Có một ngôi nhà đơn được làm bằng gỗ.
Cho dù là nịnh hót cũng không thể nói là đẹp được. Không, trông rất tả tơi và bẩn. Đám cỏ dại ở trong như đang chực chờ để mọc lên, bức tường đã đổ đôi chỗ tạo ra vài lỗ thủng, mọc đầy rêu, che phủ lên cái cây trường xuân.
Căn nhà hoang đã bị mục rữa tới mức chỉ còn cách chờ đợi.
Không có ai ôm lấy cái hình ảnh rõ ràng này như「Tương lai」,「Ước vọng」,「Khả năng」khi nhìn thấy căn nhà này.
Nhưng, Ryusei Takamura vừa nhìn căn nhà xiêu vẹo, vừa nở một cười khó chịu.
Cảm giác khích lệ đang sôi sục lên, không thể dừng lại được.
「Được đấy! Thà làm những việc đáng làm hơn! Tôi sẽ sửa lại hoàn toàn căn nhà này, biến nó thành một căn nhà dễ sống」
Đó như là một lời khích lệ bản thân, và tuyên chiến với căn nhà tả tơi đầy bụi bẩn đó.
Cái cảm giác phải làm khó chịu đó như sắp sục sôi.
「Nè nè, Ryuseiー」
Có người đang kéo nhẹ tà áo học sinh của Ryusei đang nở nụ cười đó giống như con cá bị móc vào lưỡi câu.
「Sao vậy? Senna」
Ryusei trả lời mà không quay mặt lại.
「Thật không? Cách suy nghĩ bình tĩnh đó được đấy. Cái đó, tớ cũng không thích căn nhà đó bị phá hủy, thật tuyệt nếu nó trở nên khang trang hơn」
Hiểu được điều muốn nói của người con gái đang cố gắng không bỏ tà áo ra. Ryusei không phải là thợ mộc hay là người lao động. Chỉ là một học sinh cao trung dù ở bất cứ đâu. Một học sinh cao trung không có đầy đủ kiến thức, không có kỹ thuật, đã nói là sẽ tu sửa lại một căn nhà. Nếu bị dân chuyên hỏi, chắc chắn sẽ không tránh khỏi sự tức giận như muốn nói đừng coi thường.
Nhưng, Ryusei sẽ nghiêm túc tới cùng. Đang thật sự suy nghĩ sẽ tu sửa căn nhà tả tơi này, đến mức con người có thể sống được.
「Sự thật là sự thật. Hơn nữa, chẳng phải vừa đúng lúc sao. Bọn mình, sau giờ học lúc nào cũng không có mục đích, không làm gì cả. Có một nơi có thể lấy được sự bình tĩnh không tệ chút nào phải không」
「Chuyện đó, mà, cũng được đấy」
Ruysei tuyên bố rất to trước mặt cô gái đang thì thầm "ừ" một tiếng.
「Tớ sẽ làm chỗ này thành căn cứ bí mật của chúng ta!」
「Dù là học sinh cao trung năm hai, nhưng cậu nghĩ sao về cái tên "căn cứ bí mật"」
Dù nói rất nhiệt tình, nhưng trong tâm Senna không có một chút rung động gì cả. Nhăn mặt, nhíu mày lại, gương mặt như đang đông cứng lại.
「Vậy thì, Secret Base đi」
「Chỉ có mỗi tiếng Anh thôi sao」
「Hoạt động tình báo」
「Bộ bọn mình, là Mafia à」
「Nơi ẩn náu」
「Nơi tụ họp những người quen」
「Cái đó là hợp nhất, nhưng sao nhỉ」
Gương mặt nhanh chóng trở nên phức tạp nhìn đây đó, thở ra một tiếng nhẹ giống như sắp bỏ cuộc.
「......Mà, được rồi. Ít nhất thì bọn mình giống như đang lãng phí thời gian vậy. Sao không để đồ vật nói thử, cùng làm thôi nhỉ」
「Ôー, làm thôi nào!」
Tôi nắm chặt tay lại và giơ lên trước lời nói của cô gái.
Có việc để làm sau giờ học, có nơi để đi đến thật là tuyệt vời.
Tôi muốn tự nhủ với bản thân mình sáng nay về nỗi lo sẽ làm cái gì sau giờ học.
Tôi sẽ chiếm lấy cái địa điểm thú vị đó.