nữa, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, đúng chứ.”

“Tất nhiên rôi. Mãi mãi là như vậy”

Youko mỉm cười, và Tamaki lại như ngây ngất trước nụ cười ấy

*********

Cặp đôi mới cưới ấy quay trở lại căn nhà ăn dưỡng.

Đó là nơi thay vì chữa trị, thì sẽ để cho người bệnh mà không còn nhiều thời gian để sống được thoải mái, bình yên trong quãng thời gian ngắn ngủi của họ.

Đây chắc hẳn là một phát minh đáng ghi nhận của loài người.

Tất cả nhân viên ở đây đều rất tử tế và tốt bụng.

Một cặp vợ chồng trẻ, cùng với rất nhiều người già, đều đang sống tại đây giống như Tamaki và Youko.

Ở đây, dường như Tamaki cũng không thấy cô đơn bới ai cũng giống như cậu, đều không còn nhiều thời gian trên cõi đời này.

Trên bầu trời đầy những đám mây giống những chú cứu, phản chiếu lên hình ảnh của căn nhà an dưỡng.

Hai người họ ngồi trên một chiếc ghế băng trong sân nhà.

Tamaki mặc bộ pyjama màu xám, còn của Youko là màu vàng, đi cùng là đôi dép màu xanh của cả hai.

Cả hai đều đang phải truyền dưỡng chất, bởi gần như họ không còn có thể hấp thụ dinh dưỡng qua đường ruột.

Những chiếc kim truyền đang cắm vào cánh tay yếu ớt của hai người.

“Khi mà ra đi rồi, anh muốn hai ta được đi cùng nhau”

“Em cũng thế”

“Nhưng mà tính toán thì không phải lúc nào cũng chính xác.”

“Cũng đúng ha”

“Sẽ thật nực cười nếu một trong hai ra đi trước người còn lại”

“Fufu, em cũng nghĩ thế, em ghét cái cảm giác bị bỏ lại nếu anh ra đi trước đó”

“Em ích kỉ thiệt đó..”

Mặt của hai người sát lại gần nhau.

Những chiếc túi truyền đang rung nhẹ.

Nếu như đôi ta không thể ra đi cùng nhau ư….

Tamaki ước rằng họ có thể sống lâu thêm một chút, dù chỉ là một ngày, để Youko luôn vui tươi

Một nỗi buồn như đang giằng xé tâm can của Tamaki.

Cậu muốn Youko được ra đi thanh thản, còn những nỗi buồn của cả hai, cậu sẽ tự mình chịu đựng tất cả.

Bởi nhờ có Youko, mà cậu đã không còn phải cô đơn.

Khi nghe tin mình mắc căn bệnh ung thư giai đoạn cuối, Tamaki nhận ra rằng mình sẽ phải đối mặt với điều tồi tệ nhất trong sự cô đơn.

Ngắm nhìn những cặp đôi hạnh phúc, cậu thực sự ghen tị với họ.

Bởi đến lúc phải chết đi,cậu cũng chẳng có ai để cạnh bên.

Cậu biết đến căn nhà an dưỡng này khi chỉ còn vài tháng để sống.

Và đó cũng là nơi mà cậu gặp được Youko.

Cô ấy cũng mắc ung thư giai đoạn cuối giống với cậu, cũng luôn mặc bộ pyjama màu vàng yêu thích giống như bây giờ.

“Cậu biết không, tớ đã luôn chần chừ trước rất nhiều thứ.

Tớ không muốn bị người khác ghét, nên luôn phải giấu đi con người thật của mình.

Nhưng giờ đây, tớ quyết định là mình sẽ không như thế nữa.

Với thời gian ngắn ngủi còn lại, tớ sẽ làm hết những gì mình thích

Ăn những gì mình muốn này, đi mua sắm này, ăn diện này

Và cả…. tình yêu nữa. “

Tamaki bị thu hút trước những lời thổ lộ của Youko, giờ đây với khuôn mặt đã ửng hồng.

Câu vô thức nắm lấy tay của cô ấy.

(Ôi không)

Rõ ràng là nắm tay một cô gái trước khi bắt đầu một mối quan hệ sẽ tạo ấn tượng xấu với phía bên kia.

