212: Người phụ nữ bảy khuôn mặt~daze~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Hội muốn các em nhận yêu cầu đặc biệt!”

Lúc Xích Thệ lò dò kiểm tra bảng thông báo tại Công Hội, họ bị chị Felicia ngoắc ngón tay “choi choi” và bị đưa thẳng lên phòng hội chủ ở tầng hai.

Ở đó, khi cả đám bị ủi hết vô trong phòng, thì những lời đầu tiên Hội Chủ nói với họ là câu nói ở trên.

“Thưa chú, chú phải nói trước nội dung chớ. Bọn cháu sẽ nói chuyện sau khi…”

Làm một đội trưởng, Meavis yêu cầu một lời giải thích trước. Cho như đó là hội chủ yêu cầu đi chăng nữa, các cô cũng sẽ không bao giờ nhận những nhiệm vụ vô lý.

Điều đó sẽ không thay đổi mặc cho người yêu cầu đó là quí tộc hay hoàng thất. Điều luật đó đã được mọi người đồng ý vào lúc họ lập nhóm Xích Thệ.

[Vô lý] ở đây không có nghĩa là [Khó] hay [Nguy hiểm]. Mấy việc đó không là chướng ngại đối với Xích Thệ.

Với họ, [Vô lý] là công việc họ không hiểu nổi, hay một công việc đòi quyền lực.

“Ờ, mấy đứa nói cũng phải…Có nhiều thằng cứ nhảy bổ vào nhận liền nếu đó là một yêu cầu trực tiếp từ Công Hội Chủ mà chẳng thèm hỏi han chi tiết gì sất…

Nhưng cẩn thận chừng nào sống lâu chừng ấy, hiển nhiên là vậy…”

Chú Chủ Hội cũng nói vậy với nụ cười méo xệch.

Và câu chuyện họ nghe tiếp theo như sau:

Gần đây có vẻ có nhiều vụ án khách lữ hành bị tấn công gần ở thành thị mà cách xa bốn cây số từ thủ đô.

Bọn cướp hầu hết nhắm vào những khách thương không có bảo tiêu. Đàn ông và người già bị giết, hành lý và tiền bạc bị cướp, phụ nữ và ngựa bị bắt đi. Xe cộ thì để lại tại hiện trường. Điều này tất nhiên dễ hiểu. Nếu chúng dùng xe, chúng sẽ không thể thoát ly đường cái, và nếu chúng bán xe, binh lính có thể điều tra và biết thân phận của chúng.

Nếu người bị cướp là xe từ hiệp hội thương mại, lãnh chúa sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tại vì điều đó ắt ảnh hưởng lớn tới kinh tế của lãnh địa.

Nhưng nếu như đó chỉ là mấy thương nhân lãng du đi ngang qua lãnh thổ, nó sẽ không thành chuyện lớn.

Tại vì đó là lỗi của thương lái đã không thuê bảo tiêu.

Mặt khác, hàng hóa bị đánh cắp có thể được bán rẻ trong lãnh thổ. Nếu là vậy, kinh tế lãnh địa sẽ có mặt tích cực.

Lãnh chúa sẽ không thèm rước thêm rắc rối là điều binh phái lính, để rồi gánh thêm một số thiệt hại có thể có trong trận chiến với băng cướp, vân vân…

Tất nhiên, nếu như xuất hiện một lãnh chúa xuất chúng, người ấy sẽ không lo nghĩ và đi cứu giúp mọi người. Nhưng trên thế giới này nếu có nhiều những lãnh chúa xuất chúng, thì thế giới sẽ không có bọn cướp cạn ngay từ đầu.

Lại nói, mặc dù không có người dân nào của thành thị kia là nạn nhân, song có vẻ hội thương mại của trấn đó đã thuê hunter để lùng bắt lũ cướp.

Nhưng họ bất lực như dự đoán, bọn cướp khó bị phát hiện.

Một số dân thành đã ngụy trang thành giới lái buôn với xe hàng và che dấu hunter bên trong, nhưng vì lý do gì đó mà không bẫy được một tên nào hết.

Thiệt hại thành phố tuy không lớn, nhưng họ nhất định đã gặp rắc rối.

Cuối cùng họ nhận ra. Vì sao bọn cướp nhắm vào khách trên đường, mà không phải là họ hay thương lái?