Cậu đang định rút tay lại, thì…

“Này, cậu làm người yêu mình đi”

Youko đã nắm lấy tay cậu, và nói ra những lời đó.

Hai người nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Hai đôi mắt như những chiếc gương phản chiếu hình ảnh của hai người.

“Em đã hứa với lòng mình là phải quyết đoán hơn. Em cũng chưa biết là liệu mình có yêu anh không.. Nhưng em không thể giữ mãi những lời này trong lòng mình được.”

“Tôi không nghĩ cậu có thể thích một người như tôi được đâu”

“Biết đâu được nhỉ. Còn nếu nó thực sự xảy ra, chắc chắn em sẽ từ chối anh một cách thẳng thắn, được chứ?”

Youko khúc khích cười.

Tamaki dần trở nên say đắm trước nụ cười ấy.

Và cậu cũng không còn phủ nhận tình cảm của mình nữa.

“Em mặc bộ pyjama này trông xinh lắm, Youko”

“Mái tóc của em đẹp lắm, Youko”

“Anh tìm được một bông cỏ 4 lá này, Youko”

“Bộ đồ em mặc hôm nay dễ thương lắm, Youko”

Và quan trọng nhất

“Anh yêu em, Youko”

___________________

Mỗi ngày trôi qua, Tamaki đều thủ thỉ với Youko tất cả những gì cậu có thể nói.

Thời gian còn lại ngày càng ít, nhưng tình yêu mà cậu dành cho cô thì dường như không còn gì có thể làm ranh giới được nữa.

“Cảm ơn Tamaki, em thực sự hạnh phúc lắm.”

Youko cười, với những giọt nước mắt hạnh phúc đang rơi lã chã.

Yêu được một ai đó quả thực là một điều diệu kì.

Một giọt nước mắt cũng lăn dài trên má Tamaki.

Nếu như không phải đối diện với cái chết, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ gặp được Youko.

Nếu như không phải đối diện với cái chết, có lẽ mối quan hệ giữa họ bây giờ sẽ chẳng thể tồn tại.

Tình yêu là lí do duy nhất, khiến Tamaki cảm thấy căn bệnh này như là một phép màu với mình

Không phải về thể xác, mà là sự an ủi về tâm hồn đã chịu quá nhiều tổn thương của cậu.

____________________________

Thời gian thì chẳng dừng lại đợi ai bao giờ.

Vì thế, cậu quyết định thực hiện những gì mình đã tâm niệm, đó là biến một tháng còn lại của cả hai trở nên thật ý nghĩa.

Đến một ngày, cả hai quyết định đến khách sạn tình yêu, để tiến đến bước cuối cùng thể hiện tình yêu của cả hai.

Nếu là về tình cảm, thì hẳn không cần phải nói ra nữa.

Còn về tiền bạc, thì Tamaki vẫn còn đó số tiền mà cha mẹ mình để lại.

Có chút cảm giác tội lỗi, nhưng cả hai đã thành tâm xin phép với vong linh cha mẹ Tamaki.

Quả thực cảm giác được kết nối với người mình yêu vô cùng khó tả.

Khi xong “chuyện ấy”, cả hai đều ngại ngùng khi nhìn thấy nhau.

Họ sau đó đã lập một lời hứa.

Đó là khi đủ 18 tuổi, họ sẽ kết hôn với nhau.

Và sẽ trao cho nhau thật nhiều tình yêu thương, bất kể họ còn bao nhiêu thời gian còn lại.

Tamaki và Youko cũng đã nói chuyện với bố mẹ “vợ”.

Tất nhiên là họ vô cùng vui khi nghe được điều đó, và chấp nhận lời thỉnh cầu của hai người.

“Youko, nếu có em, cái chết với anh chẳng còn đáng sợ nữa”

“Em cũng vậy, Tamaki

Giờ được ở lại với nhân gian với em cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nếu không có anh”

____

Cũng đã gần một tháng kể từ khi Youko và Tamaki kết hôn.

Bởi tác dụng phụ của thuốc giảm đau và tình trạng bệnh đang tiến triển xấu, cả hai đang dần trở nên yếu đi.

Thậm chí thuốc giảm đau giờ đây cũng đã không còn có tác dụng gì nhiều với họ nữa.

Nhưng may mắn, những con đau không thể đánh gục tình yêu mà họ dành cho nhau.

____

Một buổi sáng nọ.

Tamaki và Youko đang dìu nhau trên hành lang của căn nhà.

Đột nhiên, Youko sụp xuống.

Dù cánh tay vướng kim truyền, Tamaki vẫn không ngần ngại mà đỡ lấy Youko

Những y tá trong nhà an dưỡng vội vàng chạy đến chỗ 2 người, đưa Yoụko lên cáng.

Dù cơ thể đã không còn nghe theo ý muốn nữa, Tamaki vẫn lấy hết sức để chạy theo họ.

Youko được đưa đến căn phòng sâu bên trong nhất của căn nhà.

Đó là nơi để người bệnh có cơ hội được nói những lời sau cùng của mình.

Vì thế, sẽ không có những thiết bị kiểu như máy điện tim ở đây.

Tamaki ngồi cạnh Youko, nhẹ nhàng xoa lấy đầu cô.

Cha mẹ của Youko cũng vừa đến.

Cuối cùng thì Youko cũng tỉnh dậy, nhưng….

“Tamaki, có lẽ em không thể giữ lời hứa của chúng mình rồi.”

“Ừ”

“Cảm ơn anh vì đã đến bên em, đã yêu em”

“Ừ”

“Em sẽ đợi đó. Em không muốn bị cho leo cây đâu”

“Sớm thôi, hai ta sẽ đoàn tụ mà”

“Anh thề chứ?”

“Anh thề”

Họ ngoắc tay như sự chứng giám cho lời thề ấy.

“Cha mẹ à, con muốn những giây phút cuối cùng này, chỉ có chúng con thôi, được không ạ?”

Cả hai đều không thể kìm được nước mắt.

Với Tamaki, họ đã trở thành bố mẹ thực sự của cậu

Youko ôm lấy cha mẹ mình lần cuối, rồi họ rời đi, kể cả những y bác sĩ còn lại cũng vậy.

Giờ đây căn phòng chỉ còn lại hai người.

Tamaki lấy hết sức đến bên cạnh Youko, hôn nhẹ lên môi cô.

Dù cánh tay đã không còn sức lực, Youko vẫn cố đáp lại cái hôn của Tamaki.

Họ hôn nhau không ngừng.

Những giọt nước mắt của Tamaki cứ thế lăn trên má, rơi xuống cả trên khuôn mặt Youko.

Hơi thở của Youko dần yếu đi.

Nhưng cô vẫn kịp nói những lời cuối cùng với cậu

“Tamaki, em yêu anh…”

rồi ra đi thanh thản.

_____________

Ngày hôm sau khi thức dậy, Tamaki nhận ra cơ thể cậu đã hoàn toàn bất lực.

Có lẽ giây phút ấy đã đến.

Cậu nói với y tá : “ Ngày đó đã đến rồi”

Y tá hiểu hết những gì cậu muốn nói.

Tất cả đã đúng như tính toán.

Tamaki đã sẵn sàng để đón nhận cái chết.

Những chiếc ông truyền được rút dần khỏi tay cậu.

Liều thuốc giảm đau cuối cùng cũng được đưa cho cậu.

_______________

Cảm ơn Chúa.

Không biết Người có thật không, nhưng tôi thực sự cảm ơn Người.

Cảm ơn vì đã cho tôi sống thêm 1 ngày.

Nhờ đó, tôi đã xoa dịu được tất cả những nỗi đau của Youko.

Đó là 1 ngày quý giá nhất trong cuộc đời tôi.

Và giờ đây, tôi cuối cùng cũng có thể đoàn tụ với Youko.

______________

Vẫn là căn phòng sâu bên trong nhất ấy, nhưng không giống như hôm qua.

Vị trí của Youko hôm qua, giờ là của cậu.

Tamaki có một lời thỉnh cầu.

Cậu muốn ở bên Youko trong khoảnh khắc cuối đời này.

Bên cạnh cậu là cơ thể đã lạnh toát của Youko.