Ấy là bởi vì bọn cướp e ngại quân lính sẽ được phái đi nhanh chóng sau khi chúng tấn công dân thành.

Một khi thuế doanh thu bị giảm, binh lính sẽ xuất động bởi vì lãnh chúa e sợ ổng có thể thành đối tượng trừng phạt từ vương đô khi cho rằng ổng kém cỏi trong bổn phận bảo vệ con dân.

Nhưng vì sao mà bọn cướp biết việc này?

Làm sao chúng biết và chỉ tấn công khách đi đường, không phải người ở thành, và chỉ những người có đồ vật hay tiền bạc không có hộ vệ?

Và chắc hẳn chúng có đồng lõa trong những người hay ra vô Công hội. Bởi vì bọn cướp biết và không tấn công xe hàng giả có hunter cắm chốt.

Chính đây là lý do mà dân thành trấn đó yêu cầu Chi nhánh Công hội Thủ đô thay vì thành hội của họ.

Phải, nhiệm vụ là bắt giữ hoặc làm gỏi bọn cướp.

“…Chỉ có vậy thôi hả chú?”

Sau khi nghe tường thuật từ Hội Chủ, các thành viên của Xích Thệ nắm được tình hình.

Và họ cũng hiểu lý do Hội Chủ nhờ họ giúp.

Trước tiên, nếu Xích Thệ đổi sang thường phục, người khác sẽ không biết họ là hunter, chỉ cho họ là nhóm các cô gái bình thường.

Thứ hai, người ở thị trấn đó không biết mặt mũi của họ. Đúng vậy, kể cả hunter và nhân viên chi nhánh Hội ở đó.

Điều ba, các cô có năng lực tiêu diệt ăn cướp.

Bốn cô gái nhìn lẫn nhau một lát rồi gật đầu.

“Bọn cháu nhận!”

Không có lời đáp khác nào ngoài lời đó. Trừ Pauline còn nói thêm.

“Ừm...trang phục dành để ngụy trang. Chú có thể nào tính thêm chi phí cho cái đó không?”

Hội Chủ khăng khăng bảo chi phí yêu cầu cũng gồm cả tiền lệ phí, nhưng Pauline tranh luận nói trang phục của phụ nữ giàu có sẽ tốn rất nhiều tiền.

Sau một hồi bàn cãi, Hội Chủ chấp nhận bao trọn mớ trang phục từ một cửa hàng quần áo cũ.

Một ván đấu tốt, tay Hội Chủ ướt hết mồ hôi.

“Sáng mai chúng ta khởi hành, hôm nay chúng ta sẽ chuẩn bị đồ và nghỉ ngơi. Thống nhất vậy nhé.”

Đó là một chuyến đi bốn ngày bắt đầu từ ngày mai. Các cô nên nghỉ chân dưỡng sức hôm nay. Nhưng trước đó…

“Giờ thì, cửa hàng đồ cũ, thẳng tiến nào các chị em ơi!”

“Ooohhh!”

Ai không vui khi mua đồ mới, cho dù đó là cửa hàng đồ cũ đi nữa.

Đặc biệt khi tiền trả là tiền túi của người khác phải không.

Sau đó, khi nhìn vào hóa đơn thanh toán, mắt Hội Chủ như muốn lọt tròng.

“Cái…sao nhiều dữ thần vậy…à, thôi được rồi. Nếu chúng ta không làm tốt, những thành viên Hội khác sẽ lên tiếng. Vụ lần này ảnh hưởng tới bộ mặt Công Hội của chúng ta, ta sẽ chấp nhận nó như một phần phí yêu cầu. Là như vậy đi…”

Tuy nhiên, khi một nữ nhân viên hội nhìn vô hóa đơn khiến Hội Chủ rên rỉ, cô nói.

“Ủa, đây là đồ rẻ nhất mà. Ông không biết sao, Hội chủ? Giá quần áo của mấy cô gái ấy?”

“Hả? Ủa, thật thế sao? Này cô, sao đồ nữ giới đắt quá vậy?”

“À. Bất kể là đồ mặc thường ngày, đồ tử tế lành lặn đều thường đắt cả.”

“…”

Ba cô con gái của Hội Chủ hãy còn nhỏ, nên chú ấy vẫn chưa biết điều đó.

“…Vậy là ta phải cày cật lực nữa sao trời…”

~mile~

“Sắp kết thúc rồi…”

“Đúng vậy, tụi mình sẽ tới sớm thôi.”

Y như Mile và Meavis nói, thành thị mục tiêu của họ, Zarbaf, chỉ xa một tẹo. Nếu là một nhóm hunter thông thường, họ sẽ mất 4 ngày đi đường, nhưng với nhóm Xích Thệ, họ sẽ đi…4 ngày giống vậy luôn.

Ấy không đúng, nếu theo thường lệ, vũ khí, gậy phép, đồ đạc của họ sẽ được cất trong Hộp Đồ của Mile sau đó họ sẽ đi đường với [Bước đi Siêu thanh]. Họ có thể tới nơi trong ba ngày rưỡi hoặc ít hơn.

Nhưng lần này, vì có lý do, bộ ba Rena nói, [Bọn mình sẽ mang vũ khí lẫn hành lý] và họ không dùng hành trang nhẹ giả mạo mà thay vào đó là hành lý nặng bình thường cùng chai nước.

Mile nghĩ có điều gì lạ. Rồi nhỏ nhận ra. Hiện tại họ cần cải trang và chuyến đi sẽ mất 4 ngày bình thường, vậy nên không có gì là sai để bắt chước chuyến đi như người thường.

Do đó, giờ họ đang đi đường kiểu bình thường.

Xích Thệ thay đổi trang phục vào sáng ngày thứ ba. Họ không muốn có người biết là họ đang cải trang ở khu ngoại ô thủ đô và cũng không muốn khách bộ hành hay ai đó biết họ là hunter gần đích đến. Vì vậy, họ cho rằng thay đồ ở điểm giữa chừng sẽ là thích hợp.

Và váy áo hay là vai trò tương ứng của họ như sau:

Mile: tiểu thư quí tộc.

Meavis: Hiệp sĩ hộ vệ tập sự

Pauline: hầu gái chăm sóc

Rena: con gái người bán rong kiêm vai trò một hướng dẫn viên

Đối với chuyện tiểu thư quí tộc, điểm này khá là nổi bật. Nhưng tiểu thư quí tộc cũng có kiểu này kiểu kia.

Con gái thứ tư, thứ năm, con gái vợ lẽ, con gái nàng hầu, vân vân… Ở một số trường hợp, họ càng ở xa nhà thì càng tốt. Giống như Adele dạo trước chẳng hạn.

Nên, ngay cả những cô gái khác đóng vai trò phụ trợ, họ cũng chỉ làm ra vẻ giống mấy tay mơ giúp bảo vệ tiểu thư khỏi những động vật nhỏ bé, mấy người mà chẳng biết làm gì với những cuộc tấn công toàn lực, nếu là vậy, thì sắp đặt này chẳng có gì kì lạ.

Về cách ăn mặc, dĩ nhiên Mile diện bộ váy quí tộc tiểu thư, Pauline mặc bộ đồ hầu gái không có tạp dề và băng đội đầu.

Do di chuyển khoảng cách dài, mấy thứ rườm rà sẽ gây trở ngại, nên những vật dụng không cần thiết đã bị dẹp bỏ. Y phục của họ tuy là đồ xài rồi, nhưng vẫn khá mắc tiền.

Meavis và Rena mặc đồ thường ngày của họ cùng trang bị cần thiết.

Cho dù không phải pháp sư, lữ khách thông thường vẫn cần có biện pháp phòng vệ tới kobold hay goblin, huống chi đây lại là các cô gái.

Không gì là bất thường cho họ mang gậy hay trượng. Người lạ nhìn vô chưa chắc đã đoán các cô là những pháp sư.

Dĩ nhiên, khi tiến vô thị trấn, Mile đã cất hầu hết hành lý của họ. Và dù cho Rena và Meavis có mặc đồ thường ngày, họ cũng mang đồ ngụy trang cho bốn người, mỗi người mang đồ phù hợp với họ.

Đồ của Rena và Meavis giờ được tống vào Hộp đồ của Mile.

Cuối cùng, họ đã thấy thành thị Zarbaf trong tầm mắt.

“Nào, tiến lên thôi!”

“Oooh!!!”

Đó là khởi đầu vở diễn kịch của Xích Thệ mà ở đó… Mile sẽ hóa thân thành một cô gái xấu tính.