Cô ấy vẫn thế, vẫn mặc bộ pyjama yêu thích màu vàng như mọi ngày.

Tamaki nắm lấy bàn tay có đeo chiếc nhẫn của Youko.

Nó đã lạnh ngắt, cứng như đá.

Cánh cửa phòng mở ra, và cha mẹ “vợ” của Tamaki bước vào.

“Cha mẹ à”

“Tamaki - kun”

Người cha gọi tên cậu, còn người mẹ thì không thể kìm được nước mắt.

“Hai người đã đến đây vì con sao?’

“Tất nhiên rôi, con là con của chúng ta, Tamaki”

Hai người nhẹ chạm vào Tamaki.

Nó thật dễ chịu làm sao.

Nhờ Youko mà cậu biết đến hạnh phúc, và giờ đây cha mẹ cậu đang cho cậu cảm nhận được sự yên bình.

Những thời khắc cuối của sự sống thật ấm áp, và Tamaki dường như đã sưởi ấm tâm hồn của hai vị phụ huynh mới mất đi đứa con gái yêu quý.

Họ cùng nhau nói chuyện, cùng nhau khóc, cùng nhau cười.

Hơi thở của Tamaki dần yếu đi

“Cha mẹ à, con có một thỉnh cầu cuối cùng

Nếu cha mẹ không nghĩ rằng con là một đứa ích kỉ, thì hãy cho con được ở cùng Youko trong phút cuối này được không?”

Hai người họ đứng thẳng dậy.

Người cha quay lại nói với cậu.

“Tamaki, cảm ơn con. Vì tất cả.

Youko thực sự vô cùng may mắn, vì có người chồng như con”

Giờ đây, chỉ còn Tamaki một mình trong căn phòng với Youko.

Cậu không còn có thể di chuyển.

Hôn lại càng không thể.

Vì thế cậu khẽ thầm thì.

“Bộ pyjama này hợp với em lắm, Youko”

“Mái tóc của em đẹp lắm, Youko”

“Bông cỏ 4 lá mà ta tìm được ấy, anh vẫn luôn giữ và trân trọng nó, Youko”

“Anh thích em, anh yêu em, Youko”

Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc như vậy vào lúc này.

Cậu mới chỉ sống có 18 năm, quãng thời gian quá ngắn.

Nhưng nếu sống lâu hơn mà không mắc phải căn bệnh này, thì cuộc sống của cậu có hạnh phúc như bây giờ ?

___________________

Cảm ơn em, Youko

Vì đã làm người mà anh yêu.

Vì đã chấp nhận cưới một kẻ như anh.

Và vì đã yêu anh.

________

Cậu thực sự yêu cô ấy rất nhiều.

Được hôn Youko thật sự rất tuyệt vời.

Được chạm vào cơ thể quý giá của cô ấy.

Cậu yêu con người của Youko.

Mãi mãi, mãi mãi,........

“You…ko”

___________

Người cha nhìn vào trong căn phòng.

Hai đứa con của họ đang nắm lấy tay nhau.

Trong bộ pyjama yêu thích.

Với cặp nhẫn đính hôn lấp lánh.

Cả hai, đã ra đi thật thanh thản.

*****************

Trong nghĩa trang có một nấm mồ nhỏ dành cho hai người được xây nên.

Đó là nơi an nghỉ dành cho Tamaki và Youko.

Phía trên ngôi mộ có một bông cỏ 4 lá, như là lời cầu nguyện cho vong linh cả hai.

“Yên nghỉ nhé, Tamaki”

“Yên nghỉ nhé, Youko”

Dường như cha mẹ của hai người cảm nhận được tiếng nói của ai đó.

Nhưng xung quanh chỉ có trời và mây.

Chắc có lẽ hai người chỉ đang tưởng tượng mà thôi.

Tâm linh là điều ta không thể khẳng định có thật hay không.

Nhưng cuối cùng, hai người đã được bên nhau mãi mãi, ở phía dưới suối vàng.

Người cha đang chúc phúc cho hai đứa con của mình.

Rồi cả cha và mẹ của Tamaki và Youko cùng đứng lên, tạm biệt những đứa con thân yêu.